Nghĩ đến đây Quý Nhiên lập tức thấy thoải mái hơn.
Thời gian quay là thứ bảy, nên từ thứ ba cậu đã cầu khấn cho mình không phải tăng ca.
Mãi đến chiều thứ sáu, phó giám đốc phụ trách dự án Synthetic Intelligence đột nhiên sắp xếp cho cậu cuối tuần này đi công tác.
Thực tập sinh làm gì có nhân quyền, ai cũng có thể sắp xếp việc cho họ.
Tính Quý Nhiên dễ chịu xưa giờ luôn ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lần này cậu dồn hết can đảm ra nói: "Thứ bảy em bận rồi không đi được ạ."
Đối phương hỏi: "Việc gì vậy? Không thể chuyển sang lúc khác sao?"
Quý Nhiên ấp úng: "...Không được đâu ạ."
Đối phương khuyên: "Người trẻ vẫn nên lấy công việc làm trọng. Đừng đắm mình trong thú vui cá nhân. Để tôi nhờ hành chính đặt vé máy bay cho cậu, sáng mai khởi hành."
Quý Nhiên muốn phát nổ luôn, cậu tìm mấy lý do nhưng cái nào cũng bị đối phương từ chối. Trong lúc cậu chuẩn bị nhảy ra trước mặt làm trận battle trực tiếp thì đột nhiên đối phương nói là được rồi.
Quý Nhiên:?
Người kia: "Cậu cứ nói là mình bận việc của Samuel thì tôi đã không sắp xếp cho cậu đi Bắc Kinh rồi."
Trái tim vừa mới bình ổn của cậu lập tức đập loạn lên.
Hàn Thâm muốn giao cậu việc gì ư?
Từ khi trải qua câu chuyện ở câu lạc bộ về, cảm xúc của cậu với người sếp này đã trở nên phức tạp hơn trước.
Quý Nhiên thấy một con người khác của anh ở câu lạc bộ, cậu cho rằng họ đã thân hơn, nhưng từ một khía cạnh nào đó thì cậu lại thấy cả hai xa cách.
Những lần tiếp xúc ngoài đời khiến Quý Nhiên nhận ra cậu và Samuel là hai người ở hai thế giới khác nhau. Chỉ có mối quan hệ cấp trên - cấp dưới ở công ty mới cho cậu thấy họ đang ở cùng một thế giới.
Nếu không có công việc này thì có thể cả đời cũng không gặp được ai xuất thân như Samuel. Hai người họ khác nhau hoàn toàn.
Quý Nhiên và Samuel đều chẳng ai nhắc đến chuyện cuối tuần ấy, ngoài công việc cần thiết ra thì cậu cũng tránh gặp riêng.
Nhưng rõ ràng lần này cậu không tránh được nữa, Quý Nhiên bèn chủ động đi hỏi thăm Hàn Thâm.
"Không có," Hàn Thâm nói với cậu: "Tạm thời hủy bỏ công việc."
Công việc tăng ca tạm thời bị hủy ư?
Quý Nhiên thử tìm một nét lạ thường nào đó trên mặt Hàn Thâm, nhưng anh vẫn giữ một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, còn lịch sự xa cách hỏi: "Còn gì nữa không?"
Quý Nhiên mấp máy môi, dò xét: "Sao lại hủy vậy ạ?"
"Việc cá nhân." Lời anh ít nhưng ý lại nhiều rồi ra lệnh: "Cậu có thể ra ngoài rồi."
Quý Nhiên ra khỏi phòng, hiếm khi nào được tan làm đúng giờ. Cậu lên giường từ sớm nhưng không cách nào ngủ được.
Quý Nhiên nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đầu óc bắt đầu nghĩ lung tung: Bên phía quay có lừa đảo không đây? Nhà tài trợ sẽ đảm bảo là cậu không cần lộ mặt chứ? Vậy là cậu phải mang khẩu trang suốt quá trình quay sao?
Với cả...
Quý Nhiên xoay người ôm lấy chăn bông, cậu không kìm được mà nghĩ liệu mình có thấy mặt Cá Voi Sát Thủ không?
Quý Nhiên lấy chai nước hoa cậu thích nhất ra xịt khắp phòng rồi ôm chăn mền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Quý Nhiên mang khẩu trang đến địa điểm đã hẹn.
Buổi quay diễn ra tại showroom Soli-lunar, một căn biệt thự ba tầng được chia thành các khu vực như phòng khách, bếp, phòng ngủ, vừa để quảng bá các sản phẩm nội thất.
Người phụ trách quay chụp là một blogger nhiếp ảnh tên là "Lấm Tấm", vốn là một nhiếp ảnh gia thời trang từng chụp cho nhiều ngôi sao trước khi trở thành đạo diễn hình ảnh tự do. Quý Nhiên rất thích tác phẩm của Lấm Tấm, cô có phong cách phối màu rất dịu mắt lại giỏi khai thác những khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc sống thường nhật, tạo nên những hình ảnh giàu cảm xúc và đầy sức sống.
Quý Nhiên đã từng bắt chước phong cách của cô nhưng không ngờ lại có ngày gặp được cô trực tiếp như vậy.
Trái tim Quý Nhiên hơi xao động, lúc còn đang đắn đo có nên bước tới chào hỏi không thì một cô gái mặc vest đen bước tới: "Xin hỏi cậu có phải "Ai đi làm mà không điên" không?"
Quý Nhiên nói phải.
Cô gái chìa tay ra: "Cào cậu tôi là PR của Soli-Lunar, cậu có thể gọi tôi là Rita nhé."
Chuyên nghiệp quá đi, Quý Nhiên hơi căng thẳng, một giây sau mới quay lại trạng thái công việc.
"Xin chào," Cậu bắt tay Rita rồi nói: "Cậu gọi tôi là "Không đi làm" nhé."
Rita bật cười: "Thú vị thật đấy."
Một lát nữa mới quay chụp, Rita hỏi cậu có muốn ra ngoài hay vào phòng nghỉ gì không.
Quý Nhiên định đến chào hỏi đạo diễn hình ảnh, nhưng thấy đối phương bận quá nên cậu cũng không dám làm phiền người ta đang làm việc, thế là nói muốn vào phòng nghỉ ngơi.
Quý Nhiên có hơi căng thẳng, ngồi một mình trong phòng nhỏ sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn.
Rita đưa cậu một chai nước rồi nói khi nào sắp chụp sẽ gọi cậu sau.
"À chờ đã." Quý Nhiên đứng khỏi ghế sofa.
Rita: "Còn chuyện gì à?"
Quý Nhiên hơi lăn tăn bèn xác nhận với đối phương lần nữa: "Có thể cam đoan video không lộ mặt không ạ?"
"Được chứ," Rita nói với Quý Nhiên: "Không chỉ cậu mà Cá Voi Sát Thủ cũng không muốn người khác thấy mặt mình, cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi đảm bảo không chụp chính diện và đảm bảo quyền riêng tư của cả hai hết sức có thể nhé."
Rita đi rồi Quý Nhiên mới có thời gian xem kịch bản.
cậu đã đọc kịch bản vô số lần, nhắm mắt cũng đọc được, nhưng bây giờ không xem thì cậu lại bắt đầu thấy căng thẳng.
Nửa tiếng sau, Rita vào phòng nhắc Quý Nhiên chuẩn bị đến giờ quay chụp. Quý Nhiên thay áo hoodie trông trẻ trung hơn, đeo khẩu trang rồi đến phòng khác.
Ánh sáng đã được điều chỉnh xong, đạo diễn hình ảnh đang chỉ đạo mọi người vào vị trí, giữa phòng khách có một chiếc sofa phong cách Bauhaus, trên đó ngồi một người, có lẽ là chỗ của "Cá Voi Sát Thủ."
Trên sàn trống trước sofa có một người khác nằm nghiêng, vị trí này là của Quý Nhiên.
Buổi quay sắp bắt đầu, Quý Nhiên nhìn quanh nhưng không thấy ai có vẻ là "Cá Voi Sát Thủ" cả.
Mà chỉ có một cô gái cột tóc đuôi ngựa thấp thấp cầm một chiếc khăn lụa tới rồi nói sẽ tạo hình cho cậu.
Nhân vật này bị trói mắt.
Quý Nhiên cũng biết chuyện này nên phối hợp khom người xuống.
Cô gái cột khăn lụa vào mắt cậu, sau đó cậu chẳng còn thấy gì nữa.
Mất đi ánh sáng khiến cậu hơi bối rối một chút, nhưng vẫn có thể phân biệt mọi thứ bằng cách nghe.
"Cậu có chứng sợ bóng tối không?" Rita hỏi cậu.
Quý Nhiên nói không có.
"Vậy thì tốt rồi." Rita tiếp tục nói: "Tự dưng mất giác quan thì sẽ hơi khó chịu, nhưng cậu cứ tập trước nha, nếu có chỗ nào không thoải mái thì có thể báo dừng với nhíp ảnh gia bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ phối hợp với cậu hết sức có thể."
Quý Nhiên khá bất ngờ, cậu còn tưởng bên A sẽ là kiểu cực kỳ nghiêm khắc, nhưng thật ra trông Rita có vẻ nghiêm khắc vậy thôi chứ cũng không làm khó gì bên B cậu.
Trong lúc đạo diễn hình ảnh vẫn đang điều chỉnh, Quý Nhiên quyết định làm quen một chút với không gian và vị trí các đồ đạc xung quanh.
Cậu cẩn thận đi dạo xung quanh, nhưng vì bịt mắt nên trở nên ngột ngạt hơn, Quý Nhiên kéo khẩu trang xuống lộ cánh mũi để dễ thở hơn.
Đang tiếp tục đi về phía trước, cậu bất ngờ va vào một bức tường ấm áp, Quý Nhiên khựng người lại, lúc này cậu mới nhận ra là mình vừa mới va vào ai đó.
"Xin lỗi." Cậu vội vàng lùi ra một bước, nhưng không quen với bóng tối nên cả người mất cân bằng.
Ngay khi chuẩn bị ngã xuống thì một bàn tay bất ngờ siết chặt lấy lưng cậu: "Cẩn thận."
Người trước mặt đỡ lấy cậu.
Má Quý Nhiên áp vào lồng ngực đối phương, cậu ngửi thấy một mùi hương cay nồng từ da thịt người đó.
Mùi hương rất đỗi xa lạ lại mang theo cảm giác mạnh mẽ đầy uy lực, người dùng loại nước hoa này chắc chắn không dễ bị bắt nạt.
"Xin lỗi." Quý Nhiên xin lỗi lần nữa, cậu không thấy gì nên muốn đưa tay kéo tấm vải che mắt ra, nhưng đối phương đã đưa tay lên che mắt cậu lại.
Chất liệu trước mắt mát lạnh không hề giống xúc cảm khi tiếp xúc với da thịt con người, mà giống như có một thứ gì đó mềm mại phủ lên mắt.
Không hiểu sao suy nghĩ của cậu trôi đi xa, nỗi sợ hãi cũng bắt đầu lan tỏa trong người cậu.
Cậu đưa tay nắm lấy tay đối phương, giọng nói run rẩy cầu xin: "Chào anh, xin đừng làm như vậy ạ..."
Vừa dứt lời, người đàn ông đó buông cậu ra rồi quay người đi về phía trước.
Quý Nhiên cảm giác tim mình lỡ nhịp, vội vàng kéo tấm vải xuống, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn đầy mạnh mẽ của người đàn ông nọ. Anh mặc áo khoác dài màu đen, đeo găng tay da và kính râm, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng đầy tính uy hiếp.
Ai đó nói với cậu rằng, đó chính là Cá Voi Sát Thủ.
Chẳng mấy chốc nhân viên công tác đã tới thông báo với cậu chuẩn bị chụp hình, Quý Nhiên lại đeo tấm vào bịt mắt vào, sau đó được họ đưa đến phòng khách, rồi ai đó nói với cậu là phải trói chặt tay cậu nữa.
Quý Nhiên đã biết trước điều này nên cũng phối hợp giơ tay lên.
Để phù hợp với nhân vật nên Quý Nhiên phải mặc một chiếc áo hoodie rẻ tiền, tay áo rộng thùng thình làm lộ ra hai cổ tay trắng ngần mảnh khảnh.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé," Cô gái nhìn cậu, hơi lo lắng: "Nếu không thoải mái cậu cứ nói ngay cho chúng tôi."
Quý Nhiên đồng ý, cô gái cầm dải lụa rồi buộc vào tay cậu.
Có vẻ đây là lần đầu tiên cô ấy làm chuyện này nên còn rụt rè hơn cả Quý Nhiên, dường như sợ làm đau cậu nên buộc rất nhẹ, dây lụa lỏng lẻo quấn quanh tay rồi liên tục hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Quý Nhiên thấy hơi buồn cười, đáp: "Chặt hơn một chút cũng được."
"À, được rồi." Cô gái gật đầu, vội vàng siết chặt dây, cảm giác quấn quanh cổ tay đã rõ ràng hơn và thậm chí còn hơi chặt quá.
"Cô buộc chặt quá," Một giọng nói xa lạ lạnh lùng vang lên: "Tay cậu ấy đỏ rồi đấy."
"Ơ ơ? Xin lỗi xin lỗi!" Cô gái lúng ta lúng túng cúi đầu: "Để tôi làm lại."
Người kia không nói gì nữa khiến Quý Nhiên có hơi chút tò mò, nhưng cậu không tiện hỏi đó là ai.
Sợi dây lụa trên cổ tay cậu được gỡ ra, một lúc sau Quý Nhiên nghe cô hỏi: "Vậy đã ổn chưa ạ?"
Quý Nhiên tưởng cô gái này đang hỏi người đàn ông khi nãy, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai trả lời, lúc này cậu mới biết là đang hỏi mình.
"Được rồi." Quý Nhiên đáp.
"Tốt quá rồi." Cô gái thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo: "Suýt nữa thì bị đại thần Cá Voi Sát Thủ mắng rồi."
Quý Nhiên khẽ xao động trong lòng: "Người khi nãy là Cá Voi Sát Thủ à?"
"Đúng vậy," cô gái gật đầu: "Chỉ là anh ấy đi nhanh quá."
Nói xong, cô gái dìu Quý Nhiên sang ghế ngồi, dặn dò thêm: "Cậu cứ ngồi đây chờ chút nhé, sắp bắt đầu rồi."
Quý Nhiên đáp vâng, xong có một người phụ trách kịch bản đi tới diễn giải tình tiết kịch bản cho cậu.
Đúng là năm vạn tệ nào có dễ kiếm như vậy, Quý Nhiên ngồi thẳng lưng, tập trung lắng nghe.
Người lên kịch bản nói: "Lúc này, cậu đã bị giam cầm ba ngày, bỗng nhiên bị đưa đến một nơi mới, cảm giác sẽ rất hoang mang sợ hãi. Nhưng đồng thời cũng có phần tò mò, hy vọng có thể thay đổi tình cảnh. Hiểu cảm giác đó chứ?"
Quý Nhiên gật đầu, lắng nghe người kia nói tiếp: "Còn về phần tương tác, hai người cứ diễn tự nhiên, chúng tôi muốn xem hiệu quả ra sao."
Quý Nhiên đồng ý, nhưng trong lòng lại có hơi bất an.
Cậu hoàn toàn không giỏi diễn xuất, cứ diễn tự nhiên sao? Khả năng cao là sẽ hỏng bét mất.
Người lên kịch bản nói: "Chúng ta thử lần đầu tiên xem."
Đạo diễn hình ảnh: "OK."
Không rõ ai vừa mở nhạc lên, buổi quay chính thức bắt đầu.
Quý Nhiên bị đẩy xuống thảm trong tâm trạng thấp thỏm không yên, cậu không thấy được bất cứ thứ gì, bản năng cứ thôi thúc cậu tìm chỗ nào đó để che chắn.
Quý Nhiên dò dẫm bốn phía, sau lưng có một vấn cứng có vẻ là chân bàn trà, cậu lập tức trốn vào phía sau nó.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chẳng ai nói gì, thậm chí không một nhân viên nào tạo ra tiếng động.
Theo kịch bản thì lúc này Cá Voi Sát Thủ đang ngồi trên sofa nhìn cậu, nhưng sofa ở hướng nào chứ? Sao anh ấy không lên tiếng đi?
Tim Quý Nhiên đập thình thịch vì căng thẳng.
Một vài giây sau, từ phía sau cậu bất ngờ vang lên những tiếng bước chân trầm thấp là Cá Voi Sát Thủ đang tiến lại gần.
Sau đó là âm thanh vải vóc ma sát vào nhau, tiếp theo cằm Quý Nhiên nóng lên, người đàn ông kia đang đưa tay nâng cằm cậu.
Quý Nhiên bị ép phải ngẩng đầu, ánh sáng dịu dàng từ bên cạnh chiếu xuống khiến gương mặt và cổ cậu trở nên trong trẻo như ngọc trắng. Trái cổ yếu ớt trượt lên xuống giữa không trung.
Dưới cặp kính đen là ánh mắt Cá Voi Sát Thủ đang cuộn trào cơn sóng.
Trong căn phòng khách, không một ai lên tiếng, đạo diễn hình ảnh đã chỉnh tiêu cự để ghi lại mọi cảnh này.
Trên màn hình giám sát, một tay Cá Voi Sát Thủ giữ lấy cậu, tay còn lại di chuyển gần đến miếng vải. Trước mắt bao người, ngón tay của Cá Voi Sát Thủ miết dọc sống mũi Quý Nhiên rồi luồn vào lớp vải che mắt.
Mí mắt bất chợt bị chạm vào không hề báo trước, lông mi Quý Nhiên bất giác run lên.
Chuyện gì vậy? Rõ ràng trong kịch bản không có động tác này kia mà. Cá Voi Sát Thủ muốn làm gì đây? Chẳng lẽ định tháo bịt mắt của cậu ra à?!
Không được, cậu không thể để lộ mặt mình ở đây được.
Hơi thở Quý Nhiên ngưng lại, đang chuẩn bị phản kháng thì phát hiện động tác của Cá Voi Sát Thủ chỉ dừng ở đó mà thôi.
"Cắt." Người phụ trách kịch bản báo dừng.
Bàn tay Cá Voi Sát Thủ lập tức rời khỏi người cậu.
Lúc này Quý Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân cậu như nhũn ra quỳ trên thảm, tay chống xuống sàn, cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang căng thẳng của mình.
"Cảnh đầu kết thúc rồi, mọi người nghỉ ngơi chút nhé." Người lên kịch bản nói rồi bước qua xem màn hình giám sát của đạo diễn hình ảnh: "Cảnh này quay thế nào rồi?"
Quý Nhiên không thể nhìn thấy cảnh quay, chỉ nghe thấy đạo diễn nhận xét: "Hình ảnh rất đẹp, chỉ là chỗ đứng này hơi bị khuất một chút, nghiêng thêm xíu nữa sẽ đẹp hơn."
"Hơi vướng thật, quay lại đoạn này đi," người lên kịch bản xoa cằm suy nghĩ, một lúc sau lại nói: "cảm giác tương tác ở đây chưa tới, xung đột chưa đủ mạnh. Với cả điểm nhấn chính của phòng khách là ghế sofa mà giờ lại vô tình tập trung vào bàn trà..."
Hai cô gái bàn luận sôi nổi, trong khi phía Quý Nhiên lại im ắng đến lạ thường.
Cậu có thể cảm nhận Cá Voi Sát Thủ vẫn chưa rời đi nhưng không biết anh đang ở đâu hay làm gì.
Nhưng Cá Voi Sát Thủ lại nhìn cậu rất rõ, kiểu bất bình đẳng thị giác này làm Quý Nhiên cứ bồn chồn không thôi, cậu cúi đầu cọ nhẹ cho lớp vải lỏng ra một chút, từ khe hở nơi sống mũi và mắt có thể thấy được chút hình ảnh bên ngoài.
Quý Nhiên nhìn thấy đôi giày da đen mũi nhọn, là kiểu dáng khá góc cạnh. Đế giày màu đỏ, trang trí họa tiết đầu lâu kỳ lạ mà cậu chưa thấy bao giờ.
Cậu tiếp tục nhìn lên lại bắt gặp đôi tất đen ôm sát mắt cá chân, đường chỉ trên quần tây thẳng tắp.
Có vẻ như anh đang ngồi trên bàn trà, vắt chéo chân, lớp vải quần ôm sát vào lớp cơ thịt săn chắc.
Nhìn lên một chút nữa là phần ngực eo, bộ vest cao cấp với đường cắt may lập thể, có một độ nâng vi diệu khiến ngực của Cá Voi Sát Thủ bự cực kỳ.
Nhìn Cá Voi Sát Thủ từ góc độ này trông rất giống Hàn Thâm, không hiểu sao Quý Nhiên thấy miệng mình đắng lưỡi khô.
Cậu ngẩng đầu lên chút nữa thì thấy Cá Voi Sát Thủ đưa tay qua cột lại miếng vải che mắt cho cậu, đưa Quý Nhiên trở về màn đêm tăm tối.
Anh ta phát hiện mình đang nhìn lén sao? Mặt Quý Nhiên lập tức đỏ bừng lên, cậu ngoan ngoãn cúi đầu xuống không dám nhúc nhích nữa.
Một lát sau, người cầm kịch bản đi tới nói với Cá Voi Sát Thủ: "Phần vừa rồi anh diễn tốt lắm, nhưng hơi nhã nhặn quá, động tác phải thô bạo thêm chút nữa nhá."
Quý Nhiên:?
Thô bạo hơn chút nữa?
"Đi Làm ơi, cậu thấy ok chưa?" Người lên kịch bản hỏi Quý Nhiên: "Tiếp theo sẽ có vài động tác tiếp xúc cơ thể nhưng không có cảnh quá thân mật như hôn đâu nhé. Chúng tôi báo sớm cho cậu để cậu không bận tâm."
Quý Nhiên còn đang do dự thì đạo diễn Lấm Tấm đã nói: "Bây giờ có hơi bức bối chút, nhưng cảnh thứ ba là cậu tát Cá Voi Sát Thủ luôn rồi, lúc đó cậu cứ trả đũa là được."
Câu nói ấy khiến Quý Nhiên bật cười, với lại cậu vốn không có ý định từ chối.
Lần quay thứ hai bắt đầu.
Phân cảnh này tiếp nối ngay đoạn Cá Voi Sát Thủ định tháo dải che mắt của cậu, người lên kịch bản dặn Quý Nhiên giữ tay Cá Voi Sát Thủ lại để thể hiện sự phản kháng.
Quý Nhiên làm theo.
Nào ngờ Cá Voi Sát Thủ lại thuận thế nâng cậu lên rồi quăng thẳng lên ghế sofa.
Quý Nhiên hơi choáng váng, cố dùng khuỷu tay chống người dậy nhưng chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở thì Cá Voi Sát Thủ đã siết lấy cổ cậu, ép người cậu vào ghế.
Ngay sau đó, anh đè cậu xuống, áp cả người mình lên cậu.
Một loạt động tác này nhìn thì phức tạp nhưng thật ra phát sinh cực kỳ nhanh, cái trước cái sau chỉ cách nhau một giây mà lại khiến cậu trải qua một loạt cảm xúc mãnh liệt chập chùng.
Mặc dù biết rõ đây là diễn kịch nhưng khi cậu thận sự rơi vào trạng thái này, Quý Nhiên vẫn trở nên sợ hãi theo bản năng.
Một người đàn ông xa lạ đang đè lên người cậu, tay siết lấy cổ cậu chẳng khác nào một con mồi rơi vào lưới nhện. Quý Nhiên hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn không khí trong phổi mình dần giảm đi, não bộ bắt đầu choáng váng vì thiếu oxy, đầu ngửa ra sau, môi không tự chủ được mà hé ra để thở.
Nếu như bỏ qua cảm giác của người trong cuộc thì quả thực đây chính là một cảnh qua đẹp đến ngỡ ngàng.
Hình ảnh trên màn hình giám sát mờ mờ ảo ảo, bởi vì đạo diễn cho phép nên sẽ không toát lên hình tượng bạo lực mà ngược lại, là một sự hấp dẫn nồng nàn.
Người lên kịch bản tiến đến gần họ, ra hiệu tay cho Cá Voi Sát Thủ hạ thấp người xuống nữa.
Cá Voi Sát Thủ thấy tín hiệu, hít sâu một hơi.
Quý Nhiên không hề biết chuyện đó, tất cả sự chú ý của cậu đều đã bị cuộc đối kháng với Cá Voi Sát Thủ tiêu hao hết.
Không biết có phải vì cậu tỏ ra quá khó chịu hay không nhưng chẳng bao lâu sau, Quý Nhiên thấy áp lực trên cổ mình nhẹ bớt. Cậu tưởng đây là tín hiệu của việc đã quay xong, nhưng không ngờ ngay giây sau, cậu lập tức cảm nhận được một sức nặng rõ rệt đang đè lên người mình.
Cá Voi Sát Thủ làm động tác nhấn hông xuống, phần bụng dưới áp sát vào người Quý Nhiên.
Da đầu Quý Nhiên lập tức tê rần lên, người của anh nóng quá, lại còn áp sát quá đột ngột khiến cho cậu lại nhớ về hôm trong phòng ngủ cùng với Hàn Thâm tại câu lạc bộ kia.
Người này là Cá Voi Sát Thủ thì không sao nhưng hễ cậu nghĩ đến người trước mặt chính là Hàn Thâm, đột nhiên mặt cậu đỏ rần rần như không thể diễn nổi nữa.
Cậu hít sâu một hơi cố gắng cho bản thân mình thật bình tĩnh.
Xung quanh đông như vậy, cậu không lo Cá Voi Sát Thủ sẽ làm gì mình, chỉ là cậu xấu hổ thay cho Cá Voi Sát Thủ thôi.
Nếu cậu mà là anh ấy, trong lúc đang làm việc mà gặp tình huống như vậy thì chắc là chui đầu xuống đất quá.
Quý Nhiên quay mặt đi, môi mấp máy không thành lời, như thể muốn giải tỏa phần nào sự bối rối của bản thân.
Không biết có phải cậu bị ảo giác không mà cậu cảm thấy hơi thở của Cá Voi Sát Thủ trở nên dồn dập. Một người lúng túng thì thôi đi, nhưng giờ hai người đều như vậy, không biết cảm giác sẽ bị phóng đại lên bao nhiêu nữa.
Quý Nhiên sắp không thể chịu nổi, cảnh quay còn bao lâu mới xong đây, mau kết thúc đi chứ!
Cậu thầm cầu khẩn ở trong lòng.
"Dừng lại." Người lên kịch bản gọi ngừng, nhưng không phải là kết thúc, mà là để nói: "Đi Làm ơi, cảm xúc của cậu có vẻ không đúng lắm, lúc bị người khác xâm phạm một cách đột ngột như vậy thì cậu phải cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng thậm chí là tức giận tột độ. Chứ không phải là mắc cỡ, cậu hiểu không?"
Mặt Quý Nhiên đỏ bừng, ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, em sẽ chú ý hơn ạ..."
"Là lỗi của tôi." Cá Voi Sát Thủ tiếp lời của cậu, chủ động nhận trách nhiệm: "Xin phép quay lại lần nữa."
Cảnh quay thứ ba cuối cùng không phải quay lại nữa, người lên kịch bản vừa hô dừng là Cá Voi Sát Thủ đã đứng dậy khỏi người Quý Nhiên.
Thậm chí từ đầu tới cuối anh đều rất bình tĩnh giống như bây giờ vậy. Sau khi kết thúc cảnh quay, Cá Voi Sát Thủ ngồi ở đầu sofa vắt chéo chân, hờ hững đọc tin trong điện thoại của mình, không ai biết sau lớp áo vest đó của anh đang giấu đi bao nhiêu cơn sục sôi mãnh liệt.