Không phải là Nhạn Đường trong lòng cô.
Ngải Tiếu tự nhiên thấy nghi ngờ người này đặt máy biến giọng trong điện thoại, sao giọng nói trong điện thoại lại khác hoàn toàn bây giờ vậy? Nếu hôm qua khi gọi điện thoại cũng là giọng nói này, thì có lẽ cô đã phải suy nghĩ kỹ lại có nên đồng ý chuyện này không, dù sao ở chung với một người có giọng nói giống nữ thần, cô sợ trong đầu mình sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng mà cô không hỏi ra được, chỉ thẹn thùng nhận lấy cái nón rồi nói tiếng cám ơn.
Nhạn Đường nhìn thấy cô bé ôm cái nón chặt vào trong người, trong lòng cô mềm nhũn ra. Đợi khi cô bé ngẩng đầu lên chào hỏi cô, thì cô hầu như là không nghe được người đó đang nói gì, chỉ thấy được khuôn mặt hơi đỏ ửng của em ấy, mái tóc ngắn bồng bềnh và bên trong đôi môi đang mấp máy đó thấp thoáng thấy được một cái răng khểnh đáng yêu.
Con người đúng là kỳ lạ thật, rõ ràng là lần đầu gặp nhau ở đại học S cô hoàn toàn không có cảm giác gì hết, nhưng khi người này có một thân phận khác đứng trước mặt cô thì tất cả mọi chuyện lại khác.
Nhạn Đường bây giờ chỉ muốn quay về bịt lấy cái miệng của mình đã kêu Dịch Nhàn cua tiểu học tỷ lúc trước, cô không hy vọng bất cứ ai đặt ánh mắt theo dõi lên người trước mặt mình đây, ngoại trừ mình ra.
Nghĩ đến tin chat voice hôm uống say đó, không chỉ có mình Khổ Trú, mà tính chiếm hữu của bản thân cô cũng rất mạnh.
Cô cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào người ta, Ngải Tiếu bị cô ấy nhìn tới căng thẳng lên, tay cầm nón càng chặt hơn.
Cảm nhận em ấy không thoải mái, Nhạn Đường di chuyển ánh mắt sang nhà sách: "Đi thôi."
"Dạ." Nhìn thấy cô ấy đã bước đi, Ngải Tiếu mau theo sau, mái tóc ngắn bồng bềnh bay trong gió.
Nghe thấy tiếng bước chân hơi vội vã đằng sau, Nhạn Đường cố ý đi chậm lại, hai người không lên tiếng mà đi ngang hàng với nhau tiến về phía trước. Khi đẩy cửa vào, cô cúi đầu xuống giả bộ vô tình nhìn mặt cô bé, nhìn thấy những lông tơ nhỏ trên mặt em ấy, với cảm giác mà con người em ấy mang đến, rất đáng yêu.
Cảm nhận được người bên cạnh đang nhìn mình, Ngải Tiếu đang cúi đầu ngẩng đầu lên xem, kết quả là phát hiện người ta đang chuyên tâm tìm khu vực bán sách giáo khoa, không có chú ý đến mình.
Ngải Tiếu cảm thấy hơi ngượng, mình vốn dĩ không quen tiếp xúc với người lạ, còn người này xem ra cũng không có nhiệt tình lắm, cứ tiếp xúc như vậy không biết có phí sức không?
Trong lòng cô đang suy nghĩ lung tung, người bên cạnh hình như phát hiện được cô đang phân tâm, phối hợp theo bước chân cô đi về phía trước, không nói tiếng nào. Cho đến khi hai người bất giác đi đến nơi sâu nhất trong nhà sách, Ngải Tiếu mới phản ứng ra, đỏ mặt đứng trước một bức tường ước nguyện.
"Xin, xin lỗi....." Cô xin lỗi vì sự phân tâm của mình, Nhạn Đường lắc đầu, nói: "Không sao, thấy em đang suy nghĩ nên không muốn quấy rầy."
Ngải Tiếu lúng túng nhìn bức tường ước nguyện trước mặt mình, nói là tường ước nguyện, trên đó có vô số danh thiếp viết những nguyện vọng về tình yêu. Cô quay người lại 180°, nhỏ tiếng nói: "Sách giáo khoa chắc ở khu chính giữa, chúng ta qua đó thôi."
"Không vội, hiếm khi đến được nhà sách, ở đây xem thử cũng được. Bình thường em thích xem sách không?"
"Cũng có......."
"Thích sách thể loại gì?"
Ngải Tiếu lúng túng, cô không thể nói thích truyện bách hợp được, do dự cả buổi mới nói: "Thích những loại sách lịch sử, với lại mấy tác giả văn học truyền thống hiện đại nữa."
Nhạn Đường đi đến cái kệ truyện ngôn tình kế bên: "Vậy còn mấy loại văn học trên mạng thì sao?"
"Ơ, hồi cấp 3 có xem qua, bây giờ thì không xem nữa." Ngải Tiếu bị hỏi tới thẹn thùng.
"Vậy bình thường em có xem truyện trên mạng không?" Nhạn Đường lại hỏi.
Ngải Tiếu đột nhiên cảm thấy người này không phải đến mua sách....... rõ ràng là điều tra hộ khẩu cô mà!
Tay cầm nón nắm chặt hơn nữa, trả lời: "Lâu lâu cũng có xem." Cô sợ đối phương lại hỏi mình xem trang web nào nữa, đang suy nghĩ xem làm sao đổi chủ đề thì thấy đối phương không hỏi tiếp nữa.
Thở phào nhẹ nhõm, cô theo "Yến Đàm" đến khu vực văn học cận đại, nhìn thấy cô ấy lấy một quyển tuyển tập truyện ngắn, sau đó nghiêng mặt qua hỏi cô: "Buổi chiều em có bận không?"
"Cũng không có chuyện gì để bận?" Ngải Tiếu nhỏ tiếng đáp.
"Vậy đi chọn sách để thư giãn chút?"
Ngải Tiếu phản xạ có điều kiện tính nói "không cần", nhưng nghĩ lại, mình quả thật lâu lắm rồi không có đến nhà sách, bây giờ có cơ hội chọn sách, tại sao lại từ chối? Cô liền đồng ý, giơ tay ra lấy một quyển sách mình thích, Nhạn Đường nhìn em ấy một cái rồi nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, đôi môi lại cong lên.
Cô cảm thấy mình sắp không duy trì nổi cái hình tượng nghiêm túc nữa rồi, bây giờ nhìn thấy cô bé bên cạnh là khóe miệng bất giác lại cong lên.
Ngải Tiếu là người rất thích xem sách, nhưng một mình đi dạo nhà sách thì cô lại không muốn, bây giờ có người đi cùng, tuy hai người không thân lắm, nhưng cô cũng vui vẻ đi cùng cô ấy.
Hai người đi từ kệ văn học hiện đại cho đến cổ đại, mấy cái kệ sách sát tường thì hơi cao, những sách để ở trên cao thì cô không thấy được, nhưng nhìn thấy những ghi chú ở bên dưới thì cô vẫn thấy có chút hứng thú. "Yến Đàm" đang xem sách ở cách đó không xa, cô không tiện quấy rầy, chỉ còn cách nhón chân với tay lên để lấy.+
Nhưng, cho dù cô đã nhón đến hết cỡ, đầu ngón tay cũng chỉ chạm nhẹ tới gáy sách. Cô nản chí rút tay lại từ bỏ, thì một người với mùi hương thoang thoảng đứng đằng sau cô, trong thời khắc bóng người đó bao trùm lấy thì cô quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nữ đang mỉm cười.
Đẹp...... đẹp thật.....
Cô căng thẳng chui qua khỏi cánh tay của đối phương, Nhạn Đường thấy hai má em ấy đỏ lên, thì cũng không làm vẻ mặt nghiêm túc gì nữa, mỉm cười đưa sách cho em ấy: "Muốn lấy quyển này hả?"