Quý Nhiên không phải kiểu người hay nói về bản thân. Trong cuộc sống hằng ngày sẽ có những người hay kiểu, hôm nay tôi, ba tôi, mẹ tôi, con chó con mèo nhà tôi thế này thế kia. Nhưng Quý Nhiên rất ít khi dùng những kiểu câu như vậy. Cậu cảm thấy cuộc sống của mình nhàm chán, cậu sợ sẽ phơi bày bản thân mình trước mặt mọi người.
Nhưng bây giờ cậu thấy khó chịu quá, hoặc có lẽ do cách nhau qua mạng khiến Quý Nhiên dễ dàng bộc lộ một chút cảm xúc của mình ra.
Quý Nhiên gõ một đoạn tin nhắn dài trong khung chat riêng, nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị gửi đi thì cậu lại do dự.
Cuối cùng, cậu xóa sạch hết nội dung.
Cậu không thể nói cho Cá Voi Sát Thủ được.
Cậu vốn không thể hiểu được bản thân mình nữa.
Quý Nhiên out khỏi ứng dụng mạng xã hội rồi lướt đại trên trang cá nhân bạn bè để giết thời gian, nào ngờ lại nhìn thấy video sinh nhật của em trai Quý Thừa Hiên. Trong video là một nhà ba người quây quần bên chiếc bánh ga tô, vui vẻ hạnh phúc ngập tràn.
Gần đây Quý Nhiên bận đến mức choáng váng đầu óc, giờ mới nhớ hôm nay là sinh nhật của em trai.
Cậu gửi một tin nhắn: [Lì xì] Chúc mừng sinh nhật 12 tuổi nhé!
Một lúc sau bên kia nhận lì xì, trả lời cậu: Cảm ơn anh.
Quý Nhiên hỏi: Đã nhận được quà anh gửi chưa?
Quý Thừa Hiên: Nhận được rồi, nhưng máy đọc sách không xem phim hay chơi game được, lần sau anh gửi cho em Ipad được không anh ơi?
Quý Nhiên định nói Ipad chỉ để giải trí thôi chứ không giúp ích được gì cho việc học cả, tuổi này dùng lại ảnh hưởng đến học hành. Nhưng rồi cậu lại nghĩ hồi còn nhỏ mỗi khi mình thích thứ gì, cha mẹ lại viện "lý do chính đáng" để không thỏa mãn nguyện vọng cho cậu.
Quý Nhiên không muốn trở thành phụ huynh như vậy nên cậu cũng đồng ý với yêu cầu của em trai, chỉ dặn dò: Năm sau anh sẽ tặng em Ipad, nhưng em nhớ phải đọc nhiều sách chứ đừng mải chơi mà ảnh hưởng việc học hành.
Quý Thừa Hiên: Dạ dạ, em biết rồi mà anh.
Thành tích học tập của Quý Thừa Hiên kém hơn Quý Nhiên nhiều, bây giờ mới học lớp sáu mà ráng lắm điểm mới đủ qua môn.
Quý Nhiên gọi điện thoại cho mẹ, nói mình có mua máy đọc sách, dặn bà rảnh rỗi đốc thúc Quý Thừa Hiên bớt chơi điện thoại mà đọc sách nhiều hơn.
"Máy đọc sách gì cơ?" Giọng bà có vẻ nghi hoặc.
Quý Nhiên giải thích cho bà hiểu.
"À cái đó hả," Lúc này đối phương mới hiểu ra, trả lời: "Nó kêu không thích nên mẹ đăng bán trên một trang đồ cũ rồi."
Quý Nhiên sững người.
Bà nói tiếp: "Đồ chơi em con còn nhiều lắm, bỏ được cái gì thì bỏ may ra còn dành được thêm chút tiền mà xài. Hôm nay dì con tặng nguyên một cái bánh lớn mà nó ăn có mấy miếng rồi không ăn nữa. Nếu là con chắc chắn sẽ không như vậy, hồi nhỏ con hiểu chuyện biết bao nhiêu."
À phải rồi, cậu hiểu chuyện biết bao.
Cậu chưa bao giờ nhận được bất cứ món đồ chơi nào vào ngày sinh nhật, thậm chí còn chưa từng được ăn bánh kem. Quý Nhiên thương bố mẹ làm việc vất vả nên chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì. Đến khi cậu có thể tự làm việc kiếm tiền để mua đồ chơi, mua bánh kem, thì đã qua mất cái tuổi cần đến những nghi thức đó.
Nhưng Quý Nhiên không hiểu, rõ ràng hồi nhỏ gia đình vẫn còn đang nghèo khó, ngay cả tiền sinh hoạt đại học cũng do cậu tự kiếm. Vậy mà sao khi cậu lớn lên thì điều kiện gia đình lại trở nên tốt đến vậy?
Cả một đêm Quý Nhiên không cách nào ngủ ngon được, cứ chốc chốc lại mơ thấy em trai làm mất quà của mình, lúc thì mơ Hàn Thâm nói: "Julian, cậu bị đuổi việc."
Quý Nhiên rời giường trong cơn đau đầu chóng mặt, vệ sinh cá nhân xong, lúc bước ra chợt thấy một bóng dáng lạ lẫm trước cửa.
Bạn cùng nhà của cậu đứng đó, nhìn cậu vài giây rồi nói: "Chào buổi sáng nhé."
Quý Nhiên có ba bạn cùng nhà, người cách vách cậu ở phòng ngủ chính nên có nhà vệ sinh riêng, theo lý thuyết sẽ không dùng chung nhà tắm. Vậy mà không hiểu sao hôm nay cậu ta lại ở đây...
Quý Nhiên nhớ đến lần cậu quay video thì bị đối phương bao vây bèn vội vàng trở về phòng.
Cậu khóa cửa, sau đó rón rén thay quần áo, đến lúc chắc chắn ngoài cửa không còn ai thì mới ôm máy tính ra ngoài.
Tàu điện ngầm vẫn đông đúc hỗn loạn như thế, Quý Nhiên phải chờ đến chuyến thứ hai mới lên được. Cậu đứng vịn một tay, đeo tai nghe nghe tin tức tài chính buổi sáng.
Càng đến gần trung tâm thành phố, người càng đông, cả toa tàu chật kín, đến nỗi khi xuống tàu Quý Nhiên phải đẩy người phía trước ra miệng cứ xin lỗi không ngừng: "Xin lỗi, cho tôi xuống với ạ, có người xuống tàu!"
Quý Nhiên cố gắng hết sức để chen xuống tàu nhưng nhận ra có thứ gì đó trượt khỏi tai mình...
Toang! Tai nghe cậu rơi mất rồi.
Quý Nhiên vội vàng quay người lại nhưng cửa tàu điện đã đóng rồi mang cả chiếc tai nghe của cậu đi xa.
Quý Nhiên đứng đơ tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi chuyến tàu kế đến trạm cậu mới lặng lẽ tháo chiếc còn lại xuống, sau đó hòa vào dòng người tiến vào tòa công ty.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, các đồng nghiệp chào hỏi nhau và chia sẻ về cuộc sống cuối tuần rồi của mình.
Quý Nhiên thả mình xuống ghế, cảm thấy cuộc đời mình tồi tệ thôi rồi.
"Julian," Asher gọi cậu qua tấm vách ngăn: "Sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải vừa sửa đổi quy tắc thẩm tra phát hành với niêm yết cổ phiếu đấy, đây là phiên bản mới nhất, sổ đăng ký cổ phiếu của Synthetic Intelligence vẫn dùng phiên bản cũ đúng không? Cậu sắp xếp ai đó cập nhật lại nhé."
Thật ra Quý Nhiên nghe thấy rồi nhưng cậu vẫn cứ ngồi thừ người ra không trả lời trả vốn gì. Mãi đến khi một bàn tay to đặt lên vai, cậu mới giật mình thoát khỏi trạng thái kỳ lạ đó.
Asher cúi người nhìn cậu, đôi mắt xanh lục đậm đầy lo lắng: "Cậu ổn chứ?"
Quý Nhiên ngước lên nhìn Asher, cảm thấy khó tin. Ngày nào Asher cũng bề bộn công việc, làm sao lại còn có sức quan tâm người khác được chứ?
Quý Nhiên rất biết ơn lòng tốt của Asher nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ở một mình, hoặc cậu sẽ biến thành một con sâu đen, vặn vẹo rồi tấn công mọi người trong vô thức.
"Em ổn ạ." Quý Nhiên nặn một nụ cười, vừa trả lời Asher: "Xin lỗi anh vì em đã mất tập trung như vậy, anh vừa nói gì ạ?"
Asher nhắc lại câu khi nãy, Quý Nhiên tỏ ra mình đã hiểu.
Cậu mở máy tính ra rồi cập nhật các điều khoản mới vào sổ cổ phần. Asher cậu có thể nhờ người khác làm, như cậu chỉ là một thực tập sinh, chức vụ ai trong dự án này cũng cao hơn cậu, thâm niên cũng hơn cậu, vậy nhờ ai bây giờ? Cuối cùng cũng chỉ có cậu làm mà thôi.
Việc cập nhật điều khoản không khó, nó hơi phiền phức một chút, chỉ cần tỉ mỉ đối chiếu từng trang là sẽ không có sai sót gì.
Quý Nhiên mở tài liệu, vừa lướt qua được hai trang thì máy tính đột nhiên hiện màn hình xanh.
Lại bắt đầu lag rồi.
Quý Nhiên thành thạo đóng hết những tài liệu không cần thiết, nhưng cách làm thường hiệu quả này lần này lại vô dụng nên cậu buộc phải giữ nút nguồn để khởi động lại máy, và rồi lần này nó hiện lên một đống ký tự, máy báo hỏng hoàn toàn.
Trong một thoáng đó đầu cậu rỗng tuếch, còn chưa kịp nghĩ phải làm sao bây giờ thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía trên.
"Julian, đến văn phòng tôi một chuyến."
Hơi thở của Quý Nhiên như nghẹn lại, cậu gần như không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Hàn Thâm đến công ty rồi ư.
Liệu cậu có bị mắng không?
Quý Nhiên chậm chạp đứng dậy khỏi chiếc ghế, cảm giác chóng mặt đột ngột ập đến.
Còn máy cậu tính sao bây giờ? Còn sửa được nữa không? Đừng nói tất cả tài liệu đều mất hết chứ?
"Julian." Trong văn phòng, Hàn Thâm nhìn cậu bằng ánh mắt nặng nề: "Cậu có đang nghe không?"
Quý Nhiên: "Không."
Vừa thốt ra lời này, Quý Nhiên đã cảm thấy mình chuẩn bị ăn mắng đến nơi. Nhưng Hàn Thâm chỉ nhìn cậu một cái rồi tiếp tục bàn việc chính: "Cậu có ý kiến gì với dự án Lan Đình Winery này không?"
Quý Nhiên: "Không có."
Hàn Thâm: "Cậu đã phân tích xem họ phù hợp với con đường niêm yết nào hơn chưa?"
Quý Nhiên: "Tôi không biết."
Hàn Thâm gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Julian, chú ý thái độ của cậu."
"Thái độ của tôi làm sao?" Cả người Quý Nhiên căng thẳng cực độ hệt như một quả bóng bị thổi phồng đến mức tối đa, cuối cùng cũng nổ tung dưới sự thúc ép của Hàn Thâm. Cậu phẫn nộ hỏi ngược lại: "Xin hỏi là anh không hài lòng với thái độ của tôi, hay là không hài lòng với con người tôi?"
"Cậu đang giận à?" Cuối cùng Hàn Thâm cũng nhận ra nhưng lại tỏ vẻ khó hiểu: "Nhưng tại sao?"
Anh thật sự không hiểu mình đã làm gì để khiến Quý Nhiên giận như vậy.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại giận nữa!
Quý Nhiên siết chặt hai tay lại, gần như hét lên: "Vì anh luôn cố tình làm khó tôi!"
Cậu chưa từng lớn tiếng đến như vậy, thậm chí còn xuất hiện tiếng vọng trong căn phòng này.
Hàn Thâm im lặng, cả văn phòng chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.
Giữa sự yên tĩnh quái dị ấy, tim Quý Nhiên đập thình thịch.
Cậu điên rồi sao?
Cậu vừa làm gì thế này? Cậu dám hét vào mặt sếp của mình ư? Hết muốn làm công việc này rồi à?
Quý Nhiên biết rõ mình không nên nổi giận với Hàn Thâm nhưng trong đầu cậu lúc này lại nảy sinh một thứ khoái cảm kỳ lạ, nó thôi thúc cậu tiếp tục xả cơn giận đi.
"Em đã hỏi các bạn quản trị tập sự khác rồi, họ không hề làm những công việc thế này," Quý Nhiên đã không còn là chính mình nữa, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia của Hàn Thâm, phẫn nộ buộc tội anh: "Nhưng lúc nào anh cũng giao cho em công việc vượt quá năng lực mình, tham gia các loại bữa tiệc, bắt em lên sân khấu phát biểu, còn bắt em phụ trách việc thu hút dự án quan trọng này nữa. Em đã nói rồi, em không làm được đâu, em... em..."
Đột nhiên cậu im bặt, cảm giác tự trách, xấu hổ, áy náy và vô năng tràn ngập trong lòng.
Sự thất bại khổng lồ như một cơn sóng thần nhấn chìm cậu, Quý Nhiên đưa tay che lên trước mặt mình, chẳng mấy chốc nước mắt đã thấm ướt cả tay.
Khóc cái gì mà khóc, khóc cái quái gì!
Rốt cuộc tới bao giờ cậu mới bỏ được cái tật hễ cãi nhau là rơi nước mắt này được chứ!
Quý Nhiên thô bạo lau mặt, cố kìm nén nước mắt muốn tuôn ra rồi giận dữ ngẩng đầu lên ---
Dù sao thì cũng phải nghỉ việc rồi, chí ít cậu không thể thua trận cãi vã này được.
Giờ phút này, cậu trai ngoan ngoãn đến mức quá đáng cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc thật của bản thân.
Cậu tỏ ra giận dữ, dùng sự tức giận để đòi lại thứ gì đó cho bản thân.
Hàn Thâm im lặng nhìn cậu thật lâu, cuối cùng quyết định chọn theo mong muốn của cậu: "Nếu cậu thật sự thấy mình không làm được thì có thể chọn rời đi."
Trong lòng Quý Nhiên chợt nặng trĩu, quả nhiên Hàn Thâm vẫn muốn đuổi cậu.
Nếu Hàn Thâm đã chướng mắt cậu thì cậu cứ kiên trì ở đây để làm gì nữa?
Đầu óc Quý Nhiên rối bời, cậu lao ra khỏi văn phòng không thèm ngoảnh đầu lại.
"Julian." Vừa quay về chỗ ngồi, Asher đã ôm hai hộp đồ đi về phía cậu: "Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, cái này cậu giữ lấy, vừa mới xin thiết bị văn phòng cho cậu đây."
Một chiếc MacBook Pro đời mới nhất, và còn có iPad Pro.
Quý Nhiên hoàn toàn không phản ứng kịp, đơ ra mất vài giây mới hỏi: "Tại sao lại đưa cái này cho em?"
Asher giải thích: "Tuần trước Samuel đã dặn tôi rồi, nhưng tôi bận quá nên quên mất, xin lỗi cậu nhé."
Tuần trước ư...?
Đúng là tuần trước Hàn Thâm có tìm cậu sửa tài liệu, khi đó máy cậu bị đơ tầm mười mấy giây.
Chỉ vì chuyện đó thôi sao? Quý Nhiên ngẩn người nhìn chằm chằm máy tính trước mặt mà không dám tin.
Thấy cậu còn nghi ngờ, Asher bèn bước lại giải thích: "Laptop này là cấp đồng loạt hết đấy, bình thường vào chính thức mới có nhưng nghe nói máy cậu không tốt nên mới xin trước cho cậu. Còn Ipad là Samuel tự bỏ tiền ra cấp cho trợ lý, để tiện xử lý công việc hằng ngày ấy mà."
Quý Nhiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mắt bắt đầu nhòe dần trong tầm mắt.
Rõ ràng cậu không cảm thấy gì cả, nhưng chỉ cần chớp mắt là nước mắt lại tuôn ra.
"Ối, đừng khóc chứ," Asher hoảng hốt: "Tôi chỉ trễ vài ngày thôi mà, đâu đến mức cậu phải khóc như thế."
"Không, không phải đâu," Quý Nhiên bối rối lắc đầu: "Không phải vì anh... chỉ là em... em..."
Cậu mở miệng định giải thích, nhưng chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Quý Nhiên cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, nhưng cậu không thể nào kiềm chế được. Rõ ràng máy tính của cậu chỉ bị đơ có mười mấy giây, rõ ràng trước giờ chẳng ai để tâm đến điều đó...
Vậy mà Hàn Thâm lại để ý...
Vào ngay khoảnh khắc này, những cảm xúc dồn nén bao lâu chợt tuôn trào như thác lũ. Quý Nhiên vùi mặt vào cánh tay, nước mắt chảy càng dữ dội hơn.