• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Nhược Tiêu luôn yên lặng, đợi đến khi Bạch Sâm nói xong chữ cuối cùng, Bạch Sâm cố vờ như bình tĩnh, nhìn Lâm Nhược Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Lâm Nhược Tiêu đánh bại.

Anh không trả lời, cũng không dịch chuyển ánh mắt đi, ánh mắt lạnh lùng không cho người khác biết anh đang suy nghĩ điều gì, làm cho người khác phải sốt ruột…
Rốt cục, Lâm Nhược Tiêu nói: “Nhược Phi nói với cô chuyện Thanh Thanh sao?”
Anh hoàn toàn không để ý đến những lời Bạch Sâm nói mà hỏi đến một vấn đề hoàn toàn không liên quan, Bạch Sâm sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: “Hả? Ừm… Vấn đề không ở chỗ người nào nói với tôi mà là tôi tự nhận ra được, anh khiêu vũ với cô ấy, anh hôn cô ấy, sau này hai người sẽ kết hôn… Rõ ràng những chuyện này không phải bí mật.


Lâm Nhược Tiêu không trả lời, đôi mắt anh đảo vài vòng, nhưng rõ ràng tâm trạng anh không giống như bên ngoài: “Tôi và Thanh Thanh chưa chắc là kết hôn.



“Hả?” Bạch Sâm sửng sốt, “Cái gì?”
Lâm Nhược Tiêu không chút ngần ngại lặp lại lần nữa: “Tôi và Thanh Thanh chưa chắc sẽ kết hôn, giữa chúng tôi chẳng có tình cảm gì cả, đó chỉ là mối quan hệ dựa trên lợi ích thôi.

Nhưng không có nghĩa là không có nó thì không được.


Bạch Sâm ngơ ngác, cô thật sự không hiểu nổi Lâm Nhược Tiêu, thật sự là vậy.

Anh đang giải thích với cô sao?
Cứ cho là vậy đi, nhưng vì sao…
Bạch Sâm thốt lên: “Ồ… Vậy thì sao…”
Lâm Nhược Tiêu ngừng lại một chút rồi nói: “Cho nên nếu như là bởi vì Thanh Thanh nguyên nhân,cô cũng không cần quá để ý.



Bạch Sâm: “…”
Rốt cuộc anh đang nói gì vậy???
Nếu vậy… Chẳng lẽ ý anh là – – Tôi và Thanh Thanh chẳng có gì cả, vậy nên cô có thể tiếp tục thích tôi, cô có vui không?!
… Được rồi, câu cuối cùng là cô tự thêm vào.

Nhưng mà nó rất là, rất là không hợp lí!!!
Bạch Sâm có một chút tức giận, mà hơn thế nữa là vạn phần khó xử, cô suy nghĩ rồi nói: “Tôi không hiểu ý của anh là gì, nhưng vừa rồi tôi đã nói rõ ra mọi chuyện, điều đó chứng minh tôi sẽ không còn bất kì ý nghĩ nào khác với anh nữa! Thanh Thanh chỉ là một nhân tốt thôi, còn vô vàn những nhân tố khác nữa, tôi chỉ muốn chăm sóc cho Nhược Quân, đợi anh ta nhớ lại mọi chuyện, thế là xong, tôi và các anh vốn không cùng một thế – – qua chuyện lần này có thể thấy được.

Tôi lại càng không muốn hại các anh nữa
Huống chi, cô cũng đâu có thích Lâm Nhược Tiêu lắm…
Cái chuyện “thích” một người này, vừa phức tạp lại vừa đơn giản, cô thích Lâm Nhược Tiêu, nhưng từ sau khi quen biết Thanh Thanh, cô mới phát hiện Lâm Nhược Tiêu thật sự có một khoảng cách quá lớn với cô, bởi vậy mà từ từ từ bỏ anh, nhưng vào lúc cô có can đảm để nói ra, để từ bỏ, thì Lâm Nhược Tiêu ại nói những lời này… Thật là tức chết cô!!!
Có thể nói, Thanh Thanh là một nhân tố lớn, giúp cho trái tim đang đập loạn xạ của một thiếu nữ trở nên tỉnh táo lại, cô vẫn thường nghĩ đến khoảng cách, chênh lệch giữa mình và Lâm Nhược Tiêu, bọn họ không có cơ hội hàn huyên với nhau, thậm chí không thể nói chuyện tự nhiên như với Lâm Nhược Quân lại càng đừng kể tới Lâm Nhược Quân …
Nếu vậy thì cô thích Lâm Nhược Tiêu ở điểm nào chứ?
Nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng cũng phát hiện, thực tế cô chỉ “say nắng” mà thôi, giống như căn bệnh thầm mến mà những thiếu nữ mới lớn hay gặp mà thôi, bởi vì người đó khác với mình mà thích người đó, cũng vì một cử chỉ vô tâm của người đó mà vui vẻ, đôi khi sẽ hiểu lầm người đó…
Nhưng cám ơn trời đất, nhờ có Thanh Thanh và Lâm Nhược Quân (đứa con này hay nhắc nhở Bạch Sâm là “Anh hai cũng là con của mami” hay là “mami phải đối xử ngang hàng với ba đứa con nha, nhưng yêu con nhiều hơn một chút cũng không sao”…) giúp cho cô tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo…
Nhưng những lời mà Lâm Nhược Tiêu nói, chẳng khác gì đang rót cho cô một ly rượu vậy…

Bạch Sâm cắn môi, nói: “Anh nói vậy là có ý gì?…”
Không đợi Lâm Nhược Tiêu mở miệng, cô nói tiếp: “Tôi… Có lẽ là hồi nãy tôi nói không rõ ràng, dù gì tôi cũng nghĩ kĩ rồi, chuyện này tôi không cần nói với anh cũng được, nhưng bởi vì tôi muốn anh biết, rồi lạnh lùng với tôi một chút, cứ như ban đầu là được rồi, tôi không phải đang bất mãn với anh đâu, càng không phải ghen với Thanh Thanh!”
Nhưng nói thật thì cô không phải không tức!
Lâm Nhược Tiêu nhìn cô, gật đầu: “Được rồi.


Anh đứng lên, nhìn lướt ra ngoài rồi nói: “Tôi đi ra ngoài một lúc, cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.


Bạch Sâm gật đầu, lúc này anh đi ra ngoài ít ra là lí trí hơn, nếu không sẽ làm cho hai người chìm trong ngượng ngập, hơn nữa cô cũng bị đánh một cái thôi, chẳng có gì đáng ngại cả, không cần phải coi chừng kĩ càngnhư thế.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK