• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Nhược Quân cẩn thận nhìn sắc mặt của Bạch Sâm, nói: “Con không có đánh phụ nữ.


“Ờ… Vậy người đàn bà đó con xử lí thế nào?” Bạch Sâm hỏi, “Chẳng lẽ đuổi cô ta đi?”
Con ngươi Lâm Nhược Quân đảo vài vòng, rõ ràng là đang chột dạ: “Thấy con đánh Trịnh Hi, bà ta liền chạy qua, con chỉ lấy chân đẩy bà ta một cái thôi, bà ta đã vấp chân té…”
Bạch Sâm: “… … …”
Lâm Nhược Quân lo lắng nói: “Mami! Con thật sự không có đánh phụ nữ, cũng không có xu hướng bạo lực gia đình đâu…”
“Bạo lực gia đình?!” Bạch Sâm không hiểu: “Chuyện này liên quan gì tới bạo lực gia đình?”
Lâm Nhược Quân lí nhí nói: “Tức là con không có đánh mami…”

“… Chuyện này không phải là bạo lực gia đình.

” Bạch Sâm nói: “Sau này rảnh rỗi sẽ giải thích cho con nghe, rồi nói tiếp đi…”
“Con đánh Trịnh Hi thêm một cái cho hắn bất tỉnh, sau đó thì mẹ biết rồi.

” Lâm Nhược Quân thoải mái nói.

Bạch Sâm bất lực nói: “Con… Con xem con đi, Trịnh Hi và Tưởng Minh chỉ cần một cái nắm tay của con thôi cũng đủ bóp chết rồi, tự dưng lại để mình bị thương…”
Lâm Nhược Quân ngoắt ngoắt đuôi nhìn gương mặt đau lòng của Bạch Sâm, đang vui vẻ thì thấy mặt cô trầm xuống, so với lật sách còn nhanh hơn, làm cho Lâm Nhược Quân hết hồn.

“Vậy tại sao lại gạt mami, nói là Lâm Nhược Tiêu cứu mami?” Bạch Sâm lạnh lùng nhìn anh, “Còn nói vết thương trên mặt con là do tai nạn nữa!”
Lâm Nhược Quân ấm ấm ức ức nói: “Con cũng đâu có muốn gạt mami đâu, tại con nghĩ nếu mami biết con vì mami mà làm mình bị thương thì nhất định sẽ rất buồn, rồi tự trách mình nên mới nhờ anh hai giấu giùm.

Ai mà ngờ sau đó anh hai lại nói là anh ấy cứu mẹ… Lúc đầu con và anh ba cũng không biết, đến lúc mami mắng con, anh ba mới phát hiện.


Bạch Sâm nhớ đến lúc mình mắng đứa con này đủ thứ, cảm thấy đau lòng không thôi, cô véo véo vành tai non mềm của anh nói: “Xin lỗi…”
Bạch Sâm cũng chỉ vô tình thôi, thấy Lâm Nhược Quân cúi đầu, vành tai cũng rũ xuống, không nhịn được lại véo véo cho nó dựng lên, nhưng phản ứng của Lâm Nhược Quân rất kì lạ, anh rụt mạnh người về sau, che tai lại ngơ ngác nhìn Bạch Sâm, mặt và tai đỏ lừ.


Bạch Sâm: “… Con… Con có khoẻ không?”
Lâm Nhược Quân xấu hổ nói: “Sao mami lại nắm lỗ tai con?”
Bạch Sâm: “Mami xin lỗi mami xin lỗi, được chưa?… Mặt con đỏ rồi kìa…”
Ngày nào bọn họ cũng ôm nhau ngủ, động chút là cọ cọ vào người cô, hai lần hôn môi, vô số lần hôn lên mặt, anh còn ngại ngùng gì chứ?!!
Làm cho cô cảm thấy không tự nhiên tí nào -_-
Lâm Nhược Quân tiếp tục thẹn thùng: “Lần này khác, lần này là mẹ chủ động!!!”
Không phải chỉ véo lỗ tai thôi sao?!
Không hiểu sao nghe anh nói lại làm cô liên tưởng bậy bạ…
Bạch Sâm hít sâu, tự nhắc bản thân bình tĩnh lại, không nói đến đề tài này nữa: “Vậy sao con không nói với mami?”
Cô bắt đầu hiểu ra rồi, Lâm Nhược Tiêu và Lâm Nhược Phi cãi nhau ở ngoài phòng bệnh chắc cũng liên quan đến chuyện này, có lẽ Lâm Nhược Phi bực bội vì Lâm Nhược Tiêu không nói cho cô biết người cứu cô là Lâm Nhược Quân.

“Anh hai và anh ba nói, nếu không nói như vậy thì mẹ sẽ nghi ngờ, biết con vì cứu mami mà bị thương.


Gương mặt anh đã bớt đỏ, nhưng hai tay vẫn che lỗ tai lại, làm cho Bạch Sâm bất giác liên tưởng đến một thiếu nữ yếu ớt đang giữ gìn trinh tiết, còn cô lại là một tên biến thái…
Máu dồn lên não!!!
Bạch Sâm ho một tiếng, nói: “Ra là vậy… Haiz, lần này bỏ qua cho con, dù gì mami cũng đã ngả bài với Lâm Nhược Tiêu, không phải anh ta cứu mẹ càng tốt.



Lâm Nhược Quân chớp mắt nhìn Bạch Sâm: “Ngả bài gì cơ?”
Bạch Sâm nói ngắn gọn: “Thì là mami sẽ mãi mãi là mami của con chứ không có thành chị dâu của con.

Ừm… hình như vốn là vậy…”
Cô cứ nghĩ là Lâm Nhược Quân sẽ không hiểu, ai mà ngờ mắt anh sáng lên, nói: “Thật không?”
Bạch Sâm: “… Thật.


Lâm Nhược Quân vẫn che lỗ tai lại, nở nụ cười dễ thương với cô: “Con yêu mami nhất.


Bạch Sâm: “…”
Oa~ sao mà con cô đáng yêu thế cơ chứ!!!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK