Quý Nhiên như đắm chìm trong làn nắng vàng lấp lánh ấy, cảm giác có điều gì đó sắp xảy ra.
"Đinh đinh ~ "
Cánh cửa nhà hàng bật mở, vài vị khách dùng bữa xong bước ra phá vỡ sự cân bằng tinh tế giữa Hàn Thâm và Quý Nhiên.
Dường như Hàn Thâm chợt ý thức được mình vừa làm gì, anh nhẹ nhàng buông tay Quý Nhiên ra, giọng nói vẫn rất điềm tĩnh: "Cậu có phiền không nếu đi dạo cùng tôi thêm chút nữa? Gần đây có vài cửa hàng tôi muốn ghé qua."
"Được thôi." Quý Nhiên gật đầu, ngay cả âm cúi cũng vui vẻ hơn.
Cậu nheo mắt nhìn trong ánh nắng, thầm nghĩ hôm nay thật là một ngày tuyệt đẹp.
Hàn Thâm không nói sẽ đi đâu, Quý Nhiên cũng chẳng hỏi, cả hai sóng bước trên con đường lát đá, lướt qua những hàng cây ngô đồng cổ thụ trên con phố đậm chất hoài cổ.
Thượng Hải không giống Bắc Kinh, cho dù vào đông lá cũng không rụng hoàn toàn. Những chiếc lá ngô đồng vàng xanh vẫn còn treo ở đầu cành, bị ánh nắng xuyên qua như ngọc bích trong suốt.
Phía trước có một nhân viên giao hàng chạy xe ngược chiều, Hàn Thâm đưa tay kéo Quý Nhiên về phía mình, nhắc: "Cẩn thận."
Trán Quý Nhiên chạm nhẹ vào bờ vai Hàn Thâm, mùi hương nước hoa thoang thoảng từ người anh cũng quanh quẩn bên cánh mũi.
Quý Nhiên ngẩng lên, gương mặt nóng bừng dưới ánh nắng, đôi tai đỏ ửng khẽ nói cảm ơn một tiếng.
Chết thật, hình như cậu vui quá rồi.
Quý Nhiên bỗng thấy mình như chìm trong cơn say, mãi đến khi nhận ra Hàn Thâm dừng lại trước một cửa tiệm.
"Muốn vào thử không?" Hàn Thâm hỏi.
Là một quán cà phê mèo. Hai mắt Quý Nhiên sáng bừng lên: "Em muốn vào!"
Họ gọi một suất đặc biệt dành cho hai người, kèm đồ uống, bánh ngọt, thức ăn cho mèo và mười tấm ảnh chụp kỷ niệm.
Đồ uống với bánh khá bình thường, nhưng mèo ở đây lại đáng yêu cực kỳ. Quý Nhiên vừa ngồi xuống đã có một chú mèo ragdoll chạy đó cọ vào chân, sau đó tới thân hình mềm mại, cuối cùng là đôi lông xù lướt nhẹ qua bắp chân.
Quý Nhiên đưa tay vuốt nhẹ đầu chú mèo Ragdoll, nó lập tức nhảy phốc lên đùi cậu khiến cậu lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu.
"Nó thích cậu đấy." Hàn Thâm đưa cho Quý Nhiên một miếng cá khô, nói: "Cậu có thể cho nó ăn."
Quý Nhiên vừa nhận miếng cá chú mèo đã lập tức ăn ngấu nghiến. Mấy chú mèo khác cũng nghe mùi lũ lượt kéo đến khiến tay chân cậu luống cuống không thôi, không biết xoay xở thế nào cho phải.
"Hàn Thâm," cậu ngẩng đầu lên cầu cứu, giọng lơ đễnh đến chính mình cũng không nhận ra nét nũng nịu: "Giúp em một tay với."
Hàn Thâm ngắm nhìn vẻ mặt bối rối của Quý Nhiên, nhướng mày hỏi: "Cậu muốn tôi giúp sao?"
Quý Nhiên: "Ừ ừ ừ."
Hàn Thâm: "Vậy thì nhờ tôi đi."
Quý Nhiên:?
Cậu tròn mắt kinh ngạc, giống như không tin Hàn Thâm lại nói ra những câu như vậy.
Sao người này lại như vậy chứ, lúc này rồi mà còn muốn trêu cậu!
Nhưng mèo nhiều quá lại còn bò lên người cậu nữa, mặc dù Quý Nhiên thích mèo nhưng cũng không thể đón chào cả một đoàn như vậy.
Hơn nữa đây là vest Hàn Thâm mua cho, cậu không muốn bị mèo cào rách đâu.
Quý Nhiên ngước nhìn Hàn Thâm, sau đó vội cúi đầu mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Làm ơn... giúp em đi mà."
Lúc này Hàn Thâm mới mở túi thức ăn cho mèo, một nửa đàn mèo lập tức bị anh thu hút, Quý Nhiên nhanh tay cho nốt miếng cá nhỏ còn lại. Khi đám mèo tản đi trên đùi cậu chỉ còn lại chú Ragdoll đang mải mê liếm lông.
Lúc đông Quý Nhiên đón không xuê bây giờ mèo tản đi rồi cậu lại thấy trống trải trong lòng, cứ lẩm bẩm trong miệng: "Đúng là tình yêu mua bằng tiền, nhanh đến cũng nhanh đi."
Hàn Thâm đưa cậu một tờ khăn ướt để lau tay, nói: "Mèo là loài như vậy, muốn nũng nịu thì sẽ tự đến, muốn đi thì đi, không chịu sự kiểm soát của con người."
Nghe có vẻ anh rất hiểu mèo, Quý Nhiên bất ngờ: "Anh đã từng nuôi mèo sao?"
"Bà tôi có nuôi một con." Hàn Thâm mở album ảnh trên điện thoại rồi đưa cho Quý Nhiên xem: "Tên nó là Chu Béo, năm nay đã 12 tuổi."
Trong ảnh là một chú mèo lông dài oai vệ, toàn thân cam rực, đôi mắt vàng tràn đầy khí chất.
"Con mèo nhìn ngầu quá, nhưng sao lại tên là Chu Béo vậy ạ?" Quý Nhiên nghiêng đầu thắc mắc: "Do màu lông hay là dáng của nó?"
Hàn Thâm cười nhẹ: "Cả hai."
Rời khỏi quán cà phê mèo, cả hai đi ngang qua một cửa hàng đồ vintage, trong tủ trưng bày những chiếc váy cổ điển đẹp tuyệt, Quý Nhiên bị hút mắt mãi không thôi.
Nó khác hoàn toàn với những chiếc váy giá trẻ mà cậu mua trên mạng, loại váy này được thiết kế kinh điển cùng đường cắt may cực kỳ tỉ mỉ. Dù chỉ mặc trên ma-nơ-canh nhưng chúng toát ra vẻ thanh lịch đến khó mà cưỡng lại được, không dám tưởng tượng nếu người thật mặc vào sẽ thế nào nữa.
quá đẹp, nhưng cũng quá mắc.
Quý Nhiên chỉ đứng ngắm nó một lúc qua lớp kính rồi rời đi cùng Hàn Thâm.
Hàn Thâm liếc nhìn địa chỉ, trí nhớ anh cực tốt, chẳng mấy chốc đã ghi lại điểm chỉ nơi này.
Họ lang thang trên phố hồi lâu, sau đó Hàn Thâm dẫn cậu đến một tiệm may cổ điển.
Đợt trước sau khi về nhà Quý Nhiên đã tìm hiểu thông tin tiệm may này. Không ngờ một cửa tiệm nhìn khiêm tốn lại chỉ tiếp khách VIP, giá cả đắt vô cùng thậm chí còn ngang các thương hiệu thời trang cao cấp.
Dường như Hàn Thâm là khách quen ở đây, anh chào chủ tiệm xong rồi quay về phía sau nói: "Nhờ đo giúp cho cậu ấy một bộ vest."
Ông chủ tiệm đeo kính lên, hỏi thêm: "Muốn kiểu dáng thế nào?"
"Đông hè mỗi mùa một bộ," Hàn Thâm trả lời: "chất liệu thì..."
Họ bàn bạc khá lâu, cho đến khi ông chủ vào trong lấy dụng cụ, Quý Nhiên mới tìm cơ hội lên tiếng: "Là may cho em trai của anh sao?"
"Không phải," Hàn Thâm đáp: "là may cho cậu đấy."
May cho mình? Quý Nhiên sững người rồi vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em không thể nhận được."
Hàn Thâm không nói gì, nhưng Quý Nhiên cảm thấy anh chẳng hề để tâm đến lời từ chối của mình gì cả.
Quý Nhiên bèn giải thích: "Em tặng anh cây bút là để cảm ơn anh lần trước đã giúp em, không phải để nhận lại một bộ vest ạ."
Nhưng Hàn Thâm lại hỏi: "Cậu có rất nhiều cách để cảm ơn tôi, tại sao lại chọn tặng quà?"
Quý Nhiên há miệng, nhưng không biết phải giải thích ra sao.
Vì thật ra ngoài việc cảm ơn cậu cũng có chút ích kỷ. Chỉ cần nghĩ đến việc trên người Hàn Thâm có thứ gì đó liên quan đến mình nó lại khiến Quý Nhiên lại cảm thấy vui sướng hơn.
Nhưng cậu không thể nói như vậy với anh được, bèn cường điệu lên: "Chỉ đơn giản là cảm ơn thôi ạ, tặng quà cũng là chuyện bình thường mà."
Hàn Thâm nhìn cậu, bình thản nói: "Cậu là trợ lý của tôi, sau này sẽ cùng tôi tham dự nhiều sự kiện quan trọng, chuẩn bị trang phục cho cậu cũng là điều nên làm."
Quý Nhiên không tin, kiên quyết hỏi lại: "Thật sự chỉ vậy thôi sao?"
Hàn Thâm yên lặng nhìn Quý Nhiên một lúc rồi bất ngờ đưa tay xoay đầu cậu qua chỗ khác, nói: "Trẻ con thì đừng có hỏi nhiều."
Không trả lời thì thôi mắc gì nghịch tóc cậu chứ? Có biết để vuốt thẳng mấy sợi tóc dựng kia cậu phải vất vả thế nào không hả!
Quý Nhiên hơi không vui, phản bác: "Em đâu phải trẻ con!"
Hàn Thâm đáp: "Mới hai mươi tuổi, không phải trẻ con thì là gì?"
Quý Nhiên không chịu thua, hỏi lại: "Thế còn anh bao nhiêu tuổi?"
Hàn Thâm nhướng mày: "Cậu đoán thử xem."
"Bốn mươi tuổi," Quý Nhiên hờn dỗi, cố ý nói một con số phóng đại.
Hàn Thâm bật cười vì câu nói của cậu, vươn tay nhéo nhẹ má Quý Nhiên: "Nhóc con vô tâm, cậu đối xử với tôi như thế sao?"
Cảm giác mềm mại khiến Hàn Thâm thoáng chút ngạc nhiên. Quý Nhiên nhìn trông gầy gò là thế, ai ngờ má lại mềm vô cùng. Vậy là anh lại nhéo thêm lần nữa.
Rõ ràng là coi cậu như trẻ con rồi, ngay cả mặt cũng bị nhéo!
Quý Nhiên đập vào tay Hàn Thâm, vẻ mặt buồn buồn: "Ai cho anh gọi em là trẻ con chứ."
"Xem này," Hàn Thâm chạm nhẹ vào tay cậu, đưa ra một tấm thẻ căn cước.
Quý Nhiên nhìn xuống, nhận ra đó là chứng minh thư của Hàn Thâm.
Lần trước đi công tác cùng nhau, cậu có hỗ trợ anh làm thủ tục check-in nhưng chưa bao giờ dám nhìn thông tin cá nhân của anh.
Đầu tiên cậu thấy bức ảnh thẻ - đúng là người này không thể nào chịu nổi, ngay cả ảnh chứng minh thư cũng đẹp thế.
Sau đó, cậu thấy tuổi của Hàn Thâm.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì trông Hàn THâm rất trẻ, bỏ đi khí chất chín chắn ra thì bảo anh tầm hai bảy hai tám tuổi cũng có người tin.
Nhưng thành tích anh làm PM ở công ty tài chính khi mới ba mươi tuổi thì ai cũng biết, Quý Nhiên chỉ chắc chắn anh hơn ba mươi, chứ không rõ cụ thể.
Không ngờ anh mới chỉ 32 tuổi, vẫn còn rất trẻ.
Dù gì thì độ tuổi kết hôn trung bình ở Thượng Hải cũng đã lên đến 31 tuổi rồi.
Hàn Thâm: "Tôi đã cho cậu xem chứng minh thư rồi, giờ tin tôi không phải bốn mươi chứ?"
Quý Nhiên trả lại tấm thẻ, mặt hơi nóng lên: "Dù sao cũng sắp rồi mà."
Hàn Thâm yên lặng một lúc, bỗng hỏi: "Cậu thấy tôi già lắm sao?"
Nhìn vẻ mặt có chút tổn thương của Hàn Thâm, Quý Nhiên vội vàng lắc đầu: "Không có đâu."
Cậu lo lắng giải thích: "Em không hề có ý nói anh già, ba mươi hai tuổi vẫn còn rất trẻ, mà anh còn khỏe hơn em nhiều nữa."
"Cũng không còn trẻ đâu," Hàn Thâm nói: "dù sao tôi cũng lớn hơn cậu những mười hai tuổi."
Không ngờ Hàn Thâm lại bận tâm đến tuổi tác của mình, Quý Nhiên sốt ruột hơn, nói thêm: "Em cũng vừa qua sinh nhật hai mốt tuổi, anh chỉ hơn em 11 tuổi thôi."
Hàn Thâm trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Vậy cậu không thấy tôi già?"
Quý Nhiên lắc đầu lia lịa như cái trống tỏi: "Hoàn toàn không, anh đừng để ý lời em vừa nói."
Hàn Thâm giúp cậu ấn lọn tóc dỉnh dỉnh, nói: "Vậy mới ngoan."
Quý Nhiên ngơ ngác nhìn Hàn Thâm, cậu định nói thêm gì đó nhưng hai má càng lúc càng đỏ, cảm giác như sắp bốc cháy tới nơi.
Mọi hình tượng phía sau đó đều trở nên nhẹ bẫng, Quý Nhiên nhớ trong cửa hàng có hệ thống sưởi nóng, chiều mặt trời chói chang đến mức làm cậu như đắm chìm trong dòng mật ong ngọt ngào, cảm giác cả người như sắp tan chảy.
Họ ăn bữa tối cùng nhau, nhưng kết thúc vẫn còn sớm thế là cả hai cùng đi xem một vở kịch.
Mãi đến nửa đêm, Hàn Thâm mới đưa Quý Nhiên về dưới nhà.
Quý Nhiên ngồi bên ghế phụ một lúc, rõ ràng cảm nhận rằng ngày hôm nay sắp kết thúc. Cậu tháo dây an toàn, nói: "Vậy em vào trước nhé. Cảm ơn anh đã đưa em về."
"Được." Hàn Thâm đáp, nhưng ngay sau đó lại gọi tên cậu.
Hàn Thâm lại bắt đầu gọi "Quý Nhiên."
Nhịp tim Quý Nhiên đập nhanh hơn, quay đầu lại hỏi: "Anh còn chuyện gì sao ạ?"
Trong màn đêm, ánh mắt Hàn Thâm trở nên sâu thẳm hơn. Anh im lặng mười mấy giây, hoặc có lẽ là lâu hơn thế rồi hỏi Quý Nhiên: "Một mình cậu có ổn không?"
Một mình, có ổn không?
Quý Nhiên nghiêng đầu, tưởng Hàn Thâm chỉ đơn giản hỏi cậu có tự mình lên lầu được không thế là cười đáp: "Đương nhiên là được, anh đừng nghĩ em vô dụng như vậy chứ."
Hàn Thâm không nói thêm gì nữa, một lát sau mới chúc cậu ngủ ngon.
Đêm hôm đó, Quý Nhiên lại mơ về Hàn Thâm, giấc mơ cuốn lấy cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau thức dậy, Quý Nhiên sững sờ nhìn chiếc quần lót bị làm ướt rồi đưa tay che khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Quý Nhiên bắt đầu cảm thấy tràn đầy năng lượng mỗi khi đi làm, háo hức gặp lại Hàn Thâm, dù chỉ thấy anh đang tập trung vào công việc.
Lúc trước cậu ở xa công ty nên phải chen chúc trên tàu điện ngầm, ngày nào cũng thiếu ngủ chứ đừng nói gì để ý đến vẻ ngoài của mình.
Nhưng từ khi chuyển đến sống gần công ty, buổi sáng của Quý Nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều. Cậu có thể ngủ đến tám giờ, sau đó chạy bộ nửa tiếng dưới nhà rồi về tắm táp và thong thả đi bộ đến công ty.
Thế nhưng hôm nay, cậu không chạy bộ. Thức dậy Quý Nhiên tắm gội, thay quần lót, xịt một chút nước hoa rồi chỉnh chu đi làm với niềm háo hức kéo dài từ cuối tuần.
Nhưng cả buổi sáng, cậu vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Thâm đâu.
Công việc vẫn bận rộn, một loạt nhiệm vụ nối tiếp nhau chờ cậu xử lý, nhưng Quý Nhiên không tài nào tập trung nổi.
"Samuel không đến công ty sao?" Asher cũng đang tìm Hàn Thâm, tóm lấy Luke hỏi: "Cậu ấy không đến, điện thoại cũng không nghe. Chẳng lẽ cậu ấy quên hôm nay có buổi ăn trưa rồi à?"
Quý Nhiên khẽ nhướng tai lên nghe lén.
"Xin lỗi, tôi quên không báo." Luke đáp: "Samuel trưa nay đi gặp tiểu thư Đỗ, bảo Amanda sẽ thay anh ấy đi ăn trưa."
"Tiểu thư Đỗ?" Asher ngạc nhiên: "Lại đi xem mắt nữa à?"
Luke cười gượng: "Thì tính ông Hàn, cậu cũng biết mà."
Asher xuýt xoa: "Đến mức người cuồng công việc như cậu ấy phải hủy cả họp hành, xem ra ông già nhà cậu ấy sốt ruột thật rồi."
"Ông Hàn có vẻ không khỏe lắm," Luke nói thêm: "tháng này Samuel đã phải đến bệnh viện mấy lần rồi."
Asher thở dài: "Ngay cả chọn một cấp dưới cũng khó khăn như thế, huống chi là chọn vợ. Mong là cậu ấy tìm được người vừa ý."
Quý Nhiên đứng ngây người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hàn Thâm đi xem mắt.
Lúc này cậu mới nhận ra, Hàn Thâm sẽ kết hôn.
Kết hôn với một cô gái thực sự, chứ không phải một chàng trai thích mặc váy như cậu.
Quý Nhiên chợt hiểu ra ý nghĩa câu nói của Hàn Thâm đêm qua: Quý Nhiên, sau này em một mình có ổn không?
"Đương nhiên là được, đừng nghĩ em vô dụng như vậy chứ." Quý Nhiên cũng trả lời như tối qua.
Cậu không cho phép bản thân suy nghĩ quá nhiều, nên nên cũng không thấy buồn lắm.
Chỉ là lúc nhận được hình mèo cậu trở nên trầm lặng hơn. Mới cậu cậu còn định gửi những bức ảnh đó sang cho Hàn Thâm nhưng có vẻ bây giờ không cần nữa.
Vào giờ ăn tối, Quý Nhiên ghé qua tiệm may, định nhờ chủ tiệm trả lại bộ quần áo mà Hàn Thâm đã giúp cậu làm hôm qua.
Nhưng cậu đã bị từ chối.
Chủ tiệm nói rằng mặc dù quần áo là dành cho cậu, nhưng người đặt hàng không phải cậu, nên cậu không có quyền thay đổi.
Không thuyết phục được đối phương, Quý Nhiên chỉ biết rời khỏi đó. Trên đường về công ty cậu đi qua cửa hàng đồ vintage mà mình đã ghé thăm trước đó. Dự định dừng lại ngắm những chiếc váy, nhưng cậu phát hiện rằng tủ trưng bày đã được thay thế bằng những bộ trang phục khác rồi.
Quý Nhiên có hỏi chủ cửa hàng về những chiếc váy đó, đối phương nói với cậu ba mẫu váy này đều đã được bán đi.
Quý Nhiên chỉ thốt lên "Ồ" rồi gật đầu ra về.
Không ngờ những chiếc váy lại được bán nhanh đến thế. Cậu còn tưởng rằng với mức giá cao như vậy thì phải mất vài tháng mới có thể bán được.
Quý Nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng vì cậu không có ý định mua những chiếc váy đó nên cũng chỉ là chút tiếc nuối mà thôi.