Khi Quý Nhiên muốn nhìn rõ hơn, bóng dáng người đàn ông ấy lại biến mất giữa làn sương mù.
Lần xuất hiện tiếp theo, Quý Nhiên trông thấy người đàn ông đang huấn luyện ngựa. Roi trong tay đổi thành loại mềm hơn, dài hơn, dùng để hướng dẫn ngựa thực hiện những động tác khó.
Quý Nhiên định bước đến gần thì anh ta lại biến mất.
Lần nữa tỉnh dậy, trước mắt Quý Nhiên là đôi bốt cưỡi ngựa sáng bóng, phía trên là đôi chân dài rắn rỏi và bộ trang phục đuôi tôm màu đen.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cậu, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Chuẩn bị xong gì cơ?
Không phải đang huấn luyện ngựa à? Liên quan gì đến cậu?
Quý Nhiên vừa định mở miệng thì bên tai bỗng vang lên tiếng "chát" rõ ràng.
Một cơn tê dại lan khắp cơ thể khiến Quý Nhiên choáng váng, sau đó cậu như rơi xuống vực sâu không đáy...
Quý Nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Không biết do chăn quá dày hay vì lý do nào khác mà cậu cảm giác mặt mình nóng bừng một cách bất thường.
Phải mất vài phút thì Quý Nhiên mới khôi phục thần chí, cậu bối chạy nhanh đi giặt quần.
Vừa giặt xong, chuông cửa lập tức vang lên. Quý Nhiên hấp tấp mặc đại cái quần rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa không có ai, chỉ có một chiếc túi màu cam đặt ở ngưỡng cửa. Bên trong là một chiếc quần cưỡi ngựa lót đệm silicon cùng với một chiếc roi ngựa đen bóng cắm chéo qua miệng túi.
Cây roi đen tuyền, to và chắc, giống y hệt trong giấc mơ của Quý Nhiên.
Không có ghi chú hay tên người gửi, nhưng Quý Nhiên lập tức đoán được đây là tác phẩm của Hàn Thâm.
Nhận ra điều này, Quý Nhiên không khỏi cảm thấy xấu hổ, cứ như thể đêm qua Hàn Thâm thực sự xâm nhập vào giấc mơ của cậu vậy.
Đưa quần không thì thôi, roi ngựa là sao chứ?
Không nói đến quan hệ cấp trên – cấp dưới, đến cả bạn bè bình thường cũng chẳng ai tặng những thứ thế này!
Quý Nhiên quyết định không nhận, lập tức gửi trả lại.
Từ hôm đó, cậu cố ý giữ khoảng cách với Hàn Thâm. Cậu tránh ở một mình với anh, cố hết sức không ăn cơm chung, thậm chí trong các cuộc họp công ty, cậu chỉ tập trung vào công việc chứ không bàn gì thêm.
Dù vậy Quý Nhiên vẫn lo mình quá lộ liễu khiến đồng nghiệp hiểu lầm cậu ghét Hàn Thâm. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình nghĩ quá nhiều, chẳng một ai chú ý đến sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cậu và anh cả.
Asher thường ăn cơm cùng Hàn Thâm, Luke cũng vậy. Asher có thể trò chuyện với Hàn Thâm về chuyện riêng, dù Luke hiếm khi làm thế, nhưng cũng không phải chưa từng. Không những vậy, cả hai người họ đều thường xuyên xuất hiện trong văn phòng của Hàn Thâm.
Cậu từng nghĩ những cử chỉ thân mật hay tương tác mập mờ giữa hai người sẽ gây chú ý, nhưng hóa ra trong mắt người khác, tất cả chỉ là những chuyện hết sức bình thường.
Cậu, Quý Nhiên, cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi hiểu được điểm này, Quý Nhiên rốt cuộc yên lòng. Nhưng không hiểu sao trong lòng cậu lại thoáng buồn.
Cậu lắc đầu, xem đó là dư âm của việc quá dựa dẫm vào Hàn Thâm trước đây, giống như thứ tình cảm non nớt của chim non dành cho tổ ấm.
Cuối tháng, Hàn Thâm đi công tác nước ngoài nhưng không dẫn Quý Nhiên theo.
Hàn Thâm đi công tác một tuần, trong thời gian đó có giao việc cho Quý Nhiên mấy lần, tuy nhiên vì lệch múi giờ thì lúc cậu nhận được thông tin đã là sáng hôm sau.
Từ đó, cả hai duy trì mối quan hệ công việc bình thường.
Cuộc sống như thế này kéo dài suốt nửa tháng, cho đến tối hôm Lan Đình Winery lên sàn, Quý Nhiên vô tình uống quá chén tại bữa tiệc mừng.
Dự án này Quý Nhiên không tham gia toàn bộ, cậu chỉ hỗ trợ giai đoạn khảo sát ban đầu và kết thúc dự án ở giai đoạn cuối. So với dự án Synthetic Intelligence, cậu cũng không có nhiều cảm xúc lắm, mặc dù tham gia tiệc mừng nhưng cảm giác giống như dự đám cưới người khác hơn.
Khi bữa tiệc đi được một nửa, các ông lớn của công ty bắt đầu lên sân khấu phát biểu, Quý Nhiên nhân cơ hội chuồn ra ngoài hít thở không khí.
Cuối thu mưa lạnh, những hạt mưa nhỏ bé dày đặc rơi xuống làm ướt vai Quý Nhiên.
Cậu đứng dưới mái hiên hóng gió, đợi cảm giác say dịu đi chút ít thì quay trở về, không ngờ lại vô tình gặp phải Hàn Thâm.
Lúc này muốn tránh cũng không kịp, Quý Nhiên chỉ có thể lên tiếng chào: "Samuel."
Hàn Thâm bước đến bên cậu, nói: "Không vào à? Ngoài trời lạnh lắm, kẻo lại cảm."
Đúng là Quý Nhiên thấy hơi lạnh, nhưng sau khi nghe Hàn Thâm nói xong, cậu bướng bỉnh đáp: "Em không sao."
Hàn Thâm: "Vậy ở lại với tôi thêm chút nữa."
Quý Nhiên: "..."
Đáng ghét, lại bị người này đào hố.
Có lẽ do hơi men đã ngấm hoặc do lâu lắm rồi cậu không nói chuyện như vậy với Hàn Thâm, Quý Nhiên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không rời đi.
Hàn Thâm lẳng lặng đứng bên cạnh Quý Nhiên, âm thành cậu có thể nghe thấy đó tiếng mưa thu rơi lách tách trên lá cây và tiếng tằm xuân gặm lá xào xạc.
Mưa dần to hơn, nhưng cả hai không ai lên tiếng, cũng chẳng ai bảo sẽ đi.
Cho đến khi nước mưa đã thấm ướt tay áo Quý Nhiên, Hàn Thâm mới lên tiếng: "Đổi chỗ đi."
Quý Nhiên không muốn đứng gần anh đến thế, đang định từ chối thì Hàn Thâm chuyển ra ngoài. Quý Nhiên bặm môi, cuối cùng đành đổi chỗ, đứng nép dưới mái hiên.
Hàn Thâm lấy ra một điếu thuốc, hỏi: "Cậu ghét không?"
Quý Nhiên lắc đầu, Hàn Thâm cúi xuống châm thuốc, lặng lẽ hút từng hơi.
Ngọn lửa đỏ rực trong đêm tối chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thâm.
Quý Nhiên không ngờ anh lại hút thuốc.
Dáng vẻ hút thuốc của Hàn Thâm tạo cảm giác thật lãnh đạm, nhưng có lẽ nhờ ánh đèn mờ mờ ngoài vườn mà mỗi động tác hút thuốc của anh đều trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến anh toát lên một vẻ dịu dàng, tình cảm hơn hẳn.
Hàn Thâm hút xong liền dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, cũng không châm điếu thứ hai.
Mưa đêm vẫn đều đều, không khí đặc quánh lại như thể sắp có chuyện xảy ra.
Quý Nhiên cảm thấy không thể đứng lâu nữa, bèn chuẩn bị rời đi và nói: "Tôi đi trước...""
"Quý Nhiên." Hàn Thâm đột ngột nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt đen như màn đêm nhìn thẳng vào mắt Quý Nhiên: "Cậu đang tránh tôi à?"
"Không có." Quý Nhiên vội vàng phản bác.
Nói xong mới cảm thấy hơi hối hận vì phản ứng quá nhanh, khác gì cho người ta thấy mình có tật giật mình.
Cậu mở miệng định nói gì đó để giải thích thì Hàn Thâm đã tiến lên một bước, đẩy Quý Nhiên vào tường, hỏi: "Có thể cho tôi biết lý do không?"
Quá gần, đầu gối hơi khụy của Hàn Thâm gần như chạm vào đùi Quý Nhiên. Cả người cậu hoàn toàn bị Hàn Thâm bao phủ, ngay cả hơi thở đều tràn ngập mùi hương của anh.
Nhịp tim bỗng nhiên dồn dập nhưng Quý Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tỉnh táo nhắc nhở: "Sếp, sắp đến lượt anh phát biểu rồi."
"Ừm." Hàn Thâm trả lời rất nhỏ nhưng không có ý định rời đi.
Quý Nhiên chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bộ ngực và yết hầu của anh. Dù Hàn Thâm cố khoác lên mình vỏ bọc thanh lịch thì anh vẫn không cách che giấu được tính xâm lược vốn có từ trong xương tủy.
Không chỉ là sự xâm lược mà còn là sự quyến rũ.
Hàn Thâm quá hoàn hảo, anh chẳng cần phải ép buộc ai, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến Quý Nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Thật quá đáng.
Rõ ràng anh công khai với người khác, sao còn đối xử với cậu như vậy?
Anh thực sự nghĩ rằng cậu không dám từ chối sao?!
Quý Nhiên cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên trong lòng, cậu vươn tay đẩy Hàn Thâm ra—
Cậu dùng toàn bộ sức lực của mình, Hàn Thâm lại không hề phòng bị nên bỗng chốc bị cậu đẩy ngã vào cây cột sau lưng.
"Rầm——"
Quý Nhiên nghe thấy Hàn Thâm thở dốc đầy đau đớn.
Cậu vừa hoảng vừa áy náy, thậm chí hơi bất ngờ tại sao cậu lại hành xử như thế?
Cậu nhìn Hàn Thâm một lúc rồi chạy một mạch về phía đại sảnh, không hề ngoảnh lại.
Về đến nơi, Quý Nhiên lại uống một ly rượu, giả vờ say, gục đầu xuống bàn để tránh phải đối mặt với Hàn Thâm.
Nhưng Hàn Thâm không đến. Quý Nhiên nghe thấy anh lên sân khấu phát biểu, rồi cảm ơn những người thực hiện dự án. Chẳng bao lâu sau, Hàn Thâm tự mình đến bàn họ để kính rượu, cả bàn đều đứng dậy, còn Quý Nhiên vẫn nằm lì trên bàn, tiếp tục giả say.
Cả hội trường ồn ào, nhưng thanh âm của Hàn Thâm lại truyền vào tai Quý Nhiên rõ mồn một: "Julian say rồi à?"
Một đồng nghiệp trả lời thay Quý Nhiên: "Có lẽ vậy, cậu ấy đã nằm một lúc rồi."
Hàn Thâm không nói gì thêm, chỉ dặn đồng nghiệp: "Nhớ đưa cậu ấy về nhé."
Quý Nhiên vẫn nằm im đến khi buổi tiệc kết thúc, chuẩn bị tỉnh dậy và tự rời đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vọng từ trên đầu: "Không ai đưa cậu về sao?"
Quý Nhiên:?
Thật là may mắn, vậy cậu có thể tự về nhà.
Quý Nhiên vừa định đứng dậy thì nghe đồng nghiệp bên cạnh nói: "Tôi đưa cậu ấy về nhưng không biết cậu ấy ở đâu."
Hàn Thâm: "Tôi biết, tôi tiện đường, để tôi đưa cậu ấy về."
Quý Nhiên: "..."
Giờ thì cậu hối hận vì đã giả say.
Quý Nhiên được Hàn Thâm cõng cậu ra khỏi sảnh tiệc, ngoài trời vẫn đang rơi, Hàn Thâm một tay đỡ cậu một tay cầm dù.
Đúng là lực cánh tay đáng sợ.
Bờ vai của Hàn Thâm rộng rãi ấm áp, Quý Nhiên áp má vào gáy anh, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên.
Lúc này Quý Nhiên lại cảm thấy may mắn vì đã giả say.
Quý Nhiên ngủ mê man suốt dọc đường về, cho đến khi vào khu chung cư, Hàn Thâm nhẹ nhàng vỗ má cậu để cậu tỉnh dậy mở cửa.
Quý Nhiên làu bàu vài tiếng, chuẩn bị tỉnh lại thì Hàn Thâm đã hết kiên nhẫn, anh quay người bế Quý Nhiên vào nhà mình.
Quý Nhiên:???
Tiếng bước chân dần xa, Quý Nhiên mở mắt một chút từ trên giường, không nghi ngờ gì, đây chính là phòng ngủ của Hàn Thâm. Chăn của Hàn Thâm, ga giường của Hàn Thâm, mỗi đêm anh đều ngủ ở đây...
Quý Nhiên nhắm mắt lại, trái tim đập nhanh một cách bất thường.
Nhưng cậu nhanh chóng hoang mang, tại sao Hàn Thâm lại làm vậy? Dù sao họ cũng không còn đủ thân thiết đến mức chia sẻ tâm tư như trước.
Quý Nhiên rối bời, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Hàn Thâm đã bước vào.
Quý Nhiên vội vàng nhắm mắt.
Giường bên cạnh cậu bị lún xuống, sau đó Hàn Thâm đỡ đầu cậu dậy, một lát sau, Quý Nhiên nhận ra đôi môi mình ẩm ướt và nóng rực.
Hàn Thâm đang giúp cậu uống nước.
Quý Nhiên uống được nửa cốc thì Hàn Thâm dừng lại. Anh đặt cốc xuống bên cạnh rồi bắt đầu tháo cà vạt và cúc áo của Quý Nhiên.
Trước đó, cậu cũng từng chăm sóc Hàn Thâm khi say, cũng giúp anh tháo cà vạt và cúc áo.
Nhưng khi trở thành người được chăm sóc, Quý Nhiên mới hiểu được đây là một cực hình khó chịu đến thế nào.
Hàn Thâm luôn rất lịch thiệp nhưng vị trí này quá gần cơ thể Quý Nhiên, khi tháo cúc áo, ngón tay của Hàn Thâm không thể tránh khỏi việc chạm vào cằm, xương quai xanh và yết hầu cậu...
Cà vạt bị tháo ra, một chiếc cúc áo cũng được mở, Quý Nhiên nằm trên giường với khuôn mặt đỏ bừng. Cậu rất gầy, khi nằm xuống, giữa xương quai xanh có một hõm rõ rệt.
Mềm mại, trông thật muốn chạm vào.
Hàn Thâm nhìn vào hõm này một lúc lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng ấn xuống.
Dưới lớp da mỏng là khí quản của Quý Nhiên. Cảm giác ép nhẹ và nghẹt thở ập đến, Quý Nhiên bỗng tê liệt cả da đầu, suýt nữa thì kêu lên.
Nhưng rất nhanh, áp lực biến mất, thay vào đó là những cái vuốt ve nhẹ nhàng.
Lần này càng chết người hơn. Cổ Quý Nhiên vừa tê vừa nhột, cậu phải dùng hết sức kiềm chế mới không nuốt xuống.
Không chỉ là nuốt, thậm chí cậu còn nín thở, sợ rằng chỉ cần mở miệng sẽ phát ra tiếng thở dốc.
Không khí trong phổi ngày càng ít, khi cậu sắp ngạt thở đến nơi, cuối cùng Hàn Thâm cũng từ bi thu tay lại. Anh giúp cậu cởi áo khoác xuống rồi quay người rời khỏi phòng.
Quý Nhiên không thể nhịn được nữa, vội vàng đưa tay ôm cổ hít thở mạnh mẽ.
Khi Hàn Thâm quay lại, anh cầm một chậu nước, xắn tay áo lên, vắt khăn lau mặt cho cậu.
Khăn nóng và nặng đè lên mặt cậu, mang đến một cảm giác nghẹt thở nhẹ nhưng cũng rất an toàn. Quý Nhiên hé miệng, cảm giác như mình đang ở trong một mùa hè oi ả, ngột ngạt.
Cậu cảm thấy mình không ổn, toàn thân khó chịu, sắp không thể giả vờ được nữa.
Tuy nhiên khăn mặt nhanh chóng rời khỏi mặt cậu. Hàn Thâm giúp cậu lau tay, cậu cho rằng mọi thứ đã kết thúc nhưng không ngờ cuối giường vang lên tiếng lún, Hàn Thâm quỳ một chân bên giường tháo giày cho cậu.
Tâm trí của Quý Nhiên hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ duy nhất còn sót lại là hôm nay mình không mang đôi tất cũ rách nát ấy.
Nhưng rất nhanh cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ về chuyện đó, Hàn Thâm không chỉ tháo giày của cậu, mà còn kéo cả tất ra, đôi chân cậu đột ngột lộ ra ngoài, cậu thậm chí cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hàn Thâm.
Quá lắm rồi.
Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, gần như theo bản năng cuộn ngón chân lại.
Nhưng rất nhanh cậu nhận ra, người say không thể như vậy nên cố gắng thả lỏng cơ thể.
Cậu có một đôi chân rất đẹp, bàn chân thon dài và mượt mà, vòm chân uốn cong thanh thoát, móng chân tròn, sạch sẽ và không có mùi.
Vì gầy nên mắt cá chân của Quý Nhiên rất nhỏ, Hàn Thâm dễ dàng nắm lấy cả hai chân cậu.
Hàn Thâm nghĩ vậy, và đã làm đúng như vậy.
Anh nắm lấy mắt cá chân cậu, dùng khăn ấm lau chân cho Quý Nhiên.
Cả người Quý Nhiên hơi tê dại, ngứa ngáy, từ nhỏ chưa bao giờ có ai chăm sóc cậu như vậy cả.
Mà đây là chân của cậu, Hàn Thâm không ghét bỏ sao?
Khoảnh khắc này, thời gian như kéo dài vô tận. Quý Nhiên không ngừng nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy truyền tới từ dưới chân. Không rõ đã qua bao lâu, Hàn Thâm cuối cùng cũng buông chân cậu ra, cầm chậu nước rời khỏi phòng.
Lúc này Quý Nhiên mới thoát khỏi trạng thái bối rối, cả mặt đỏ bừng co rúm trong chăn, hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bừng, trông chẳng khác nào vừa bị bắt nạt thê thảm.
Lúc Hàn Thâm quay lại để đắp chăn cho cậu, anh phát hiện Quý Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn bên mép giường, trong tay cầm một chiếc cà vạt. Thấy anh bước vào, cậu giật mình ném vội cà vạt sang một bên, vẻ mặt lộ rõ nét chột dạ.
"Cảm ơn anh đã đưa em về." Quý Nhiên cúi đầu, không dám nhìn Hàn Thâm, nói thật nhanh: "Em phải về đây."
Hàn Thâm: "Tỉnh rượu rồi à?"
Giả vờ lâu như vậy, Quý Nhiên ít nhiều cũng thấy xấu hổ, may mà Hàn Thâm không vạch trần, còn giữ lại cho cậu chút thể diện.
Quý Nhiên gật đầu, đáp: "Mới tỉnh thôi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."
Nói xong, cậu chẳng đợi Hàn Thâm trả lời chỉ vội vã bước đi. Nhưng vừa đi được hai bước, cậu bị anh chặn lại ngay cửa.
Quý Nhiên gần như sắp phát điên, cậu gấp đỏ cả mặt, lắp bắp nhìn anh hỏi: "Anh có việc gì nữa à?"
Cậu chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt "Xin anh, để em đi, em không chịu nổi thêm một giây nào nữa".
Yết hầu Hàn Thâm khẽ chuyển động, anh cố hạ giọng, nói chậm rãi: "Sau này đừng trốn tránh tôi, được không?"
Quý Nhiên chỉ muốn rời khỏi đây nên lập tức gật đầu đồng ý: "Ừm!"
Nhưng Hàn Thâm lại chẳng hài lòng chút nào với câu trả lời đó.
Quá qua loa, không hề thành tâm.
Anh vốn hiểu rõ tính cách của Quý Nhiên, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực chất lại rất cứng đầu, có chủ kiến riêng.
Đối với người không nghe lời thế này, đáng lẽ phải... thật mạnh tay, thật kiên quyết...
Hàn Thâm nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố đè nén những cảm xúc dâng trào trong lòng.
"Giờ em đi được chưa?" Quý Nhiên vẫn hỏi, giọng dè dặt.
Hàn Thâm không đáp, chỉ đứng tránh qua một bên nhường đường.
Anh biết, nếu giữ cậu lại thêm một lúc nữa, bản thân rất có thể sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Được thả tự do, Quý Nhiên gần như bỏ chạy.
Khoảnh khắc ấy, Hàn Thâm thực sự rất muốn tóm lấy cậu, kéo về giường mình, hoặc trực tiếp đến nhà cậu, trói cậu lại, không cho cậu có cơ hội trốn thoát.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc giường mà Quý Nhiên vừa nằm qua.
Mùi hương của Quý Nhiên giờ đã nhạt đi, chỉ còn lại chút thoang thoảng mùi rượu trong chăn.
Hàn Thâm hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể thỏa mãn.
Anh giống như một con thú hoang đang trong kỳ động dục, bồn chồn bất an, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cho đến khi lòng bàn tay nóng rực của anh chạm vào một thứ mềm mại...
Đó chỉ là một chiếc cà vạt xanh đậm rất bình thường, thứ mà Quý Nhiên vừa đánh rơi.
Hàn Thâm nhìn chiếc cà vạt hồi lâu, sau đó đắp nó lên mặt, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Dưới cơ bắp căng cứng hiện rõ một khát vọng sâu thẳm không thể kiềm chế.