Khi nghe HR công bố mức lương, Quý Nhiên phải cố hết sức mới không bật cười vì vui sướng.
Tuy tiền lương tăng nhưng cậu lại không có thời gian để tiêu. Dự án Synthetic Intelligence đang trong giai đoạn cuối, mỗi sáng thức dậy cậu phải đối diện với vô vàn vấn đề chưa được giải quyết.
Hồ sơ phát hành cổ phiếu đã được gửi đến sàn giao dịch Thượng Hải, nhóm phụ trách niêm yết của công ty cũng chuyển hẳn về Thượng Hải để làm việc. Đội ngũ kiểm toán, luật sư và ngân hàng đầu tư cũng chuyển đến làm việc tại đây. Quý Nhiên cũng được điều sang văn phòng mới để tập trung toàn lực vào công việc niêm yết.
Trong thời gian này, gần như là họp mỗi ngày, họ giống như học sinh ôn thi đại học, rà soát mọi tài liệu cơ bản và chuẩn bị sẵn sàng cho mọi câu hỏi có thể bị truy vấn.
Khác với các doanh nghiệp truyền thống, mô hình AI tuy có giá trị cao nhưng lợi nhuận vẫn còn hạn chế, đây là một trong những điểm mà các nhà đầu tư quan tâm. Ngoài ra, các yếu tố như rủi ro, công nghệ cốt lõi, định hướng phát triển, và mục tiêu huy động vốn cũng là những điểm quan trọng cần lưu ý.
Các nhóm liên tục họp bàn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Hàn Thâm cũng thường xuyên tham dự nhưng ít khi phát biểu. Thỉnh thoảng anh sẽ đặt câu hỏi, gợi ý cách diễn đạt tốt hơn hoặc nhắc đến những vấn đề bị bỏ sót cho mọi người tra cứu thêm.
Khi họ nghiên cứu đến phần thông tin cơ bản của nhà phát hành trong hồ sơ, Hàn Thâm đột nhiên lên tiếng: "Ai theo dõi tình hình biến động nhân sự của Synthetic Intelligence?"
Quý Nhiên cũng nắm được việc này: Ba ngày trước, một trong những thành viên sáng lập của công ty AI đã nghỉ việc. Các trang báo tài chính đăng tải liên tục, thậm chí đối thủ còn mua bài để bôi nhọ, nói rằng đây là dấu hiệu khủng hoảng của công ty trước khi niêm yết.
Amanda trả lời: "Tôi có hỏi bên công ty, họ nói rằng người đó đã ký thỏa thuận bảo mật khi rời đi, không ảnh hưởng đến quá trình niêm yết. Nhưng nếu anh thấy chưa yên tâm thì tôi sẽ xác nhận lại."
"Biết lý do người đó rời đi không?" Hàn Thâm hỏi: "Thành viên sáng lập thường sở hữu cổ phiếu ban đầu, một khi công ty niêm yết thì tài sản sẽ tự do tăng trưởng. Lúc này nghỉ việc thì hơi lạ."
Amanda ngập ngừng, hơi khó xử đáp: "Hình như là vì chuyện tình cảm, người kia thích ai đó nhưng người đó lại chọn bạn đồng nghiệp của anh ấy, thế là anh ấy giận quá mà nghỉ việc."
Quý Nhiên: "..."
Cả văn phòng đều thấy chuyện này thật khó tin. Mục tiêu của họ khi làm việc chẳng qua là để tự do tài chính, kết quả người này lại từ bỏ vào thời điểm quan trọng như thế này.
Hàn Thâm thì vẫn bình thản, nói: "Bổ sung thêm tài liệu kiểm soát nội bộ và hồ sơ bằng sáng chế, để có thể giải thích rõ khi bị truy vấn."
Amanda gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cuộc trò chuyện dừng lại, tiếng AI đọc lại vang lên, đều đặn đọc từng câu trong hồ sơ phát hành.
Ngân hàng đầu tư có truyền thống đọc hồ sơ, trước đây là do người thật đảm nhiệm. Công việc nhàm chán này thường được giao cho những người mới như Quý Nhiên, nhưng AI đọc đã giúp tiết kiệm được kha khá công sức.
Mặc dù vậy, cuộc họp vẫn kéo dài khiến mọi người kiệt sức. Kết thúc cuộc họp, Quý Nhiên quyết định đi uống một ly trà sữa để tự thưởng.
Khi bước đến cửa phòng trà, cậu nghe thấy Asher nói: "Chẳng phải cậu bảo ông cụ đã giao dự án sát nhập cho chú hai cậu hả? Sao tôi lại không nhận được chút tin tức nào cả? Ngay cả chú hai của cậu vẫn còn đang bận rộn khắp nơi."
Hàn Thâm không ngạc nhiên lắm, nói với Asher: "Ông nội làm thương nghiệp mấy chục năm, ngay cả tôi ông còn không giao phó toàn bộ quyền lực thì càng không thể hoàn toàn trao dự án cho chú Hai."
Asher hiểu ra: "Vậy nên ông cụ đang chờ cậu đổi ý?"
Hàn Thâm lắc đầu: "Chưa chắc, có thể ông muốn xem liệu chú hai có đủ sức gánh vác hay không?"
Ông nội của Hàn Thâm khuyến khích con cháu cạnh tranh công bằng, tin rằng điều này sẽ giúp gia tộc phát triển. Tuy nhiên ông cụ vẫn tổ chức tiệc gia đình hàng tuần để duy trì tình cảm giữa các thành viên.
Trước đây, Hàn Thâm luôn dẫn đầu trong cuộc cạnh tranh này nhưng giờ anh lại thấy mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.
Quý Nhiên nghe được một đoạn, nhận ra họ đang bàn chuyện riêng nên định lảng đi: "Xin lỗi, tôi không cố ý nghe đâu."
"Không sao." Hàn Thâm lắc đầu, nói: "Cậu cứ nghe."
Quý Nhiên nhìn sang Asher, thấy hắn không có biểu hiện gì khác thường nên vào lấy trà sữa.
Hàn Thâm nói tiếp: "Bánh gato cũng ngon, cậu ăn thử đi."
"Ồ." Quý Nhiên gật đầu, cầm miếng bánh bên cạnh lên ăn.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, Hàn Thâm nói với Asher: "Cậu biết tính ông nội mà, ông không có khả năng chỉ chừa lại một con đường."
"Tôi thấy có lẽ cuối cùng vẫn là cậu thôi." Asher lắc đầu, nói: "Kể cả dự án có giao cho chú hai, đoán chừng cậu cũng là người dọn dẹp hậu quả."
Hàn Thầm đặt tách trà xuống, lắc đầu: "Chưa chắc đâu."
Asher: "Nếu chú ấy thực sự có khả năng thì năm xưa ông cụ đã không để một cậu bé mới 15 tuổi như cậu là người kế thừa."
Hàn Thâm mỉm cười, không giải thích thêm.
Điều anh muốn nói thực ra là, có lẽ anh cũng không định tiếp tục dọn dẹp hậu quả nữa, vì đó là việc của người thừa kế.
Mặc dù Quý Nhiên không rời đi nhưng cậu lại chẳng hiểu gì về những mối quan hệ phức tạp trong nhà Hàn Thâm, tất cả nội dung nghe được đều như nước đổ lá khoai, qua tai liền quên.
Hàn Văn Hỉ, người đã nghỉ việc từ lâu, đột nhiên hẹn gặp Quý Nhiên. Hàn Văn Hỉ không tham gia vào hoạt động công ty, mà quan hệ giữa Quý Nhiên và cậu ta cũng chỉ là quen biết sơ sơ. Nhưng vì Hàn Văn Hỉ là em họ của Hàn Thâm nên Quý Nhiên vẫn sắp xếp thời gian đến gặp.
Trong quán cà phê, Hàn Văn Hỉ nói mình muốn thử sức trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, nhờ Quý Nhiên cung cấp một vài hồ sơ phát hành cổ phiếu để tham khảo.
Hồ sơ phát hành không phải là tài liệu mật, Ủy ban Chứng khoán cũng công khai tài liệu này trên trang web nên Quý Nhiên đã tải về một bản PDF gửi cho cậu ta.
Hàn Văn Hỉ ngập ngừng hỏi thêm: "Có ví dụ cụ thể nào không?"
Quý Nhiên nhìn cậu ta, im lặng.
Hàn Văn Hỉ tưởng Quý Nhiên chưa hiểu, bèn nói tiếp: "Các anh gần đây đang làm dự án AI mà, có tài liệu nào về cái đó không?"
Lúc này Quý Nhiên mới nói: "Có, nhưng tôi không thể cung cấp cho cậu, chúng tôi không được tiết lộ tài liệu IPO."
"À, vậy sao..." Hàn Văn Hỉ ngẩn người, ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết quy định này, vậy thôi tôi không hỏi nữa."
Quý Nhiên gật đầu, chia sẻ thêm một số trang web để tìm tài liệu tham khảo rồi ra về.
Một tiếng sau, Hàn Thâm nhìn bức ảnh trong email, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Anh gọi Quý Nhiên lại, hỏi: "Cậu gặp Hàn Văn Hỉ rồi à?"
Làm sao Hàn Thâm biết được? Quý Nhiên khá bất ngờ nhưng vẫn thừa nhận.
Hàn Thâm: "Hai người đã nói gì?"
Quý Nhiên đáp: "Cậu ta đến hỏi xin em tài liệu của Synthetic Intelligence nhưng em không cho."
Hàn Thâm không nói thêm gì, Quý Nhiên cuối cùng nhận ra có điều gì đó bất thường, bèn hỏi: "Hay là đã có chuyện gì xảy ra?"
Hàn Thâm đưa cho anh xem một bức ảnh và nói: "Có người nói với tôi rằng cậu đã thông đồng với Hàn Văn Hỉ, tiết lộ bí mật IPO."
Quý Nhiên giật thót, cậu biết rõ sự nghiêm trọng của việc này nên vội vàng giải thích: "Em không làm! Em không nói gì hết! Em chỉ gửi cho cậu ta mẫu hồ sơ IPO công khai của Ủy ban Chứng khoán thôi."
"Tôi không nghi ngờ cậu, nếu không tôi đã chẳng hỏi thẳng." Hàn Thâm nói: "Tôi gọi cậu đến đây là muốn nhờ cậu một việc."
Quý Nhiên chớp chớp mắt: "Giúp gì ạ?"
Ngày hôm sau, một trang truyền thông tài chính của một công ty chứng khoán đã tung ra một tin tức rằng nhân viên của một dự án IPO làm rò rỉ thông tin mật, khiến người phụ trách nổi giận và chuẩn bị tiến hành điều tra quy mô lớn. Đồng thời, Quý Nhiên bị Hàn Thâm điều khỏi ban điều hành tổng hợp, tất cả các dự án trong tay cậu đều bị tước đi và cậu bị chuyển xuống làm việc vặt cho một phó tổng phụ trách.
Hai thông tin xuất hiện cùng lúc không khỏi khiến người ta tò mò.
Sáng hôm sau khi đi làm, ánh mắt của mọi người nhìn Quý Nhiên cũng trở nên lạ lùng.
Lý Sơ Diệu gan lớn trực tiếp hỏi Quý Nhiên: "Sao vậy? Tại sao Samuel lại điều cậu làm trợ lý cho Amanda? Anh ta nỡ để cậu đi à?"
Quý Nhiên còn đang nghĩ cách trả lời thì Hà Thư Hàm đã giúp cậu đáp lời: "Cậu hỏi nhiều làm gì? Dù sao thì Quý Nhiên vẫn nằm trong dự án của chúng ta. Julian vẫn còn ở công ty chứng tỏ là cậu ấy không phạm sai lầm gì nghiêm trọng."
Không đúng, chắc chắn có gì đó lạ ở đây.
Lý Sơ Diệu nghĩ nát óc nhưng vẫn không tìm thấy điểm bất thường.
Ba ngày sau, Hàn Thâm bị tố cáo đích danh là có giao dịch vi phạm quy định và bị yêu cầu ngừng mọi công việc, đồng thời Phong Thịnh đã mở một cuộc điều tra nội bộ, toàn bộ ban điều hành đều gặp rắc rối.
Máy tính được cài đặt phần mềm giám sát, tất cả các nội dung trò chuyện đều bị xem xét kỹ lưỡng, thậm chí công ty còn khuyến khích nhân viên báo cáo lẫn nhau.
Ngay lập tức, cả công ty chìm trong lo lắng và hoang mang. May mắn cho Quý Nhiên là cậu đã kịp thời được chuyển đi, tuy cũng phải trải qua một cuộc điều tra, nhưng không phải là đối tượng bị báo cáo như Hàn Thâm và Asher nên không bị cấm làm việc.
Nhưng đây vẫn là một cú sốc rất lớn với họ, theo kinh nghiệm trước đây từ các công ty chứng khoán, nếu công ty bị xác định là có giao dịch vi phạm quy định, họ có thể bị phạt cấm tiếp nhận đơn xin xử lý nghiệp vụ, nghĩa là không thể đệ trình dự án IPO, gần một năm nỗ lực coi như đổ sông đổ biển.
Dù không bị liên lụy trực tiếp nhưng áp lực lên Quý Nhiên vẫn rất nặng nề.
Hàn Thâm bị đình chỉ công tác, người thay thế anh tiếp quản dự án là Hàn Đàm Thu, tuy nhiên bà không có chuyên môn làm IPO, không có chứng chỉ bảo lãnh và cũng không chịu trách nhiệm về công việc cụ thể. Vì vậy, công việc của Hàn Thâm và Asher đổ dồn lên Amanda và Quý Nhiên.
Amanda là người bảo lãnh thứ hai, năng lực làm việc xuất sắc, dưới sự sắp xếp của cô, dự án vẫn tiến triển ổn định. Nhưng áp lực với Quý Nhiên ngày càng lớn, ngoài việc xử lý công việc chính, cậu còn phải trấn an công ty khách hàng, thậm chí xử lý cả những công kích từ truyền thông và đối thủ cạnh tranh.
Thời gian xét duyệt kéo dài hơn tưởng tượng, họ bị đặt câu hỏi nhiều lần, trải qua nhiều cuộc kiểm tra đặc biệt và phải sửa đổi, bổ sung vô số tài liệu.
Quý Nhiên bận đến mức mỗi ngày chỉ ngủ được 4 tiếng, thiếu ngủ triền miên nhưng không thể ngủ được. Cậu luôn trong trạng thái mệt mỏi nhưng lại vô cùng phấn chấn.
Thực tế, nhóm dự án đã cho họ một ngày nghỉ, nhưng Quý Nhiên không hề có tâm trạng để nghỉ ngơi, ăn trưa xong cậu lại quay về văn phòng. Không ngờ gặp cả Lý Sơ Diệu và Hà Thư Hàm, trong lòng chỉ lo cho dự án, ba người nhìn nhau cười rồi lại vùi đầu vào công việc.
Cảm giác này giống như kỳ thi đại học bị kéo dài thành một tháng. Họ như những thí sinh dự thi, chưa thi xong thì cả khi ngủ cũng chẳng thể yên lòng.
Giống như kỳ thi đại học, dự án này cũng có độ khó tương tự. Từ khi vào giai đoạn trả lời chất vấn, mức độ khó khăn tăng vọt. Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng vẫn có những câu hỏi khiến họ lúng túng, không kịp trở tay.
Mỗi khi Quý Nhiên cảm thấy sắp không chịu nổi, cậu lại nhớ đến buổi trò chuyện hôm đó với Hàn Thâm.
Hàn Thâm đã nói kế hoạch của anh cho cậu, rồi nói thêm: "Sắp tới có thể sẽ gặp khó khăn, khi tôi không thể làm việc, tôi muốn giao một phần công việc cho cậu, Julian, cậu có thể làm được không?"
Ánh mắt Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên rất nghiêm túc khiến anh cảm thấy bản thân có thể gánh vác một phần trách nhiệm.
Quý Nhiên nghẹn ngào hỏi: "Vậy anh sẽ ổn chứ?"
"Tôi sẽ ổn thôi," Hàn Thâm nói, "Cậu đừng lo."
Quý Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu: "Vâng, em không sợ."
Cậu biết mình không phải một mình, trong nhóm còn có một phó tổng giàu kinh nghiệm là Amanda, nhiều chuyên viên phân tích giàu kinh nghiệm, các thực tập sinh khi xưa giờ cũng đã lên chính thức và có thể tự mình đảm đương công việc.
Tất cả đúng như họ dự đoán, mọi việc diễn ra một cách ngăn nắp.
Sau vô số đêm làm thêm và hàng loạt tài liệu được in ra, cuối cùng họ cũng đến được ngày lên họp hội đồng quyết định.
Tất cả mọi người đều mong chờ kết quả của ủy ban niêm yết – nhưng cuối cùng chỉ nhận được quyết định ——
Tạm hoãn biểu quyết.
Đối thủ của Synthetic Intelligence là AI Tân kỹ thuật số đã đệ trình 12 đơn tố cáo lên cơ quan quản lý, cáo buộc vi phạm về an toàn dữ liệu, vi phạm bản quyền và các vấn đề khác.
Ủy ban yêu cầu công ty phải nhanh chóng giải quyết các vấn đề này trước khi tiếp tục nộp lại hồ sơ.
Sau khi nhận được kết quả này, tất cả đều không giấu được vẻ mặt khó chịu.
Amanda lập tức nổi giận chửi thẳng bên phía đối tác là "đồ ngu", hai lần đều nói rằng biến động nhân sự không ảnh hưởng đến việc niêm yết, vậy mà cuối cùng lại hợp tác với đối thủ để bày trò tố cáo, coi thỏa thuận cạnh tranh như giấy trắng khiến họ phải mất thêm một hai tháng làm việc nữa.
Tuy Quý Nhiên và các nhân viên cùng đợt không mắng chửi nhưng cũng không giấu được nỗi thất vọng.
Hà Thư Hàm khóc, Lý Sơ Diệu cũng lặng lẽ đỏ mắt, ngay cả James, người ban đầu nói sẽ chỉ làm ở đây hai tháng rồi rời đi cũng trở nên chán nản.
Đây là dự án đầu tiên của Quý Nhiên. Cậu và các nhân viên mới vào khác đều đặt rất nhiều kỳ vọng, hy vọng có thể chứng minh bản thân qua dự án này nhưng cuối cùng lại nhận về kết quả như thế.
Những đồng nghiệp khác trong nhóm mà cùng thời với Quý Nhiên đều cảm thấy nặng nề. Là người phụ trách dự án, Quý Nhiên không dám để lộ sự chán nản của mình, ngược lại cậu còn cố gắng an ủi mọi người: "Không sao đâu, chỉ là tạm hoãn phê duyệt thôi, còn lần xét duyệt thứ hai nữa, lần này chúng ta nhất định sẽ qua."
Công việc vẫn phải tiếp diễn, Quý Nhiên cố gắng chịu đựng đến trưa, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà lén lên sân thượng khóc một mình.
Cậu tưởng rằng mình đã tiến bộ rất nhiều trong thời gian qua, đã đủ trưởng thành nhưng đến giờ mới nhận ra, bản thân chỉ là một người bình thường, sức mạnh cá nhân trong tập thể thật nhỏ bé, chỉ có thể ảnh hưởng đến một phần rất nhỏ mà thôi.
Quý Nhiên rất ghét cảm giác bất lực này, thực ra cậu mong muốn kiểm soát rất mạnh mẽ—
Đồ đạc của cậu luôn được sắp xếp gọn gàng, lịch trình cụ thể rõ ràng, cuộc sống của cậu đã được hoạch định từ sớm.
Nhưng sự kiểm soát ấy chỉ giới hạn trong bản thân cậu, không ảnh hưởng đến người khác, vì vậy mọi người đều thấy cậu là người ôn hòa, chăm chỉ và kỷ luật. Nhưng kỷ luật cũng là một dạng kiểm soát, cậu khao khát có thể nắm giữ hướng đi của mọi việc để rồi từ đó làm chủ cuộc sống của mình.
Thế mà giờ đây cậu không còn kiểm soát được nữa.
Cậu cảm giác như mình đang đi bộ trong sa mạc, ai đó nói rằng cách 50 cây số có nguồn nước, thế là cậu cắn răng chịu đói khát mà bước tới, cho đến khi chạm đến đích cuối cùng. Cậu nghĩ mình sẽ được thưởng nhưng rồi lại được thông báo nguồn nước đã dời đi thêm 20 cây.
Quý Nhiên biết mình nên làm gì, chỉ đơn giản là tiếp tục đi 20 cây số nữa để tìm nước. Nhưng ai có thể đảm bảo rằng khi đến nơi, nguồn nước ấy sẽ không dịch chuyển lần nữa không?
Sự bất định thật sự là điều nguy hiểm nhất.
Cậu lại nhớ đến lời của Hàn Thâm đã nói trước đây, rằng ngay cả những người mạnh mẽ nhất, có mong muốn kiểm soát cao nhất cũng không thể kiểm soát được mọi thứ.
Hàn Thâm đã sớm trải nghiệm cảm giác mất kiểm soát này, không biết anh đã làm cách nào để giải tỏa cảm giác đó?
Quý Nhiên siết chặt điện thoại trong tay nhưng không nhắn tin qua. Hiện tại Hàn Thâm cũng đang trong tình cảnh khó khăn, cậu không thể làm phiền anh nữa.
Hình ảnh đoàn điều tra mạnh mẽ tiến vào công ty vẫn còn rất rõ trong đầu Quý Nhiên. Những nhân viên cấp dưới như họ bị điều tra nhiều lần, liên tục bị hỏi han, áp lực rất lớn, huống chi là Hàn Thâm ở trung tâm cơn bão, chắc chắn áp lực phải chịu càng khủng khiếp hơn nhiều.
Quý Nhiên không phải là không biết phải làm gì, hiện tại chỉ cần giữ vững tinh thần mà tiếp tục bước đi.
Cậu lau khô nước mắt rồi quay người lại, bất chợt thấy đôi giày da quen thuộc đứng sau mình. Nhìn lên, đó là gương mặt đã lâu không gặp của Hàn Thâm.
Quý Nhiên ngây người ra: "Anh trở về rồi sao? Cuộc điều tra kết thúc rồi à?"
"Tôi về rồi." Hàn Thâm đáp: "Khoảng thời gian này vất vả cho cậu."
Quý Nhiên nhớ lại khoảnh khắc trước khi Hàn Thâm rời đi, khi anh nhờ mình giúp đỡ.
Nhưng cậu đã không thể hoàn thành lời nhờ cậy của Hàn Thâm.
Quý Nhiên cúi đầu, hơi chán nản nói: "Xin lỗi, lần này chúng ta không qua được vòng xét duyệt."
Hàn Thâm lắc đầu: "Tôi đã nghe Amanda kể lại tình hình, không cần tự trách, đây không phải là lỗi của mọi người."
Quý Nhiên nghẹn ngào, vừa cảm động lại vừa thấy tủi thân.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, anh luôn là người đứng ra an ủi mọi người, nhưng giờ mới nhận ra, thật ra anh cũng muốn có người đến bên để an ủi mình.
Quý Nhiên vốn đã điều chỉnh lại cảm xúc nhưng khi Hàn Thâm vừa hỏi, cậu lại thấy nghẹn ngào muốn khóc. Dù cố gắng kìm nén, song khi nhìn thấy Hàn Thâm sau thời gian dài xa cách, cậu vẫn không thể ngăn được đôi mắt mình đỏ hoe.
Hàn Thâm đưa cho cậu một chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, có gì ấm ức cứ xả ra."
Thực ra cũng không hẳn là ấm ức, Quý Nhiên đã không còn là đứa trẻ chỉ biết oán trách, cậu sớm đã học cách chịu trách nhiệm với kết quả.
Nhưng có lẽ cậu đã quen với việc được Hàn Thâm an ủi, Quý Nhiên cầm lấy chiếc khăn tay trong tay, nói: "Em không sao, em biết phải làm gì rồi, chỉ là thấy hơi buồn, nghỉ một lát là ổn thôi."
Thấy vẻ mặt của Quý Nhiên không giống như đang cố tỏ ra bình tĩnh, Hàn Thâm cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ở lại cùng cậu trên sân thượng một lúc.
Gió trên sân thượng rất mạnh, nhưng không thể xua tan được cái ẩm ướt của không khí mùa hè miền Nam.
Hai người chỉ đứng ngoài trời chưa đến mười phút mà cơ thể đã rịn mồ hôi, từng giọt thấm ra dưới cái nóng hừng hực xóa đi vẻ chỉn chu khi ngồi trong phòng máy lạnh, khiến người nóng lên, ướt đẫm, dần trở về với dáng vẻ ban sơ của mình.
Trong không khí oi bức và ẩm ướt ấy, hai mắt Quý Nhiên ướt nhòe, ửng đỏ như thể chỉ cần chớp mắt là nước sẽ tràn.
Nhưng tất cả chỉ là ảo giác của Hàn Thâm, gió to và cái nắng gay gắt đã hong khổ những giọt nước đọng trên người cậu.
Đúng lúc đó, điện thoại của Quý Nhiên rung lên, cậu cúi xuống xem, rồi ngại ngùng nói: "Là khách hàng gọi, em xuống trước đây."
Hàn Thâm gật đầu, nhìn Quý Nhiên nghe điện thoại và rời đi.
Hàn Thâm dõi theo bóng dáng xa dần của Quý Nhiên, thoáng chốc bừng tĩnh, thì ra Quý Nhiên đã không cần anh an ủi nữa.