Đề xuất dự án được viết rất chắc chắn, nội dung cung cấp phân tích về thị trường, ngành nghề, chính sách cùng với giới thiệu đội ngũ, các ví dụ liên quan, thậm chí còn đưa ra phương án cụ thể cho doanh nghiệp.
Phía sau còn có một số tài liệu đính kèm, Quý Nhiên nhanh chóng lướt sơ dàn bài, chưa kịp đọc kỹ hơn thì xe đã dừng trước cửa khách sạn. Quý Nhiên cầm túi tài liệu xuống, bên trong chứa vài tập bìa giấy da, là hồ sơ và đề xuất được đóng dấu niêm phong.
Lúc này Quý Nhiên mới thật sự cảm thấy mình đang tham gia một cuộc đấu thầu.
Quý Nhiên theo Hàn Thâm đi qua hành lang, trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc tại hiện trường, tất cả đều là ngân hàng đầu tư và công ty chứng khoán đến tham gia đấu thầu, thậm chí Ngân hàng đầu tư Kim Thạch cũng cử người tới. Một chuyên viên phân tích bên đó nhận ra Quý Nhiên, mặc dù là đối thủ nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.
Quý Nhiên gật đầu lại rồi nhanh chóng bước theo Hàn Thâm ở phía trước.
Phong Thịnh được xếp sẵn hai ghế ở hàng đầu tiên, một chỗ cho Hàn Thâm, chỗ còn lại thuộc về giám đốc điều hành tham gia đấu thầu, Quý Nhiên rất tự nhiên đi ra đằng sau đứng.
Cậu chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng Hàn Thâm gọi: "Cậu ngồi ở đây đi."
Quý Nhiên đành phải quay người lại, ngơ ngác đứng trước ghế: "Em ngồi đây à?"
Hàn Thâm nói: "Mời ngồi."
Quý Nhiên: "..."
Cậu nghi ngờ anh dở chứng nhưng lại không tìm được chứng cứ gì.
Quý Nhiên ngồi xuống, hoang mang: "Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?"
Hàn Thâm "ừ", hỏi cậu: "Cậu đã xem qua đề xuất dự án chưa?"
Quý Nhiên đáp đã xem rồi.
Hàn Thâm lại hỏi: "Có chỗ nào không hiểu không?"
Nội dung đề xuất phong phú, nhưng nhìn chung tương đối cơ bản, Quý Nhiên lắc đầu: "Có lẽ không."
"Ừm." Hàn Thâm nói với cậu: "Chuẩn bị một chút, lát nữa cậu lên sân khấu trình bày."
Cậu lên trình bày?
Phản ứng đầu tiên của Quý Nhiên là nghi ngờ mình nghe nhầm, bàng hoàng hỏi: "Anh đang đùa với em đúng không?"
"Không phải cậu đã xem qua đề xuất rồi à? Cậu cũng không có gì không hiểu." Dường như Hàn Thâm không nghĩ rằng đây là một vấn đề khó khăn, bình tĩnh nói: "Tới lượt cậu cậu chỉ cần nói theo cách cậu hiểu là được."
"Không phải." Trong đầu Quý Nhiên rối bời: "Tại sao em phải đi?"
Hàn Thâm: "Người phụ trách đấu thầu ban đầu là Amanda có việc bận đột xuất."
Điều cậu muốn hỏi vốn dĩ không phải cái này!
Quý Nhiên bắt đầu lo lắng, không rõ lý do Hàn Thâm bảo cậu lên bục, cậu chỉ là thực tập sinh thôi mà, sao có thể để cậu tham dự một cuộc đấu thầu quan trọng như vậy? Thêm vào đó, tài ăn nói của cậu không giỏi, chưa bao giờ phát biểu trong các trường hợp tương tự, lỡ như thất bại... cậu hoàn toàn không thể chịu trách nhiệm.
"Nhưng em chưa bao giờ làm những việc này cả." Quý Nhiên lắc đầu, giọng nói căng thẳng: "Không được đâu, chắc chắn em không thể hoàn thành tốt..."
Hàn Thâm: "Không thử làm sao biết được chứ?"
"Em không làm được." Quý Nhiên sắp sụp đổ: "Em không thể phụ trách một hạng mục quan trọng như vậy."
Hàn Thâm tò mò nhìn cậu, nói: "Cậu là cấp dưới của tôi, tất nhiên tôi sẽ là người chịu trách nhiệm."
Hàn Thâm có thể giúp cậu chịu trách nhiệm gì chứ? Nếu cậu làm mất dự án, chẳng phải anh sẽ phạt cậu à, thậm chí đi tới mức sa thải...
Vậy mà trên đường tới đây cậu còn cảm thấy tính cách Hàn Thâm không tệ lắm, giờ đúng là cái đồ đáng ghét, Quý Nhiên chưa thấy ai đáng ghét như anh cả!
Quý Nhiên cực kỳ không tình nguyện nhưng hình như Hàn Thâm đã hạ quyết tâm rồi. Khi người của Lan Đình Winery tới chào hỏi Hàn Thâm, Hàn Thâm lập tức đẩy Quý Nhiên phía sau lên, nói: "Cảm ơn các vị đã tin tưởng Phong Thịnh, lần đấu thầu này do cấp dưới tôi trực tiếp phụ trách."
Nhân viên của công ty đều là người tài, nghe Hàn Thâm nói vậy lập tức hùa theo: "Tuổi còn trẻ vậy đã được giám đốc Hàn coi trọng, chắc chắn năng lực phi thường, chờ mong cao kiến của giám đốc Quý."
Quý Nhiên gượng cười bắt tay đối phương, trong lòng thì sắp phát điên.
Những đoạn văn bản và biểu tượng, ưu điểm của Phong Thịnh, tình hình cơ bản của Lan Đình Winery, ưu nhược điểm của các đối thủ cạnh tranh có mặt hôm nay cứ hiện lên trong đầu cậu...
Thực ra cậu không sợ đến mức không nói được trước đám đông, chẳng qua cậu dễ khẩn trương nên mỗi lần phải lên bục phát biều cần phải luyện tập một mình nhiều lần. Nếu cho cậu mấy ngày chuẩn bị, hoặc chỉ một ngày thôi Quý Nhiên cảm thấy mình sẽ giải quyết tốt hơn.
Nhưng lần này thời gian quá ngắn, từ lúc cậu tiếp xúc với đề xuất dự án đến giờ chỉ mới hơn một tiếng. Càng không cần nói đến việc trước khi cuộc họp bắt đầu, Hàm Thâm mới thông báo cho cậu biết cậu phải lên sân khấu.
Quý Nhiên cực kỳ không thích những tình huống phát sinh đột xuất như vậy.
Cậu là kiểu người J đúng nghĩa, đã quen với việc soạn trước kịch bản cho công việc rồi mới hành động.
Một tình huống bất ngờ sẽ khiến cậu rơi vào hỗn loạn, đặc biệt lần này Hàn Thâm còn yêu cầu cậu làm một việc mà cậu không am hiểu nhất.
Không có gì đáng sợ hơn việc nhận được thông báo bất ngờ phải phát biểu trước công chúng trước 10 phút, nhất là khi bài phát biểu của cậu liên quan đến một dự án IPO trị giá tám, chín con số.
Nếu có lựa chọn nào khác, Quý Nhiên sẵn sàng đứng dậy rời đi.
Nhưng rời đi rồi cậu có thể đi đâu nữa? Thậm chí Quý Nhiên không dám tỏ ra mình đang chết trong lòng, cậu kìm nén cảm xúc, chịu đựng gấp đôi áp lực để bắt đầu chuẩn bị cho công việc.
Đợt này có rất nhiều công ty chứng khoán tham gia đấu thầu, nói một cách tương đối, thời gian dành cho mỗi công ty chứng khoán khá ít, Quý Nhiên vừa nhớ lại nội dung trang đầu tiên của PPT thì đã đến lượt cậu phát biểu.
Quý Nhiên hít sâu một hơi, đứng dậy dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Thâm, mở file PPT đã sao chép trước trên máy tính.
Tuy rằng chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng Quý Nhiên lại cảm thấy thời gian trôi thật lâu. Xung quanh hoàn toàn im lặng, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng click chuột của cậu.
Dù bây giờ cậu đang cúi đầu nhưng Quý Nhiên vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Tò mò, nghi ngờ, thắc mắc...
Quý Nhiên mở PPT, bắt đầu bài thuyết trình của mình.
Mặc dù rất căng thẳng và hồi hộp nhưng Quý Nhiên vẫn buộc mình phải hoàn thành nhiệm vụ mà không được quên từ, nói vấp hay mắc các lỗi khác.
Nhưng người trình bày trước đó là Đường Tuấn đến từ Ngân hàng đầu tư Kim Thạch. Hắn là kiểu người đa năng thường thấy trong ngành ngân hàng đầu tư, khả năng giao tiếp của hắn phần nào được thể hiện.
Hắn thích nghi với tình huống này tốt hơn Quý Nhiên, Đường Tuấn mở đầu bằng một chuyện thú vị và hài hước, về phần thân bài giải thích rất chuyên môn, cuối cùng kết thúc bằng một lời kêu gọi để lại ấn tượng tốt cho phía doanh nghiệp.
Quý Nhiên trình bày sau Đường Tuấn, diễn thuyết của cậu không phạm sai lầm nhưng quá bình thường.
Từ trạng thái của người diễn thuyết, cách điều chỉnh bầu không khí tại hiện trường, cho đến việc trình bày chuyên môn của bản thân, tất cả đều rất bình thường.
Quý Nhiên bước xuống, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Quý Nhiên nhìn vẻ mặt nặng nề của công ty, lòng nặng trĩu.
Xong, cậu làm mọi thứ hỏng bét.
Trên đường về Hàn Thâm không hề mắng mỏ gì nhưng điều này càng khiến Quý Nhiên khó chịu hơn. Ngay cả mắng cũng không có, chắc anh rất thất vọng về cậu.
Nhiều lần Quý Nhiên muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng đều thất bại.
Cậu im lặng trở về nhà, một tiếng sau, cậu thấy Đường Tuấn chia sẻ tin vui trúng thầu trên moments, còn phía cậu lại chưa nhận được tin tức nào.
Kết quả quá rõ rồi đúng không? Quý Nhiên chưa bao giờ nghĩ mình có thể giành được dự án với bài phát biểu như vậy, nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy khó chịu?
Quý Nhiên lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, cậu đặt cặp sách lên ghế, sạc laptop cũ kỹ rồi ngơ ngác ngồi ở đầu giường.
Mãi đến khi phần đùi trong đau nhức cậu mới nhận ra mình vẫn chưa tháo dây đeo chân.
Quý Nhiên cởi quần tây, dây đeo bạc thít chặt vào đùi tạo thành những vết hằn chằng chịt, như là hiện thân của sự căng thẳng về mặt tinh thần.
Nhìn những dấu vết này, Quý Nhiên cảm thấy nghẹn ngào khó tả.
Vì sai lầm của cậu mà công ty đã mất đi một dự án trị giá chín con số, thế là Quý Nhiên rơi vào tình trạng trầm cảm chưa bao giờ có.
Nhưng rất nhanh cậu lại tức giận, suy cho cùng đây đều là lỗi của Hàn Thâm, nếu không phải Hàn Thâm ép cậu lên sân khấu thì cậu sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy!
Quý Nhiên bắt đầu tìm kiếm nội dung công việc thực tập sinh tại ngân hàng đầu tư trên mạng, mỗi công ty đều có phương pháp đào tạo khác nhau, đúng là sẽ có một số thực tập sinh xuất sắc tham gia vào các dự án lớn nhưng không bao gồm việc phụ trách đấu thầu.
Nói chung, chỉ có cao tầng mới chịu trách nhiệm phát triển dự án, còn chuyên viên phân tích, trợ lý hay VP chỉ là người thực thi.
Quý Nhiên lại hỏi về công việc của các thực tập sinh quản lý khác trong công ty, họ đều đang làm những dự án khá bình thường. Như Leo tham gia vào IPO của Synthetic Intelligence, đã được coi là một công việc rất quan trọng.
Rõ ràng công việc của thực tập sinh khác rất nhẹ nhàng, sao Hàn Thâm cứ để cậu làm những việc này?
Là cố tình làm khó cậu để cậu chủ động xin thôi việc à?
Quý Nhiên tức giận mở ứng dụng tuyển dụng để cập nhật sơ yếu lý lịch của mình. Cậu tốt nghiệp loại giỏi, kinh nghiệm thực tập phong phú, và Thượng Hải có sàn giao dịch chứng khoán nên phần lớn các ngân hàng đầu tư trên toàn quốc đều tập trung ở đây. Quý Nhiên nhanh chóng tìm thấy vài vị trí phù hợp với yêu cầu của mình, trong đó có một công ty nằm kế Phong Thịnh, cậu không cần xin nghỉ để đi phỏng vấn.
Nhưng cậu thật sự muốn đi à? Đến lúc này Quý Nhiên lại do dự.
Phong Thịnh vốn là công ty đứng đầu ngành, vì vậy mọi lựa chọn khác ngoài Phong Thịnh đều là lựa chọn kém hơn. Mà Phong Thịnh cũng không tệ như cậu tưởng tượng, mấy tháng thực tập vừa rồi cậu được tiếp xúc với một vài dự án lớn, trừ sếp thì đồng nghiệp khác đều tốt cả...
Dù Hàn Thâm có tệ đến đâu thì anh cũng không tệ bằng mấy vị lãnh đạo kỳ quặc trên mạng.
Quý Nhiên xoắn xuýt thật lâu cuối cùng vẫn không nộp CV. Cậu phấn chấn tinh thần, định bụng biên tập video vòng chân quay buổi sáng, nhưng trạng thái của cậu còn tệ hơn cả tưởng tượng, hoàn toàn không thể làm việc được chút nào.
Quý Nhiên chán nản đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, tuyệt vọng đăng một trạng thái: Hơi khó chịu, có ai an ủi mình được không?
Dân mạng vô cùng tốt bụng, hầu hết đều động viên an ủi cậu. Đọc bình luận xong Quý Nhiên cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút, nhưng vẫn chưa thể giải quyết triệt để cảm xúc của mình.
Cậu có cảm giác mình bị lạc trong rừng, rõ ràng vẫn luôn đi về phía trước nhưng mãi chẳng thấy điểm cuối.
Quý Nhiên mong muốn có một người lớn tuổi dày dạn kinh nghiệm, một người dẫn dắt giúp cậu thoát khỏi tuyệt vọng. Lúc đầu cậu nghĩ người đó là cha, nhưng bằng sự chuyên chế và thô lỗ, ông nhanh chóng chứng minh rằng ông không đủ khả năng đó.
Quý Nhiên hoang mang, tức giận, không cam lòng. Cậu biết cuộc đời mình có vấn đề nhưng không thể tìm ra cách nào để giải quyết nó.
Khi cậu từ bỏ và chuẩn bị đăng xuất, Cá Voi Sát Thủ gửi tin nhắn riêng cho cậu: Cậu ổn chứ?