• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống cứ thế tiến về phía trước, trong những ngày tháng bình lặng đó Quý Nhiên cảm thấy một sự an yên trong tầm kiểm soát.

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy là lạ đó là, bao giờ bài kiểm tra niềm tin của Hàn Thâm mới đến vậy? Chẳng lẽ anh định kéo dài tới tận năm sau ư?

Phải biết rằng bây giờ đã là cuối tháng Giêng rồi, tức là tròn một tháng từ khi hai người thỏa thuận với nhau. Kiêng khem một tháng trời như vậy sao, cặp vợ chồng mới cưới nào mà chịu nổi cơ chứ? Quý Nhiên và Hàn Thâm đã chung chăn chung gối rồi, suýt nữa đã phá giới tận mấy lần.

Ngay lúc Quý Nhiên gần như không chịu nổi nữa, đột nhiên Hàn Thâm nói với cậu rằng công tác chuẩn bị đã hoàn tất, cuối tuần này chính thức bắt đầu.

Quý Nhiên:?

Lúc cậu nhận tin nhắn là vào trưa ngày thứ tư, Hàn Thâm bảo cậu sắp xếp công việc để trống toàn bộ lịch cuối tuần này. Vừa phấn khích xong Quý Nhiên lại bắt đầu thắc mắc, Hàn Thâm hoàn thành bài kiểm tra niềm tin với cậu hồi nào vậy nhỉ?

Mãi đến tối hôm đó, trước khi đi ngủ Quý Nhiên mới hỏi Hàn Thâm.

Hàn Thâm hỏi cậu: "Sáng nay em đi vệ sinh không đóng cửa đúng không?"

Quý Nhiên: "Hả?"

Hàn Thâm nhìn vào đỉnh đầu cậu, nói: "Với cả, đã hai ngày rồi em chưa gội đầu đấy."

"Làm cái gì thế!" Quý Nhiên xù lông, vội ôm đầu, chỉ trích: "Sao anh lại như vậy? Em đang nói chuyện nghiêm túc, sao cứ nhắc đến chuyện xấu hổ của em thế?"

Hàn Thâm: "Nên anh mới bảo là đã hoàn thành rồi."

"Hả?" Quý Nhiên vẫn không hiểu.

Hàn Thâm mỉm cười hôn lên trán cậu nói: "Cái gọi là kiểm tra độ tin tưởng, thực chất là một bài kiểm tra từ em dành cho anh."

"Em kiểm tra anh?" Quý Nhiên càng ngơ ngác hơn.

Hàn Thâm: "Điểm cuối của bài kiểm tra là khi em thấy anh hoàn toàn đáng tin."

Quý Nhiên ngây ra một lúc, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hàn Thâm lại đưa mình đi gặp mẹ, em trai, ông bà của anh. Thì ra Hàn Thâm nhận thấy sự do dự và bất an trong lòng cậu nên dùng cách này để đem cho cậu cảm giác an toàn.

Cái gọi là tin tưởng hoàn toàn của Hàn Thâm không chỉ đơn thuần ở việc cậu giao phó cơ thể này cho anh. Mà anh thật sự muốn Quý Nhiên tin tưởng mình, rằng anh sẽ mãi mãi không rời bỏ cậu.

Họ sẽ mãi yêu nhau, mãi không xa rời, và hoàn toàn tin tưởng nhân cách của nhau.

Chỉ trong điều kiện ấy, Quý Nhiên mới có thể trao thân mình trọn vẹn, đón nhận mọi điều người bạn đời dành cho mình.

Không phải chịu đựng, không phải nịnh nọt, mà là hoàn toàn mở lòng và cho đi.

Hàn Thâm nhã nhặn, lịch lãm, nhưng đồng thời cũng tham lam, xảo quyệt, và đầy khao khát —

Anh muốn chiếm trọn mọi thứ của Quý Nhiên.

Muốn Quý Nhiên yêu anh bằng cả trái tim, và là tình yêu sâu sắc không một chút hoài nghi nào.

Trên đời không có chuyện gì tươi đẹp tuyệt vời đến như thế, anh như người chinh phục được nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng Quý Nhiên.

Tất nhiên đây là trò chơi của ma vương, anh cũng đã cá cược cả lòng tự trọng cùng nội tâm của mình. Khi anh hoàn toàn chiếm hữu Quý Nhiên, Quý Nhiên cũng chiếm hữu mọi thứ của anh.

Và bây giờ, mọi thử thách đã kết thúc, đây là thời gian Hàn Thâm tận hưởng thành quả.

·

Ngày thứ sáu trôi qua cực kỳ gian nan, lúc ăn cơm trưa xong Quý Nhiên đã lơ đễnh không tập trung nổi. Chiều còn có hai cuộc họp, Quý Nhiên ngồi dưới nhìn Hàn Thâm thôi mà hơi thở cũng nóng bừng cả lên.

6 giờ chiều, Quý Nhiên tắt máy tính tan làm đúng giờ. Leo định mời cậu tham gia party năm mới cuối tuần này, còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã chạy biến không thấy bóng dáng đâu.

Cậu và Hàn Thâm mỗi người đều về nhà riêng, suốt quãng đường lòng cậu ngập tràn niềm vui khôn xiết, cảm giác háo hức như sắp nhìn thấy hình ảnh chân thật của Hàn Thâm.

Cậu muốn thấy con người thật của anh, cảm nhận những cảm xúc thật nhất cho dù như vậy có tổn thương cậu đi chăng nữa. Nhưng Quý Nhiên vẫn vui vẻ chịu đựng.

Mỗi giây phút về nhà đều trở nên dài đằng đẵng, xuống xe, vào thang máy, mở cửa. Quý Nhiên vào phòng khác, nhìn thấy bàn đầy ắp món ăn ngon, Hàn Thâm đã về từ sớm, còn đeo tạp dề chuẩn bị một bữa thịnh soạn dưới ánh nến. Dù chỉ là phong cách ở nhà nhưng trông anh vẫn đẹp trái muốn chết.

Hàn Thâm đi về phía tủ rượu, hỏi Quý Nhiên: "Muốn uống gì?"

Quý Nhiên liếm đôi môi khô, để quyền quyết định cho Hàn Thâm.

Có vẻ Hàn Thâm đã mở một chai rượu ngon, nhưng Quý Nhiên chẳng thấy có gì khác nhau cả. Thức ăn rất ngon nhưng cậu thích thú Hàn Thâm ở phía đối diện hơn.

Ăn bữa tối xong, Quý Nhiên một mình vào phòng tắm để chuẩn bị. Hàn Thâm ở bên ngoài, anh nói rằng mình cần chút thời gian để sẵn sàng mọi thứ. Hình dung những chuyện sắp xảy ra thôi mà tim Quý Nhiên đập thình thịch rộn ràng.

Hàn Thâm nhìn cậu rồi đưa một thứ sang: "Đeo vào."

Quý Nhiên sững sờ, mặt đỏ ửng, lắp bắp: "Bắt đầu rồi sao?"

"Không hẳn," Hàn Thâm đáp: "chỉ là anh nghĩ em sẽ cần nó khi chuẩn bị."

Quý Nhiên hơi xấu hổ với cũng hơi ảo não, đúng là cậu đã nhịn lâu lắm rồi, tối nay Hàn Thâm quá quyến rũ. Cậu không muốn mình bẽ mặt trước anh nên định lén phá bỏ thỏa thuận, tự sướng một lần. Nhưng không ngờ ngay cả điều này cũng bị Hàn Thâm nhìn thấu.

Quý Nhiên hơi chột dạ, nhưng hai người đã chốt từ lâu, rằng đêm nay sẽ hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Hàn Thâm. Cậu gật đầu, lí nhí đồng ý.

Cậu không biết đeo nó như thế nào nên Hàn Thâm đeo giúp cậu. Anh nhẹ nhàng đeo nó lên rồi cúi đầu hôn vào môi cậu: "Đi vào đi, anh tin em sẽ làm được."

Quá trình chuẩn bị rất kỹ càng và tốn thời gian, Quý Nhiên có hơ lơ đễnh. Cậu làm xong bước ra thì thấy Hàn Thâm đã mặc bộ vest mới.

Là kiểu phối màu đen trắng kinh điển, nhưng nhờ vào sự tinh tế của đường cắt và chất liệu cao cấp tôn lên sự quan trọng quý phái khó tả. Kết hợp với vóc dáng cao lớn hoàn hảo của Hàn Thâm, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, đầy sức ép và chiếm hữu.

Quý Nhiên tưởng rằng khi Hàn Thâm nói chuẩn bị thì anh sẽ xuất hiện với bộ dạng kỳ lạ hơn, nhưng anh chẳng làm điều gì cả, thậm chí còn không đeo găng tay.

Đôi tay của Hàn Thâm thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, móng tay đã được cắt tỉa sạch sẽ. Dù có dùng sức cách mấy cũng sẽ không làm tổn thương cơ thể Quý Nhiên. Cậu đã từng cảm nhận sức mạnh của đôi tay này, cậu đứng sững ở đó, mặt mũi đỏ bừng lên.

"Lại đây." Hàn Thâm ngước lên nhìn cậu.

Ánh mắt và giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại khiến Quý Nhiên chao đảo trong giây lát. Thứ chụp lên người cậu bị kéo căng khiến cậu bắt đầu thấy đau.

Cậu không mặc áo choàng tắm, vì Hàn Thâm không cho phép.

Quý Nhiên cứ thế bước về phía anh, cảm giác xấu hổ dâng trào mãnh liệt. Dù cậu đã hoàn toàn tin tưởng Hàn Thâm nhưng như thế này vẫn quá mãnh liệt, khiến cậu gần như không thể kiểm soát nổi từng bước chân hay cơ thể mình.

Khi Quý Nhiên đến trước mặt Hàn Thâm, Hàn Thâm ngồi trên ghế đơn, để cậu ngồi lên đùi mình.

Anh vô cùng thích tư thế này, thích ngắm nhìn gương mặt e thẹn của Quý Nhiên, nhưng đồng thời lại dũng cảm phối hợp dù anh có làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.

"Rửa sạch chưa?" Hàn Thâm kiểm tra cơ thể của cậu.

Quý Nhiên cắn răng, nhỏ giọng trả lời là đã rửa sạch rồi.

Hàn Thâm nở nụ cười hài lòng, bàn tay lớn lướt qua vai, lưng và đầu gối Quý Nhiên, nhưng lại tránh đi phần nhạy cảm nhất.

Quý Nhiên vừa tắm xong, làn da khô ráo ấm áp, lòng bàn tay Hàn Thâm lướt qua cứ như chạm vào một lớp nhung lụa.

Chỉ cần thế thôi Quý Nhiên đã không chịu nổi, lén muốn chạm vào cơ thể của anh.

Nhưng cậu lại bị Hàn Thâm nghiêm túc ngăn lại: "Cưng ơi, làm vậy không được đâu."

"Không phải em muốn thế," Quý Nhiên cắn môi, nhỏ giọng trách: "chẳng phải tại anh đã không cho em..."

Phần thân dưới đột nhiên mát lạnh, Quý Nhiên khó tin cúi đầu, vật kia bị Hàn Thâm siết chặt hơn.

Quý Nhiên lộ ra vẻ cầu xin nhưng Hàn Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái, buông ra hai chữ: "Nhịn đi."

Hung dữ quá.

Quý Nhiên khẽ hít mũi, bỗng thấy có chút tủi thân.

"Đưa tay đây." Hàn Thâm nắm lấy tay phải của cậu.

Quý Nhiên không hiểu lắm nhưng Hàn Thâm vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm, như thể đang đánh giá một thứ gì đó quý giá lắm.

Một lát sau cậu nghe Hàn Thâm nói: "Ngón tay em rất thon."

Quý Nhiên không biết tại sao lại chuyển sang đề tài này, cậu giải thích là do khung xương cậu khá nhỏ. Sau đó Hàn Thâm nói cậu đưa bốn ngón tay còn lại ra, Quý Nhiên chợt ngơ ngác, tròn xoe mắt không tin nổi.

"Không thể nào." Cậu hốt hoảng đến mức gần như mất bình tĩnh: "sao có thể nhiều như vậy..."

Hàn Thâm dịu dàng lại không cho cậu được từ chối: "Bé ngoan, anh tin em làm được."

Quý Nhiên bắt đầu hối hận khi lúc trước đồng ý với Hàn Thâm, cậu không ngờ tính cách của Hàn Thâm lại ác liệt như vậy.

Hơn nữa anh còn chẳng giúp gì mà cứ nhìn cậu tự loay hoay. Thật sự là ghét chết đi được.

Từ khi vào đại học Quý Nhiên đã không phải làm việc nặng nên ngón tay cậu trắng trẻo mịn màng. Khung xương nhỏ nên các khớp ngón tay cũng không lộ quá rõ ràng, và cứ như vậy, cậu chậm rãi đẩy vào từng chút một.

Quá trình thật sự quá gian nan, một, hai, ba...

Quý Nhiên đã đến cực hạn nhưng Hàn Thâm đưa tay kiểm tra rồi lắc đầu bảo vẫn chưa đủ.

Quý Nhiên gần như muốn khóc đến nơi, bắt đầu làm nũng rồi cảm thấy ấm ức, cuối cùng là dứt khoát buông xuôi: "Em không thể làm được đâu..."

Đúng lúc đó Hàn Thâm thêm vào một ngón tay nữa.

Cả người Quý Nhiên căng cứng, lập tức mất hồn mất vía.

Thứ đó còn treo trong người cậu, nhưng phản ứng của Quý Nhiên rõ ràng không phải như không có chuyện gì xảy ra.

Hàn Thâm nhìn cậu, ánh nhìn đó sâu hoắc rồi từ từ trầm xuống.

Chưa gì mà cậu...đã...

Hàn Thâm im lặng hồi lâu, một lúc sau mới nâng mặt Kỷ Nhiên lên hỏi: "Em ổn chứ?"

Quý Nhiên ghé vào vai anh giống như đang xấu hổ muốn giấu mặt đi. Mãi đến khi Hàn Thâm gọi cậu là "bé cưng" Quý Nhiên mới tủi thân thốt lên một tiếng nghẹn ngào: "Hàn Thâm, em ghét anh."

"Ừ, anh đáng ghét." Hàn Thâm vui vẻ nhận hết, rồi đỡ cơ thể đã mềm nhũn của Quý Nhiên dậy, cho cậu uống nửa cốc nước ấm.

Sau đó tiếp tục.

Dưới sự năn nỉ của Quý Nhiên, cuối cùng Hàn Thâm cũng vào phần chính. Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã hối hận với quyết định ban đầu của mình.

Quý Nhiên bị sự dịu dàng chu đáo của Hàn Thâm lừa, ngây thơ tưởng rằng cái gọi là dốc hết sức của anh cũng chỉ là một phiên bản dịu dàng mạnh mẽ hơn.

Nhưng đến khi mọi chuyện thật sự xảy ra, cậu mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn. Hàn Thâm lột bỏ tất cả lớp ngụy trang bên ngoài, bộc lộ toàn bộ ham muốn chiếm hữu mãnh liệt nhất trước mặt cậu.

Giống như một cơn bão lốc, sóng thần, hay một trận mưa giông dữ dội.

Từ tối thứ Sáu đến sáng sớm thứ hai gần như hai chân Quý Nhiên không thể chạm đất, ngay cả vệ sinh cũng là được Hàn Thâm bế đi.

Trong khoảng thời gian đó, họ đã đổi sang hai căn phòng, sử dụng đến bốn bộ ga giường, khiến mọi nơi trở nên bừa bộn khôn cùng. Dù cho Quý Nhiên có cầu xin thế nào đi chăng nữa, Hàn Thâm cũng không hề tỏ ra chút thương xót hay khoan nhượng nào.

Thậm chí cậu còn thử chạy trốn nhưng vừa bò đến mép giường đã bị Hàn Thâm túm lấy cổ chân kéo lại, ánh mắt anh nhìn xuống từ trên cao, sâu thẳm đến đáng sợ.

Đã có những khoảnh khắc Quý Nhiên cảm thấy mình sẽ chết trong vòng tay của Hàn Thâm.

Trong lòng cậu nghĩ hóa ra đây mới là dáng vẻ chân thật của anh. Một khi lột bỏ lớp vỏ quý ông lịch lãm bên ngoài, anh hoàn toàn biến thành dã thú.

Chính cậu là người đề nghị chuyện này, là chính cậu tự tay tắt đi chiếc van an toàn của Hàn Thâm.

·

Thứ hai Quý Nhiên vắng.

Asher hỏi thăm tình hình của Quý Nhiên, Hàn Thâm đáp: "Cậu ấy không khỏe, xin nghỉ rồi."

Asher nhìn anh một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Miệng cậu có vết gì thế?"

Hàn Thâm bật cười, hơi thích thú đáp: "Bị vợ cắn đấy."

Tối hôm đó, Hàn Thâm về nhà cho mèo ăn xong rồi nấu một nồi cháo nóng bưng lên tầng hai cho Quý Nhiên.

Quý Nhiên ăn xong lại lăn ra ngủ, toàn thân cậu mệt mỏi rã rời. Nhớ lại ba ngày vừa qua mà hối hận không thôi: "Hàn Thâm, sau này anh cứ để em nghẹn chết đi."

Hàn Thâm cười, cúi xuống hôn lên đôi môi vẫn còn đang sưng tấy của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK