"Nhạn nữ thần, chào buổi tối! Chuyện này, ưm, em quả thật, quả thật không muốn chị song ca bài "Tướng Sơn", em thích nhạc của chị lâu lắm rồi, chị cũng rất tốt với fans...... ừm, thật ra em cũng rất ích kỷ, tính chiếm hữu cũng rất mạnh...... ưm, nói gì nữa ta, à đúng rồi, em muốn nói...... chị có thể hát một mình bài "Tướng Sơn" không...... em không muốn chị chia sẻ tình cảm này với người khác, em, em không thích......"
Ngải Tiếu sau khi nghe xong: "......"6
Để cô đi chết đi......
Ngải Tiếu từ chối thừa nhận mấy lời vô xỉ này là từ miệng mình nói ra, trong đầu nhanh chóng xuất hiện mấy chục cái lý do có chết cũng không thừa nhận, cuối cùng đầu óc trở nên trống rỗng.
Thôi bỏ đi, vẫn cứ để cô đi chết đi.......
Ngải Tiếu một mặt muốn trốn chạy cục diện ngượng ngùng này, một mặt lại sợ nữ thần lo lắng, chỉ còn cách trả lời tin nhắn.
-Trú Trú: Em hôm qua...... lên cơn..... xin lỗi orz
-Nhạn Lai Thời: Không sao là tốt rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?
-Trú Trú: orz Xin lỗi, xin lỗi chị. Em hứa sau này sẽ không uống rượu nữa....... đây là lần đầu tiên em uống say, xin lỗi.
Cô ra sức xin lỗi, sự hối hận làm cô gần như đỏ hết con mắt. Sao cô lại làm chuyện ngu ngốc vậy, cái gì mà rượu vào là có can đảm, cô rốt cuộc là bị thần kinh hay là ma nhập vậy, tại sao lại muốn đi thử chuyện này?!
Nếu vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu cho nữ thần thì cô sẽ hối hận suốt đời đó. Trong cái rủi có cái may, cô không có mượn rượu trực tiếp nói lời tỏ tình với nữ thần, chỉ biểu đạt ra chút sự chiếm hữu thôi.
Ngải Tiếu cắn môi, cô không muốn thừa nhận mình lại nảy sinh yêu cầu bá đạo vô lý đối với Nhạn nữ thần, nhưng chuyện này lại kéo cô về hiện thực tàn nhẫn, ép cô phải thừa nhận tâm trạng hèn mọn không thể nói ra được trong sâu tận thâm tâm này.
Cho dù có nói ra thì có ích gì không? Cô thả lỏng miệng ra, cười rất bất lực, nữ thần vẫn là của mọi người, không phải của riêng một mình cô.
Hạt giống đã được gieo trồng từ lâu trong tim, bất giác manh nha trưởng thành lên rồi. Ngải Tiếu sợ bị nữ thần phát giác được tình cảm này, nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ đối phương sẽ nói ra những lời không hay.
Nhạn Đường hình như cảm nhận sự hoang mang của em ấy, đặt điện thoại lên miệng, nhấn vào nút thu âm chat voice.
"Không sao đâu, em không cần xin lỗi, chị rất vui vì có thể thấy được em sau khi say, cực kỳ đáng yêu. Nhưng mà sau này tốt nhất nên bớt uống rượu đi, em khi say thì hơi....... uhm, làm chị lo lắng."
Ngải Tiếu cầm chặt điện thoại chờ "phán quyết", kết quả là đợi được tin chat voice này. Cô cẩn thận nhấn nghe, nghe giọng nói mà cô đã say mê hết ba năm...... lần đầu tiên nói những lời dành cho cô.
Cô đeo tai nghe, giọng nói đó như vang lên bên tai, vặn âm lượng hơi lớn nên trong căn phòng yên tĩnh này, giọng nói trong tai nghe làm lỗ tai cô hơi nhột.
Một lần kết thúc, cô lại nhấn lần nữa, ánh mắt nhìn màn hình ngày càng mờ ảo, cho đến khi nước mắt rơi xuống.
Nhạn nữ thần không có giận, đúng không? Cô ấy còn lo lắng cho mình nữa, đúng không? Cô ấy không có chán ghét mình vì hành vi vô cớ gây sự của mình...... đúng không?
Cái đầu vốn hơi nhức sau khi say rượu cộng thêm khóc lóc thì ngày càng đau thêm nữa, cô nhè nhẹ lấy khăn giấy lau nước mắt và nước mũi, reply.
-Trú Trú: Cám ơn! Em hứa sau này sẽ không uống rượu nữa! Còn vụ tin chat voice đó thì xin chị hãy quên đi, chất lượng của tác phẩm quan trọng hơn, em sẽ viết phần lời song ca mà T_T
Nhạn Đường nhìn cái emo của em ấy, cười nhẹ.
Thật ra đêm qua nhìn thấy tin nhắn, cô quả thật rất kinh ngạc, tiếp theo đó lại lo lắng cho cô bé ngốc nghếch sau khi gửi xong tin nhắn lại mất liên lạc này. Cả đêm cô hầu như không có ngủ, lâu lâu lại tỉnh dậy nhìn điện thoại, khi đợi được tin nhắn của em ấy thì phát hiện những lời lẽ của Khổ Trú đều là hoảng hốt lo sợ.
Nhưng mà xem ra hiện giờ em ấy đã điều chỉnh lại được tâm trạng rồi. Nhạn Đường thở phào, tiếp tục dùng ngữ điệu thường ngày nói chuyện để em ấy có thể quên đi chuyện không vui này.
-Nhạn Lai Thời: Được được được, chuyện này vậy là xong nha, không được nói xin lỗi nữa ~
-Trú Trú: Dạ T_T
-Nhạn Lai Thời: Em mới tỉnh dậy hả? Mau đi rửa mặt ăn cơm đi, sau đó mua nước chanh uống.
-Trú Trú: Nước chanh?
-Nhạn Lai Thời: Uống xong sẽ không có khó chịu nữa đâu, ngoan.
Ngải Tiếu nhìn thấy chữ "ngoan" này thì đỏ mặt, rồi lại xem lại mấy tin cũ, giờ mới phát hiện mấy tin nhắn hôm qua của Nhạn nữ thần đều đầy vẻ lo âu. Sau đó xem thời gian gửi, mấy tin trước gửi vào lúc mình mới ngủ không bao lâu, mấy tin sau này thì từ 10h rải rác cho đến 1h sáng, rồi đến 6h sáng hôm nay...... như vậy nghĩa là nữ thần có lẽ do lo lắng cho mình mà cả đêm ngủ không được.
Mắt cô lại thấy hơi ướt, Nhạn Đường đúng là một người dịu dàng, một người bạn trên mạng bình thường mà cũng làm cô ấy lo lắng đến thế. Một người có trái tim ấm áp như vậy, cô sợ là sẽ thích cả đời này luôn đó.
Ngải Tiếu thuộc loại thích ai chỉ thích một người thôi, mấy người xung quanh thường xuyên thay đổi ca sĩ diễn viên idol mình thích, còn người đầu tiên cô hâm mộ là Nhạn Đường, không còn ai có thể làm cô thích thêm được nữa.1
Điều quan trọng là..... hiện giờ cảm giác cô thích Nhạn Đường hình như không giống như trước nữa, còn về điểm nào không giống thì cô không dám nghĩ tới.
-Trú Trú: Dạ, vậy bây giờ em đi rửa mặt (=˙︶˙=)
-Nhạn Lai Thời: Đi đi ^-^