• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ký hợp đồng dự án với Lan Đình Winery, Quý Nhiên và nhóm phụ trách đến nhà máy để tiến hành khảo sát thực tế.

Mặc dù ngoài mặt Lan Đình Winery mang cảm giác rất mới mẻ và trẻ trung, nhưng thực tế đây lại là công ty gia đình, không khí vẫn thiên hướng bảo thủ.

Sáng ngày thứ ba, VP dự án của Phong Thịnh có công việc phải đi trước, còn lại một chuyên viên phân tích và ba thực tập sinh quản lý tiếp tục công việc. Chuyên viên phân tích dẫn theo Leo gặp gỡ giám đốc tài chính, trong khi Quý Nhiên và một thực tập sinh khác đến phỏng vấn sếp tổng.

Giám đốc của Lan Đình Winery là một ông lão hơn 60 tuổi, không chỉ có vẻ ngoài dữ tợn mà tính tình cũng rất khó chịu. Thấy họ còn trẻ, ông không hợp tác lắm trong lúc trao đổi.

Khi được hỏi về lợi thế cạnh tranh cốt lõi của công ty, thậm chí ông cụ còn tỏ ra cau có, nói thẳng: "Tôi mời các cậu đến đây là để các cậu giải quyết vấn đề, nếu vấn đề nào cũng phải hỏi tôi thì các cậu còn có tác dụng gì nữa?"

Người đi phỏng vấn cùng Quý Nhiên là một cô gái tên Hà Thư Hàm, tính cách nhút nhát, giọng nói nhẹ nhàng. Cô bị thái độ của ông lão làm cho giật mình, nhìn Quý Nhiên một cách lúng túng.

"Có vấn đề gì không?" Ông lão trừng mắt nhìn họ, nói lớn: "Phỏng vấn tôi mà lại đi cử mấy đứa nhóc chẳng biết gì đến, có ích gì chứ?"

Loại người như ông lão này nhìn là biết đã quen được tâng bốc, hận không thể làm vua muốn làm gì thì làm.

Quý Nhiên thầm chửi thề nhưng vẫn mỉm cười đáp lời: "Quý công ty đã chọn Phong Thịnh hẳn là cũng công nhận năng lực của chúng tôi. Phỏng vấn chỉ là thủ tục, quan trọng là làm rõ tình hình thực tế của Lan Đình, để cơ quan quản lý và nhà đầu tư tin vào tiềm lực của Lan Đình. Ông thấy đúng không?"

Ông lão hừ một tiếng, có vẻ đã chấp nhận lời giải thích này, ngẩng đầu tự hào nói: "Lợi thế cạnh tranh cốt lõi của Lan Đình, đương nhiên là sản phẩm rượu trắng của chúng tôi, loại rượu này..."

Phỏng vấn kết thúc, Quý Nhiên và Hà Thư Hàm thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng.

"Cuối cùng cũng xong." Hà Thư Hàm nhét bút ghi âm vào túi, thở phào nhẹ nhõm: "Vừa nãy tớ lo đến chết, tưởng sẽ không moi được gì."

Quý Nhiên gật đầu: "May mà cuối cùng cũng có được chút thông tin hữu ích."

"Nhờ có cậu đấy." Hà Thư Hàm ngước lên nhìn Quý Nhiên, cảm thán: "Không ngờ cậu lại thay đổi nhiều đến vậy."

"Hả?" Quý Nhiên hơi ngơ ngác: "Tớ thay đổi chỗ nào?"

"Không hẳn là thay đổi mà cảm giác về cậu không giống như trước." Hà Thư Hàm suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước đây chúng ta đều không giỏi xử lý xung đột, nhưng hôm nay cậu lại khéo léo dỗ dành ông giám đốc kia hoàn thành phỏng vấn, cảm giác cậu trưởng thành hơn nhiều rồi."

Trưởng thành sao?

Từ này khá xa lạ với Quý Nhiên; cậu không nghĩ mình trưởng thành lên ở đâu, ngược lại cậu thường mất ngủ, áp lực đến mức nóng nảy, luôn cảm thấy bản thân mình không được tích sự gì cả.

Quý Nhiên mỉm cười, lắc đầu nói: "Tình thế bắt buộc thôi chứ thực ra tớ cũng không giỏi ứng phó những tình huống như vậy."

"Vậy sao?" Hà Thư Hàm ngạc nhiên: "Tớ nhìn không ra luôn ấy, tớ thấy cậu giải quyết rất tốt."

Ngày nào cũng bị Hàn Thâm bắt ép làm đủ thứ, nhiều lần áp lực đến mức muốn gục ngã nhưng vẫn phải nghiến răng dọn dẹp mớ hỗn độn đó...

Trải qua những chuyện ấy, mấy trò gây khó dễ của ông lão này cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Đều là diễn thôi." Quý Nhiên cười lắc đầu: "Nếu hướng nội quá thì khó mà sống sót trong môi trường này lắm."

"Đúng thế." Hà Thư Hàm thở dài: "Môi trường kiểu này đúng là không phù hợp với người loại I, trước đây tớ còn nghĩ, thay vì chịu đựng những ấm ức ở đây thì mình thà đi học tiến sĩ còn hơn."

Quý Nhiên hơi ghen tị: "Thật ra tớ cũng từng nghĩ đến việc học cao học."

"Thế sao cậu không đi?" Hà Thư Hàm tò mò: "Cậu học giỏi, trình độ cao, hoàn toàn phù hợp với công việc học thuật."

Quý Nhiên lại nhớ đến tiếng thở dài nặng nề, bất lực của cha khi cậu nói muốn học cao học.

Người từng tuyên bố sẽ bán nhà cho cậu ăn học bằng được giờ lại cho rằng tốt nghiệp đại học là đủ rồi.

Cha mẹ chỉ học hết cấp hai, Quý Nhiên cũng không mong họ hiểu sâu hơn, cho cậu học hết đại học là cậu rất biết ơn.

Quý Nhiên cúi đầu, bình thản nói: "Tớ nghĩ đi làm tích lũy kinh nghiệm rồi mới học thạc sĩ sẽ mang lại trải nghiệm khác biệt."

"Hợp lý." Hà Thư Hàm gật đầu: "Nếu không đi làm, chưa chắc tớ đã biết mình thích nghiên cứu hơn."

Nhiệm vụ khảo sát hôm nay rất nhiều, phỏng vấn xong, họ lại chạy đến nhà máy, đến khi hoàn thành công việc cũng đã là chiều tối.

Ngày cuối của chuyến khảo sát, nhân viên Lan Đình thể hiện văn hóa đặc trưng của ngành rượu, chuẩn bị cho họ một bữa tiệc chia tay. Quý Nhiên không chịu nổi xã giao mỗi ngày nên kiếm cớ quay lại khách sạn. Đúng là cậu có việc cần xử lý thật, Quý Nhiên nhờ Hà Thư Hàm gửi file ghi âm phỏng vấn ban ngày cho mình, định tối nay sẽ chỉnh sửa lại bản ghi chép phỏng vấn.

Nào ngờ hai phút sau, cô nhắn lại rằng không tìm thấy bút ghi âm đâu cả.

[Julian]: Có chuyện gì vậy?

[Emma]: Chiều nay tớ cho Leo mượn, giờ vẫn chưa tìm thấy...

Quý Nhiên qua hỏi Leo thì hắn nói có thể để quên ở nhà máy, thời gian vô cùng gấp rút, sáng sớm mai họ phải lên đường nên Quý Nhiên quyết định cùng Leo quay lại tìm.

Lúc này đã là mười giờ tối, công nhân đã tan ca, cả nhà máy chìm trong bóng tối, những tòa nhà nằm giữa núi non như một con quái thú ngủ yên.

Leo đi về phía trạm xử lý nước thải, Quý Nhiên tiến về phía kho rượu. Đêm khuya tĩnh mịch, cả hầm rượu đen ngòm, yên tĩnh đến rợn người.

Quý Nhiên dùng đèn pin điện thoại soi xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc máy ghi âm bị bỏ quên ở góc hầm rượu.

Cậu đang định rời đi thì bất ngờ thấy một bóng đen lóe lên trong góc, chưa kịp nhìn kỹ thì trước mắt đột ngột bùng lên một ngọn lửa — hầm rượu đã bốc cháy!!

[Ò - í - e]

[Ò - í - e]

Chiếc xe cứu hỏa đỏ chói lướt qua màn đêm yên bình của thị trấn, Quý Nhiên cuộn mình trong áo phao ngồi bên bồn hoa trước cửa hầm rượu, nhìn các lính cứu hỏa kéo vòi nước xông vào tầng hầm.

Vì phát hiện kịp thời nên đám cháy nhanh chóng được khống chế.

Cuối cùng Quý Nhiên cũng an tâm, định đứng dậy rời đi nhưng lại vô tình đụng mặt giám đốc của xưởng rượu ngay trước cửa.

Quý Nhiên không muốn chào hỏi, nhưng đối phương đã tiến lại gần, biết ơn nói: "May mà cậu phát hiện sớm, không thì mất mát đâu chỉ là hai thùng rượu."

Quý Nhiên đang thầm rủa người này mấy lần, bỗng nhiên được cảm ơn nên thấy hơi ngại ngùng: "Thiệt hại không lớn là tốt rồi."

Hiện trường hỗn loạn, tổng giám đốc nhanh chóng bị cảnh sát gọi đến để hỗ trợ điều tra, Quý Nhiên kể lại những gì mình đã thấy rồi rời đi.

"Nghe nói cậu gặp hỏa hoạn?" Vừa ra khỏi xưởng, Asher đã gọi đến: "Sao rồi? Có bị thương không?"

"Không sao ạ." Quý Nhiên đáp: "Ngọn lửa đã được dập tắt, thiệt hại trong tầm kiểm soát, cảnh sát và người của nhà máy đang điều tra."

Asher: "Còn cậu thì sao?"

"Em cũng không..." Quý Nhiên chưa kịp nói hết thì Leo đã giật lấy điện thoại, lớn tiếng nói với người ở đầu dây bên kia: "Quý Nhiên bị thương rồi, nhưng cậu ấy không chịu đi bệnh viện!"

Quý Nhiên: "..."

Còn mách lẻo nữa chứ?

"Cứ đến bệnh viện trước đi." Asher nói: "Việc trong tay có thể tạm gác lại, công ty sẽ cử người đến xử lý sau."

"Không cần phải rắc rối vậy đâu?" Quý Nhiên thật sự thấy không cần thiết: "Em chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, các anh không cần phải vất vả lặn lội đến đây..."

Asher: "Người đã lên đường rồi, một tiếng nữa sẽ tới."

Quý Nhiên: "..."

Nói đến thế này rồi, cậu từ chối cũng vô ích, đành gật đầu: "Vậy làm phiền anh."

Quý Nhiên mở bản đồ tìm vị trí bệnh viện, ban đầu Leo định đi cùng nhưng do hắn cũng có mặt tại hiện trường nên bị cảnh sát giữ lại điều tra.

Quý Nhiên đứng ở cổng nhà máy chờ xe mười phút mà không bắt được chiếc nào, cậu càng không phải kiểu người thích làm phiền người khác, phân vân mãi cậu quyết định đi bộ về khách sạn.

Tài liệu thẩm định có thể để muộn một chút nữa mới làm nhưng công việc hằng ngày của công ty thì không thể trì hoãn.

Quý Nhiên làm xong các công việc ban ngày còn dang dở, sau đó gửi báo cáo tổng hợp cho Hàn Thâm theo yêu cầu.

Không nhận được hồi đáp.

Tin tức về vụ cháy ở Lan Đình Winery đã lên báo địa phương, Quý Nhiên nhận được khá nhiều lời hỏi thăm từ đồng nghiệp, cậu lần lượt trả lời báo bình an. Lúc này cậu mới phát hiện cha có nhắn tin cho cậu hai tiếng trước: "Có việc gấp cần bàn, đọc được thì gọi lại."

Việc gấp?

Giờ đã gần mười hai giờ đêm, Quý Nhiên lo làm phiền cha mẹ nhưng lại sợ bỏ lỡ chuyện gì, thế là nhắn một tin: "Cha mẹ ngủ chưa? Có tiện nói chuyện không?"

Tin vừa gửi đi, điện thoại đã reo lên.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Quý Nhiên hơi căng thẳng: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Bên kia mở loa ngoài, Quý Nhiên nghe thấy giọng mẹ: "Sao giờ mới trả lời, công việc bận lắm hả con? Con tan làm chưa?"

Quý Nhiên "Dạ" một tiếng rồi hỏi xem có chuyện gì.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mẹ anh cười nói: "Mẹ nhớ là sinh nhật con sắp đến rồi, cha mẹ tính qua Thượng Hải tổ chức sinh nhật cho con, con có tiện không?"

Nếu mẹ không nhắc, chắc Quý Nhiên cũng quên mất sinh nhật mình.

Quý Nhiên làm việc xa nhà, cha mẹ đến thì cậu rất vui. Nhưng bên cạnh đó, cậu lại thấy hơi bất tiện.

Hiện giờ cậu chưa có gì trong tay, cha mẹ qua đây thì cậu chẳng có gì để tiếp đãi. Cậu cũng không muốn cha mẹ từ xa đến lại phải chen chúc trên xe buýt, bắt tàu điện ngầm rồi phải chi li từng đồng.

Nhưng nghe giọng điệu ngập ngừng của mẹ, Quý Nhiên lại mủi lòng.

Mẹ chưa bao giờ được đi du lịch, Quý Nhiên vẫn nhớ khi cậu học đại học, mẹ từng muốn đến Bắc Kinh chơi, nhưng thấy tốn tiền quá, cha cũng không đồng ý nên đành từ bỏ.

Khi đó, Quý Nhiên đã tự nhủ rằng sau này có tiền nhất định sẽ đưa cha mẹ đi chơi.

"Tiện ạ, cha mẹ cứ lên đây chơi." Quý Nhiên nói: "Có điều công việc của con bề bộn, không chắc có thời gian dẫn cha mẹ đi tham quan."

"Mẹ qua thăm con là chính." Mẹ cậu nói: "Không đi chơi cũng được."

Quý Nhiên lại hỏi khi nào cha mẹ định đến, mẹ bảo đợi em trai nghỉ đông.

Việc ba người đi lại tốn không ít, nhưng hiện tại Quý Nhiên đã có thu nhập, cậu cũng sẵn sàng báo hiếu cha mẹ.

Cậu hỏi: "Cha mẹ định đi gì qua đây ạ?"

Mẹ: "Tàu hỏa là được rồi."

Cha: "Tốt nhất là có giường nằm."

Cho dù cha không nhắc thì Quý Nhiên cũng không nỡ để họ ngồi suốt ba mươi tiếng trên tàu xanh.

Hồi nhỏ Quý Nhiên cũng từng ngồi tàu xanh. Năm đó cậu tốt nghiệp cấp hai, đậu vào trường cấp ba trọng điểm, cha mẹ mới cho phép cậu đến thành phố nơi bố mẹ làm việc chơi.

Tháng Bảy nóng bức, Quý Nhiên theo một chú lên tàu, tàu đầy nghẹt người, lộn xộn, ngột ngạt và bẩn thỉu. Cậu phải chịu đựng hơn ba mươi tiếng, đó là cơn ác mộng mà cậu không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Quý Nhiên lại tra vé tàu cao tốc, thời gian đi khoảng mười mấy tiếng, giá vé gần một ngàn. Hơn nữa, thành phố nơi quê cậu không có ga tàu cao tốc, cần phải đến thủ phủ mới bắt được tàu, có khi phải tá túc ở đó một đêm.

Quá trình thì lằng nhằng mà giá vé cũng không khá hơn là bao, thay vì vậy đi máy bay sướng hơn. Tiền vé cho cả ba lại càng mắc...

Nhìn vào dãy số dài ngoằng, Quý Nhiên không khỏi do dự.

Số dư của cậu không còn bao nhiêu, dù tháng sau có nhận lương gấp đôi thì cũng không thấm vào đâu. Mức lương nghe thì cao, nhưng sau khi trừ bảo hiểm, thuế và phí khác chỉ còn hơn mười triệu, hơn nữa cậu còn phải trả tiền nhà quý tới, 10.000 cũng không còn.

Quý Nhiên nuốt khan, giọng khàn khàn: "Giường cứng được không ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, mẹ cậu mới đáp: "Được chứ."

Mẹ cười nhẹ, như không có chuyện gì: "Ngày xưa cha mẹ đi làm công xa đều ngồi tàu xanh, đi cả ngày trời cơ mà."

Quý Nhiên thấy lòng nặng trĩu hối lỗi, nhiều lần muốn nói hay là cha mẹ đừng đến, nhưng nhớ đến sự vất vả của mẹ suốt những năm qua, rồi chấn thương mà cha từng chịu trên công trường, rốt cuộc chẳng nói nên lời nào.

Quý Nhiên biết rằng bố mẹ đã rất vất vả để nuôi cậu khôn lớn, những năm trước khi đi làm xa đều phải làm những công việc chân tay nặng nhọc nhất, thậm chí bố cậu còn mất một đốt ngón tay khi làm việc trên công trường.

Bây giờ cậu được đi học và có việc làm, cũng đến lúc phải báo đáp cha mẹ rồi.

Nhưng cậu thật sự mệt mỏi quá...

Quý Nhiên tắt máy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.

Rõ ràng cậu tìm được một công việc khá tốt, rõ ràng cậu được tăng lương nhiều, nhưng tại sao cuộc sống của cậu vẫn chẳng có gì thay đổi...

"Bzzz—"

Điện thoại đột ngột rung lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ Samuel.

Quý Nhiên bắt máy, giọng hơi khàn: "Sếp tìm em?"

"Cậu không ở bệnh viện?" Giọng của Hàn Thâm vang lên trong đêm, không rõ vui hay buồn.

"Hả?" Quý Nhiên hơi ngơ ngác.

Hàn Thâm lại hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

Quý Nhiên: "... Khách sạn."

Hàn Thâm: "Xuống dưới đi, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới."

Xuống làm gì? Hàn Thâm sắp đến sao?

Sao anh lại ở đây? Người tới không phải Asher à? Và sao lại nhanh đến thế?

Trong lòng Quý Nhiên rối bời nhưng không dám chần chừ, cậu rửa mặt rồi vội vàng xuống lầu.

Giờ đang rạng sáng, cả thị trấn đều chìm vào yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường trước khách sạn còn sáng.

Không lâu sau, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Quý Nhiên. Cửa kính ghế lái hạ xuống, lộ ra đường nét nghiêm nghị, sâu lắng của Hàn Thâm.

Hàn Thâm nhướn mắt nhìn Quý Nhiên một cái: "Lên xe đi."

Quý Nhiên không muốn đi lắm, lắc đầu nói: "Em không sao, không cần phiền sếp đâu..."

"Đừng để tôi phải nói lại lần hai." Hàn Thâm hạ thấp giọng, tông giọng ra lệnh: "Lên xe."

Quý Nhiên bỗng thấy chóp mũi cay cay, một cảm giác tủi thân bất chợt trào lên: "Sếp đến đây chỉ để mắng em thôi à?"

Có vẻ Hàn Thâm không cho rằng Quý Nhiên sẽ phản ứng như vậy, anh hơi ngạc nhiên, rồi dịu giọng nói: "Xin lỗi, tôi lo lắng cho vết thương của cậu, đến bệnh viện kiểm tra một chút được không?"

Quý Nhiên im lặng, Hàn Thâm cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc sau, Quý Nhiên thấy lòng mình có vẻ đã dễ chịu hơn, bèn mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ lái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK