Thôi, hôm nay không chạy nữa. Cô đi về hướng cửa sân, đột nhiên nghe đằng sau có người kêu mình: "Tiểu học tỷ!"
"......" Tiểu học tỷ là cái quỷ gì thế?!
Ngải Tiếu đen mặt lại quay đầu qua, thấy nữ sinh cột tóc đuôi ngựa chạy tới, hỏi cô: "Chị sao rồi, sao hôm nay về sớm vậy?"
"Bị cảm rồi, nên đi mua bữa sáng luôn, không chạy nữa." Cô ngửa đầu lên nhìn Dịch Nhàn, đối phương chắc cũng được 1m7.
Dịch Nhàn lo lắng: "Không đi khám bác sĩ hả?"
"Không nghiêm trọng lắm...... cám ơn." Ngải Tiếu không quen nhận được sự lo lắng từ người lạ, nên trả lời rất khách sáo.
"Vậy em đi ăn sáng với chị nha."
"......"
Ngải Tiếu cúi đầu nhìn đồng hồ, 6h40, ăn xong rồi mua về cho bạn cùng phòng cũng còn kịp, gật đầu, "Được."
Dịch Nhàn like cho sự thông minh của mình một cái, đi bên cạnh cô ấy đến căn tin. Sân thể dục cách căn tin không xa, bình thường Dịch Nhàn thấy rất tiện lợi, còn bây giờ lại có chút không thích cự ly này.
Đoạn đường ngắn như vậy, làm sao mà bồi dưỡng tình cảm với tiểu học tỷ đây!
Cũng không phải là gặp tiếng sét ái tình gì với tiểu học tỷ, Dịch Nhàn chỉ là không thể kháng cự lại được với những thứ dễ thương, hiện giờ có cơ hội quen biết với người dễ thương vậy, cô tất nhiên đồng ý bỏ ra chút công sức.
Ngải Tiếu vốn thích nữ, đột nhiên xuất hiện một người đột nhiên thân cận với mình thì luôn cảm thấy không thích ứng được. Cũng may là đối phương cũng khéo léo, khi ăn cơm không có hỏi gì nhiều, một bữa sáng ăn cũng thoải mái, không có tẻ nhạt cũng không có miễn cưỡng trò chuyện. Trước khi rời khỏi Dịch Nhàn còn trao đổi số điện thoại với cô nữa, cũng coi như là chính thức quen biết nhau.
Ngải Tiếu mua bữa sáng cho bạn cùng phòng rồi quay về, Dịch Nhàn thì vô cùng đắc ý, liền nhắn tin cho Nhạn Đường.
-Nhàn Tổng: Kế hoạch chạy bộ buổi sáng rất hữu dụng! Em có điện thoại của bé moe rồi, hơn nữa còn đi ăn sáng chung với cô ấy nữa.
-Nhạn Lai Thời:......
Nhạn Đường vừa mới tỉnh giấc thì thấy được tin nhắn này, mím môi, trở mình trên giường, thở một hơi dài.
Đến cô em hàng xóm cũng biết tán gái rồi, không ngờ mình lại thức đêm đọc tiểu thuyết.
Từ khi đọc truyện của Khổ Trú thì cô đã liên tục 3 ngày không có ngủ ngon giấc rồi. Ban ngày thì công việc rất bận, cho nên cô thường đọc truyện vào ban đêm. Mỗi đêm cô đều lên kế hoạch đọc tới 12h là đi ngủ, ai ngờ......12
Nhạn Đường lần đầu tiên mới biết mình không có tính tự chủ.
Từ nhỏ tới lớn cô luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, tính tự chủ mạnh, trước giờ chưa từng đắm chìm trong thứ gì, cho dù lúc học đại học tự mình học hát cover, cô cũng có thể lấy được học bổng của mỗi năm học, không ngờ sau khi tốt nghiệp lại học theo cái đám học sinh thức đêm luyện truyện.
Văn phong của Khổ Trú rất tinh tế tỉ mỉ, bối cảnh của tiểu thuyết thường rất rộng lớn, thể loại cũng rất nhiều. Ngày đầu tiên Nhạn Đường xem là truyện cung đấu, ngày thứ 2 là ABO, hôm qua là mạt thế. Mỗi bộ đều có cái hay của nó, chuyện tình cảm với cốt truyện cũng rất đặc sắc. Hèn chi mọi người ai cũng hiếu kỳ con người thật của Khổ Trú, ngay đến cả cô cũng nảy sinh ra chút hứng thú.2
Nhạn Đường lại trở mình, Dịch Nhàn thì vẫn líu lo không ngừng về chuyện của bé moe, khi nhắc đến chuyện người ta bị cảm, thì Nhạn Đường trả lời...... "Hay là em tìm cơ hội mua thuốc cho cô ấy, để tăng độ thân thiện lên?"
-Nhàn Tổng: Good! Cứ như vậy đi.
Nhạn Đường lại thở dài, đặt điện thoại xuống, đứng dậy rửa mặt.
Hôm qua fans của Weibo đã tăng lên 20 vạn rồi, cô còn nhớ nửa tháng trước có hứa với mọi người, khi fans đạt 20 vạn thì cô sẽ phát một phúc lợi là bài hát tự mình sáng tác. Đoàn Tử bên bộ phận kế hoạch vốn muốn làm một ca khúc cảm ơn các fans, nhưng bây giờ xem ra, tiểu thuyết của Khổ Trú dường như trở thành sự lựa chọn tốt hơn.
Nhưng mà, nhìn thấy đối phương gần đây không có đăng bài viết mới, không biết là mấy phỏng đoán của Fans về mình với Khổ Trú có đem lại phiền phức cho cô ấy không nữa, hay là, Khổ Trú thực ra ít chơi Weibo?
Đối với những phỏng đoán của fans về giới tính của mình...... nhìn thấy mình trong gương, Nhạn Đường suy nghĩ, có phải là mình đã để lộ điều gì không.
Thôi kệ đi, nhân hôm nay công việc không nhiều, buổi sáng rảnh rổi đi tìm Planner Đoàn Tử trò chuyện chút.
*
Ngải Tiếu mơ mơ màng màng hết cả buổi sáng, 3 bạn cùng phòng cũng rất lo lắng cho cô, cuối cùng phải ép cô nghỉ học buổi chiều, bắt cô phải nghỉ ngơi trong phòng. Hoàng Tiểu Duyệt nấu cho cô một bình nước nóng, giúp cô mua bữa trưa xong rồi mới yên tâm lên lớp. Trong lòng Ngải Tiếu thấy rất ấm áp, ôm cái ly hình trái thơm uống một hơi, rồi lại ngồi vào bàn viết truyện.
Viết xong chương mới, cô vốn muốn đi ngủ, nhưng cô lại chịu không nổi mở Weibo ra xem.
Ai ngờ vừa xem thì cô ngẩn ngơ hết cả người, giây sau thì vui mừng như điên.
Nhạn Nhạn Nhạn......Nhạn Đường gửi tin nhắn cho cô rồi!
Ngải Tiếu run rẩy mở tin nhắn ra, đầu óc trở nên trống rỗng, đọc nội dung 3 tin nhắn nữ thần gửi đến đọc hết mười mấy lần, mới hiểu ra nữ thần muốn nói gì với mình.
Túm lại, Nhạn Đường nữ thần rất thích truyện của cô, có ý muốn đem truyện "Tướng Sơn" cải biên thành nhạc cốt truyện theo phong cách cổ, để làm phúc lợi cho 20 vạn fans.
Nữ thần muốn hát nhạc cốt truyện cho tiểu thuyết của cô? Ngải Tiếu hơi há miệng ra, thẫn thờ đưa ly lên miệng, bị nước nóng làm bỏng trúng thì mới phản ứng ra.
Cô..... cô có phải là bị cảm tới thần trí không tỉnh táo rồi không? Hơn nữa, tại sao cảnh vật trước mắt lại mờ nhạt vậy?
Ngải Tiếu giơ tay lên sờ mặt mình, vừa nóng vừa ướt, là nước mắt đang chảy ra không ngừng.1
Từ trước tới giờ, cô luôn giống như ngôi sao chớp nháy trong bóng đêm, cô ảo tưởng, khát vọng sẽ được người đó nhìn thấy ánh sáng của mình, nhưng khi ánh sáng của mình được người đó bắt lấy thì cô lại không biết mình nên làm gì nữa.