• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đáng ghét nhất là cái câu cuối cùng của Lâm Nhược Phi: “Ngủ trên giường của Lâm Nhược Quân, dùng bồn tắm của tôi, ngồi ở vị trí của Lâm Nhược Tiêu …”
Cô cũng thấy lạ đó, chẳng lẽ cô muốn ngủ với Lâm Nhược Quân lắm à? Ngày nào cũng dụi đầu vào ngực cô, còn dám bảo ngực cô không mềm, cô cóc cần ngủ với anh ta! Phòng tắm là Lâm Nhược Tiêu kêu cô vào, ai mà biết anh ta suy nghĩ cái gì, tự nhiên bảo cô vào phòng của Lâm Nhược Phi tắm chứ?! Về câu cuối, càng làm cho cô không biết nói gì,Lâm Nhược Tiêu đi nghỉ rồi, cô ngồi ở đây cũng sai sao? Chẳng lẽ cô phải ngồi ở tuốt tuốt đầu bàn, một phút trước chạy xuống gắp thức ăn một phút sau lại chạy lên sao?!
Rõ ràng rất muốn phản bác lại Lâm Nhược Phi, nhưng một câu cô cũng không muốn nói với anh ta.

Cô không thích phải đi giải thích này nọ, lại càng không muốn giải thích với người nghi ngờ mình.

Cho dù cô có nói gì đi nữa thì Lâm Nhược Phi cũng vẫn cho là cô đang nói dối thôi, chẳng phải sao?
Vậy thì cô tương kế tựu kế vậy … Dù sao Lâm Nhược Phi cũng gọi cô là mẹ rồi, cô gọi anh ta là con cũng là lẽ bình thường, con trai nghe lời của mẹ lại càng bình thường hơn!
Lâm Nhược Phi khựng lại, nửa chữ cũng không thốt nên lời, lẳng lặng ăn bánh bao không nói.

“Đúng rồi, con trai à, mẹ thấy con rất yêu thương Nhược Quân, vậy thì cố gắng giúp Nhược Quân khỏi bệnh đi, như vậy thì tốt cho mọi người.


” Bạch Sâm cười híp mắt, học giọng điệu của Lâm Nhược Phi, “Anh ta tốt, chúng ta cũng tốt, hiểu hôn ~~”
Lâm Nhược Phi đã trở về trạng thái bình thường, nở một nụ cười dối trá: “Vâng, điều đó là đương nhiên!”
Bạch Sâm cũng cười cười với anh ta, không nói nữa, nhanh chóng xử hết bữa sáng.

Ừm … Thật ra thì lời của Lâm Nhược Phi làm cô cảm thấy hơi bực bội, dù sao Lâm Nhược Phi nghĩ vậy không phải không có căn cứ, chắc hẳn dì Mẫn và chú Minh cũng nghĩ cô như vậy.

Có thể, Lâm Nhược Tiêu cũng nghĩ vậy.

Ôi, cô nhức đầu quá đi …
Nhức đầu thì nhức đầu, buổi chiều hôm đó, Lâm Nhược Phi bảo muốn đưa cô và Lâm Nhược Quân ra ngoài chơi, cô lại cảm thấy vui vẻ trở lại.

Mặc dù điểm đến rất đặc biệt – công viên giải trí.

Bạch Sâm ngơ ngác, hình như tuổi của cô với công viên giải trí … Có điều, với Lâm Nhược Quân bây giờ, công viên giải trí xem ra là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Nhược Tiêu vẫn còn đang nghỉ ngơi, bọn Bạch Sâm thừa dịp rời khỏi nhà trước khi anh ta đi xuống.

Bạch Sâm còn tưởng bọn họ ra ngoài sẽ khoa trương lắm – thật ra cũng không khác lúc đến đây là mấy, đằng sau một chiếc, đằng trước một chiếc, ba người bọn họ ngồi ở chiếc xe chính giữa, Lâm nhược Phi ngồi ở ghế lái phụ, Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân ngồi đằng sau.

Chạy xuống núi, chiếc xe phía trước và chiếc xe phía sau rẽ vào một con đường khác, chỉ còn lại chiếc xe mà bọn họ ngồi chạy vào những con đường tấp nập, đông đúc trong thành phố.

Lâm Nhược Phi bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Lâm Nhược Quân: “Nhược Quân à, chúng ta sắp đến công viên giải trí rồi, chú muốn chơi gì không?”
Lâm nhược Quân ngoan ngoãn nhìn Bạch Sâm: “Mami muốn chơi trò gì?”
Bạch Sâm suy nghĩ một lát, nói: “Cái gì cũng được … Đừng kích thích quá.



Lâm Nhược Phi cười hì hì nói: “Mẹ sợ sao?”
Bạch Sâm liếc anh: “…”
Lâm Nhược Quân không thèm để ý Lâm Nhược Phi, nói với Bạch Sâm: “Vậy chúng ta chơi trò kích thích đi …”
Lâm Nhược Phi lại xen mồm vào: “Những lời này đúng là dễ làm cho người khác suy nghĩ sâu xa nha.


Bạch Sâm: “… Con đừng dạy hư con nít được không?”
Lâm Nhược Quân ham học hỏi xen vào: “Suy nghĩ sâu xa là gì vậy? Nghĩ cái gì vậy?”
Bạch Sâm: “… Đừng để ý đến anh ta … Anh hai của con rất hài hước, con cũng biết mà.


Lam Nhược Phi cười cười.

Lâm Nhược Quân không hiểu gật gật đầu, kéo cánh tay của Bạch Sâm ra, bắt đầu đếm: “Vậy chúng ta chơi đu quay trước, con và mami ngồi một cái, anh hai ngồi một mình một cái.


Bạch Sâm: “…”
Lâm Nhược Phi kháng nghị: “Anh không muốn ngồi một mình.


Lâm Nhược Quân gật đầu: “Vậy cũng được.


Lâm Nhược Phi hài lòng quay đầu lại ngồi đàng hoàng.


Lâm Nhược Quân nói tiếp: “Anh cứ đứng ở dưới chờ em và mami xuống là được rồi.


Lâm Nhược Phi: “…”
Bạch Sâm suýt nữa đã chết cười vì anh.

Lâm Nhược Phi buồn bực lườm hai người.

Lâm Nhược Quân kéo tay Bạch Sâm, nói: “Mami, con muốn chơi tàu lượn siêu tốc.


“Hả?” Bạch Sâm tỏ ra khó xử, cô đã từng đến một công viên giải trí nổi tiếng ở thành phố X để chơi thử, nhưng mà tàu lượn siêu tốc ở chỗ đó rất kinh khủng, một lần là đủ lắm rồi, từ sau lần đó, cô thề chết cũng không chơi nữa …
Lâm Nhược Quân mong đợi nhìn Bạch Sâm.

Bạch Sâm bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, nói: “ Nhược Quân à, con có cảm thấy kỳ lạ lắm không, tại sao con lại nhớ tàu lượn siêu tốc, đu quay? Chẳng lẽ lúc trước con có đi chơi rồi à? Nói cách khác thì … Nếu như con là con của mami … Chẳng phải mami nên đi cùng con sao? Nhưng con không nhớ ra mẹ từng đi đến công viên giải trí với con, đúng không?!”
Lâm Nhược Phi nghe vậy, khẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó hứng thú nhìn Lâm Nhược Quân, đợi phản ứng kế tiếp của anh.

Lâm Nhược Quân ngẩn người, đôi mắt to ngơ ngác.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK