Cô vỗ mạnh bàn một cái, tức giận nói: "Chị chị chị..... chị có phải là để ý tới tiểu học tỷ của em rồi không?! Chị muốn học tiếng Nhật thì đi đăng ký ở trung tâm là được chứ gì? Chuyện này không có cửa đâu, tiểu học tỷ là của em đó, em nói cho chị biết chị đừng hòng tơ tưởng đến cô ấy."
Nhạn Đường cười, để tay chống lên bàn: "Em đừng kích động, là như vậy, nếu chị đi học ở bên ngoài thì thời gian chắc chắn sẽ không sắp xếp được, còn học online thì không bằng học với người thật, cho nên chị muốn tìm một giáo viên có thể sắp xếp được giờ học với chị." Phục vụ bê nước dừa ra, cô cầm ống hút đặt ở bên miệng, tiếp tục nói: "Hôm qua nhìn thấy học tỷ của em, cảm thấy cô ấy chắc sẽ là một giáo viên tốt, nếu được thì muốn nhờ em hỏi giúp."
"Học tỷ của em đường đường là học bá làm gì có thời gian dạy chị, cái này em giúp không được!" Dịch Nhàn liền từ chối, hút một ngụm nước dừa, "Giáo viên một kèm một ở đâu mà chả có, sao cứ phải tìm bé moe của em chi vậy!"
Xuất sư bất lợi, Nhạn Đường cũng không để tâm: "Chị thì muốn tìm một người đã biết rõ thực lực, em giúp chị hỏi cô ấy, giá cả không thành vấn đề. Nếu cô ấy không đồng ý thì chị đi tìm người khác."
Dịch Nhàn vừa cắn ống hút vừa nói: "Người ta làm phiên dịch đều do tình yêu, bình thường chị cũng đâu có nghe nhạc Nhật đâu, tự nhiên đi học chi?"
"Đột nhiên nảy sinh tình yêu rồi."
"Lúc nào? Sao em không biết?"
Nhạn Đường cong môi lên: "Thì hôm qua sau khi nghe tiểu học tỷ của em nói tiếng Nhật."
"......." Dịch Nhàn nhả ống hút ra, xù lông lên, "Em biết ngay mà! Em biết ngay chị có mưu đồ bất chính với tiểu học tỷ của em mà! Cái này có chết cũng không giúp!"
Cô vừa nói xong, nhân viên phục vụ bê tôm tít lên, vỏ ngoài bóng loáng được thoa lên lớp dầu mỡ, ớt vụn màu đỏ được rải xung quanh, mùi hương hải sản và mùi gia vị hòa quyện lại với nhau, khi món ăn được đặt lên bàn, Dịch Nhàn dùng tốc độ của sấm sét đeo bao tay lên, giơ móng vuốt qua dĩa tôm tít.
Nhạn Đường nhìn mắt em ấy vừa phát sáng vừa lột tôm tít, cười: "Ăn đồ ăn của người ta mà còn không chịu giúp đỡ, hử?"
"......" động tác Dịch Nhàn ngừng lại, trong lúc do dự thì lại thấy phục vụ đem lên món tôm tít rang muối.
Mùi thơm rang muối hòa lẫn với mùi cay của dĩa trước, con tôm được nướng tới óng vàng hơi cong người lên, độ cong căng tròn làm cô nuốt nước bọt.
Dịch Nhàn: "Vậy em sẽ hỏi giúp chị."
Nhạn Đường cười: "Ăn đi."
"......"
Dịch Nhàn đột nhiên cảm thấy mình thật đáng khinh bỉ, vì một dĩa...... à không, là hai dĩa tôm tít, không ngờ cô lại bán đứng bé moe.
Đưa thịt tôm đã lột xong vào miệng, cô hạnh phúc nheo mắt lại, đồng thời suy nghĩ...... dù sao cô cũng chỉ giúp hỏi xíu thôi, bé moe bình thường bận vậy, chắc chắn không đồng ý chuyện này đâu. Nghĩ đến đây làm cô càng yên tâm thêm, thức ăn ngon ăn được rồi, tiểu học tỷ cũng không có "bán" cho Nhạn Đường, perfect.
Cô yên tâm hưởng thụ mỹ thực, đang ăn ngon trớn thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhạn Đường đến ăn tôm tít mà động tác cũng rất nho nhã, do dự hỏi: "Chị không phải là gặp tiếng sét ái tình với bé moe thiệt hả?"
Nhạn Đường lột vỏ tôm ra, xé một miếng thịt đưa vào miệng, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ: "Không phải tiếng sét ái tình, yên tâm đi. Chị độc thân lâu vậy rồi, cũng không đến nỗi đột nhiên có hứng thú với một người mới gặp đâu."
Dịch Nhàn biết chị ấy không có nói lời giả dối, gật đầu tin tưởng, yên tâm tiếp tục ăn.
Nhưng cô không biết, trong lúc mình cúi đầu xuống chiến đấu, thì người đối diện lại nở một nụ cười sâu xa.
Cô tất nhiên không phải gặp tiếng sét ái tình với Khổ Trú, mà là mưa dầm thấm lâu.
Hai người sau khi giải quyết xong thức ăn trên bàn, vốn cứ tưởng sẽ thừa ra thức ăn khuya làm Dịch Nhàn vô cùng thất vọng, nhìn vào đống vỏ tôm cao như núi mà quyến luyến không rời. Nhạn Đường nhịn cười gọi cho em ấy thêm một phần ăn khuya.
Dịch Nhàn vui mừng cầm cái túi thức ăn khuya và mang theo cái bụng no nê ra ngoài, trong bóng đêm mờ ảo ợ một tiếng.
Nhìn thấy cái người thỏa mãn tâm nguyện ở bên cạnh, Nhạn Đường hỏi: "Được rồi, tôm ăn rồi, đồ ăn khuya cũng có luôn rồi, em không phải nên làm chút việc đi hả?"
"......." Dịch Nhàn có chút bất mãn lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi Ngải Tiếu. Sau khi nhắn xong thì cô giơ điện thoại cho Nhạn Đường xem, nói: "Nhắn rồi đó, món nợ giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi."
Nhạn Đường chú ý đến phần đặt tên: "Bé moe Ngải?"
"Haha, cô ấy họ Ngải, em cảm thấy họ này nghe cũng rất hay nên ghi vào luôn." Nói xong, cô còn tự hào đụng vào cánh tay Nhạn Đường một cái, "Sao hả, chị thấy họ này nghe có hay không?"
Không thèm để ý đến tình yêu mù quáng của em ấy đối với bé moe, Nhạn Đường hỏi: "Họ tên cô ấy là gì?"
"Ngải Tiếu (cùng âm với thích cười), nhưng mà người lại không thích cười, đa phần đều là mắc cỡ."
"Ngải Tiếu." Nhạn Đường đọc lại hai chữ này, nhất thời không nhịn được, cong môi lên cười.
Dịch Nhàn xoa xoa cánh tay: "Khi chị đọc tên bé moe thì đừng có cười ghê rợn vậy được không?!"
"Có hả? Em về trước đi, thời gian cũng còn sớm, không đưa em về đâu."
"Chị không đợi tiểu học tỷ trả lời hả?" Dịch Nhàn lại huơ điện thoại.
Nhạn Đường lắc đầu, bước xuống bậc cầu thang, quay đầu lại vẫy tay: "Không đợi đâu, có tin tức gì thì em thông báo chị." Nói xong, cô trực tiếp rời khỏi, đợi đến quẹo qua khúc ngoặt, cô lập tức lấy điện thoại ra, nhấn vào avatar con mèo nhỏ gửi tin nhắn.
-Nhạn Lai Thời: Chào buổi tối, cảm thấy sao rồi?
Còn lúc này, Ngải Tiếu trong phòng đang vắt óc ra suy nghĩ sao viết mail cho giáo sư Ikeuchi.
Người Nhật khi viết mail thì thường thích viết vòng vo, một câu thông báo đơn giản thôi mà bọn họ cũng có thể viết ra được tới cả một trang giấy. Cho nên nhập gia tùy tục, cô không thể viết mail đơn giản quá, nhưng công việc của giáo sư cũng rất bận, cô cũng không thể viết lằng nhằng quá, mắc công lãng phí thời gian của người ta.