“Chị dâu?!” Bạch Sâm sợ hết hồn, “Tức là sau này cô ấy và Lâm Nhược Tiêu sẽ kết hôn?!”
Lâm Nhược Phi cũng bị Bạch Sâm làm cho sợ mất vía: “Đúng vậy! Sao cô lại quát lớn vậy chứ, làm tôi giật cả mình.
.
”
Anh khoa trương vỗ vỗ ngực, Bạch Sâm không còn tâm trạng để đá đểu chọc tức anh nữa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời Lâm Nhược Phi vừa nói.
“Kết hôn…” Bạch Sâm không thể nào tin nổi: “Sao tôi chưa bao giờ thấy bạn gái của Lâm Nhược Tiêu…”
Vẻ mặt Lâm Nhược Phi tỏ ra khó hiểu: “Ai nói với cô cô ta là bạn gái của anh hai tôi?”
Bạch Sâm lại càng không hiểu: “Cô ấy không phải bạn gái của Lâm Nhược Tiêu? Vậy sao lúc nãy anh bảo hai người họ sẽ kết hôn.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Tôi chỉ nói là “sau này” bọn họ có thể sẽ kết hôn thôi! Thanh Thanh có cảm tình với anh hai tôi, lại thêm tính cách của Thanh Thanh, chậc… Quá mạnh mẽ, anh hai tôi lại là một tên cuồng công việc không biết chăm sóc con gái… So với cô ta, anh hai tôi thậm chí còn quan tâm chăm sóc lo lắng cho tôi và Nhược Quân hơn, cho nên chỉ có hai người họ hiểu rằng sau này họ sẽ kết hôn, không có nghĩa là bây giờ họ đang yêu nhau, hiểu chưa?! Bây giờ hai người họ không can thiệp vào chuyện của nhau, thỉnh thoảng đi ăn bữa cơm, thỉnh thoảng quan tâm lẫn nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ nói lên điều gì khác, hiểu chưa?! Nhà họ Phương và nhà họ Lâm căn bản chỉ là liên hôn, sau khi kết hôn xong thì chẳng ai can thiệp vào cuộc sống của ai… Cô hiểu chưa?!”
Lâm Nhược Phi nói cả một tràng dài, Bạch Sâm nghe mà thấy choáng váng, hồi lâu sau cô mới nói: “Ra là vậy… Sao tôi lại thấy Lâm Nhược Tiêu đáng thương thế này.
”
Lâm Nhược Phi: “…”
“Cô có hiểu không vậy -_-” Lâm Nhược Phi nhìn Bạch Sâm, “Bọn họ kết hôn cũng chẳng khác gì không kết hôn vậy.
”
Bạch Sâm nói: “Haiz, thôi, quan niệm về hôn nhân của tôi vốn khác mấy người mà, tôi cảm thấy kết hôn dĩ nhiên phải với người mình thích mới đúng chứ.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng anh hai thì khác… Nói một cách chính xác thì, anh ấy vốn là muốn kết hôn với Thanh Thanh.
”
Bạch Sâm bất mãn nói: “Anh có ý gì chứ? Lâm Nhược Tiêu tự trói buộc mình như vậy, chắc hẳn cũng vì muốn để cho anh và Lâm Nhược Quân được tự do yêu đương thôi.
”
Lâm Nhược Phi cười to: “Cô thật ngốc nghếc… Có rất nhiều chuyện cô không hiểu, cô nghĩ vậy cũng không có gì đáng trách.
”
Bạch Sâm lại càng không hiểu: “Anh đang nói gì vậy?”
Lâm Nhược Phi vỗ vỗ đầu Bạch Sâm: “Mẹ, biết quá nhiều chuyện cũng chẳng có lợi gì, tốt nhất là đừng hỏi.
”
Bạch Sâm đáp “ừm”, sau đó bỗng nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, Nhược Quân nói với tôi anh ta mơ một giấc mơ, hình như mơ thấy ba của các người, nói cái gì mà ông ấy chỉ có ba đứa con trai… Tôi thì cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nói không chừng nó có liên quan đến chuyện mất trí nhớ của anh ta nên thông báo với anh một câu.
”
Lâm Nhược Phi ngẩn người, bỗng nhiên cười nói: “Cô đoán đúng, giấc mộng đó đúng là liên quan đến trí nhớ của nó.
”
“Hả?” Bạch Sâm ngẩn người.
“Ba của chúng tôi trước khi chết đúng là có nói như vậy.
” Lâm Nhược Phi cười cười, “Nhưng cô đừng nói chuyện này với anh hai, tôi nghĩ anh ấy không muốn nghe đâu.
”
Bạch Sâm không hiểu ra sao: “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”
Lâm Nhược Phi lắc đầu: “Không có gì, dù gì cũng không liên quan đến cô… Tôi thấy trí nhớ của Nhược Quân đang từ từ khôi phục lại rồi, cô sắp đạt được ước mơ tự do rồi đấy.
Đừng vì sự tò mò mà đi tìm hiểu những chuyện khác, biết những chuyện đó không tốt gì cho cô đâu.
”
Bạch Sâm ngẩn người, nói: “Không biết thì không biết thôi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà…”
Nhưng mà cô thật sự rất muốn biết vì sao không được nói chuyện này cho Lâm Nhược Tiêu nghe… Có điều, haizz… thôi đi…
“Ừm.
.
” Ánh mắt Lâm Nhược Phi chuyển dời, dừng lại trên người Bạch Sâm: “Có phải cô thích anh hai tôi không?”
Bạch Sâm lắp ba lắp bắp nói: “Anh nói cái gì vậy hả? Đừng nói bậy!”
Lâm Nhược Phi cười to: “Trước khi nói tôi nghĩ bậy thì nên cố gắng che cái mặt đang đỏ lên với giọng nói lắp bắp đi.
”
Bạch Sâm đuối lí, chỉ bỏ lại một câu “Tôi không nói với anh nữa” rồi chạy đi mất.
,
“Haiz, con gái.
” Lâm Nhược Phi lắc đầu.
Thích một người cảm giác thế nào nhỉ?
Lần đầu tiên khi cô thích một người là lúc còn học trung học, những cô nữ sinh trung học ai mà chẳng thích những anh chàng đẹp trai, hay là học giỏi, hoặc giỏi thể thao cũng được (nhất là bóng rổ, nữ sinh trung học đặc biệt thích những người chơi bóng rổ, đá banh cũng có không ít người mê, đặc biệt giỏi về chay cự li dài càng tốt…”)
Còn những người hội tụ tất cả những tố chất đó dĩ nhiên sẽ nổi bật hơn người, khi Bạch Sâm học trung học từng gặp một người con trai như thế, là lớp trưởng lớp bên cạnh, vừa học giỏi, dáng người cao ráo, đứng giữa đám con trai lúc đó phải nói là hạc trong bầy gà, khi cười còn lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ nữa.
Lớp của Bạch Sâm và lớp cậu bạn đó thường thi đấu khi học thể dục với nhau, lần nào Bạch Sâm cũng đi xem, ngoài mặt thì nói là cổ vũ cho con trai lớp mình nhưng thực tế là để ngắm cậu bạn đó, đó là lần đầu tiên Bạch Sâm biết cái gì gọi là “tim đập nhanh”, có điều khi đó cô chẳng dám nghĩ nhiều đến chuyện này, vẫn xem học tập mới là chuyện quan trọng nhất, sau khi lên đại học rồi cô có từng tìm ảnh cậu bạn đó xem lại, phát hiện cậu ấy vẫn chỉ như thế -_- dường như con trai trổ mã sớm thì chỉ cao được bấy nhiêu đó thôi…
Sau đó Bạch Sâm cũng có nghe được tin tức của cậu ta, cậu ta sắp kết hôn, nhớ đến lúc đó mà cô vẫn còn thấy bùi ngùi xúc động.
.
Danh Sách Chương: