Bạch Sâm cảm thấy tim mình như đập trật hai nhịp, đối với những lời mà Lâm Nhược Quân nói, cô thật chẳng biết làm sao, ánh mắt cô ngơ ngác nhìn về phía cửa, nhất định là cô nghe nhầm, nhất định là vậy…
Song, giọng nói của Lâm Nhược Quân vẫn đều đều vang lên: “Không phải là tình cảm với mẹ, cũng không phải là tình cảm với sư phụ, là tình cảm với Bạch Sâm.
”
Giọng nói của anh luôn dễ nghe như thế, vờn quanh tai cô, giống như đang nằm trên một tảng đá mà tiếng suối chảy róc rách quanh mình vậy.
Thật lâu sau, Bạch Sâm mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Anh… Anh đang…”
“Ừm… Anh đang tỏ tình sao?.
” Lâm Nhược Quân cười nhẹ, rụt tay lại: “Sâm Sâm à, những chuyện lúc trước cứ xem như là lỗi của anh đi, em có thể quay về được không?”
Rốt cuộc anh cũng buông ra, đáng thương nhìn Bạch Sâm vẫn còn chìm trong nỗi sợ chưa bình tĩnh lại được: “Sâm Sâm à…”
Bạch Sâm miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
”
Lâm Nhược Quân ngẩn người, hỏi: “Sao?”
Bạch Sâm nói: “Tôi muốn biết chuyện của Lâm Nhược Tiêu và Trịnh Hi…”
Lâm Nhược Quân: “…”
Lâm Nhược Quân đưa lưng về phía Bạch Sâm, vẽ vòng tròn: “Quả nhiên Bạch Sâm vẫn thích anh hai hơn cả…”
“Không phải!” Bạch Sâm thật muốn nổi khùng, “Tôi đã chấm dứt từ lúc anh còn chưa nhớ ra chuyện gì rồi, sao mà có thể thích anh ta được chứ! Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Tính tò mò chỉ mới được thoả mãn có một nửa, thật sự là rất đau khổ.
Lâm Nhược Quân toàn tâm toàn ý tỏ tình với cô, kết quả đổi về chính là sự quan tâm của Bạch Sâm với Lâm Nhược Tiêu, anh như bị đả kích, nói: “Ừm… Nhưng mà phải nói cho anh nghe những chuyện mà em đã biết.
.
”
Bạch Sâm kể chuyện mà cô và Giai Tề biết được cho Lâm Nhược Quân nghe, kể thêm cả phỏng đoán của hai cô, suốt cả quá trình đó, cô không dám nhìn vào Lâm Nhược Quân, ánh mắt nhìn chung quanh, Lâm Nhược Quân khẽ mỉm cười, nghe cô kể xong mới nói: “Bọn em đã biết gần như là mọi chuyện rồi.
”
“Ồ, vậy Lâm Nhược Tiêu với Thanh Thanh đính hôn là vì sao?” Bạch Sâm tò mò nói, “Trịnh Hi đã bước vào nhà họ Lâm rồi sao?”
Lâm Nhược Quân lắc đầu: “Ngày thứ hai khi anh nhớ lại thì đã liên thủ với anh hai, làm giả di chúc.
”
Bạch Sâm: “…”
Tại sao lại nói cho cô cái tin kinh thiên động địa này chứ… Bạch Sâm không khỏi lo lắng nghĩ, có phải sau đó cô sẽ bị diệt khẩu hay không…
Nét mặt của Lâm Nhược Quân vẫn không thay đổi, anh hiền hoà nói: “Nội dung di chúc mới thừa nhận anh hai mới là người được hưởng tài sản, Trịnh Hi chỉ nhận được một phần tiền và hai căn nhà, hơn nữa những căn nhà đó đều không ở thành phố X.
”
Bạch Sâm nói: “Ồ… Trịnh Hi dễ đuổi vậy sao?”
“Trịnh Hi thật ra chẳng cần danh phận cũng chẳng cần tiền, chỉ là hắn thấy anh hai đã cướp đi những thứ mà hắn nên có mà thôi.
Khi công bó di chúc thì hắn cũng chẳng thể nói gì hơn.
Hơn nữa hắn cho rằng vụ tai nạn đó là do Lâm Nhược Tiêu làm, sau đó lại đổ cho hắn, nhưng bọn anh đã điều tra xong xuôi cả rồi, là do một thế lực thù địch nhỏ khác làm, bọn anh đã giao bằng chứng cho Trịnh Hi xem, sau khi thấy thì hắn chẳng nói gì nữa.
Bạch Sâm nghe thấy chữ “thế lực”, “thù địch”, nét mặt chợt thay đổi, sau đó gãi gãi đầu nói: “Ừm… Giải quyết được vậy cũng tốt…”
Lâm Nhược Quân cảm thấy buồn bã: “Đã lâu không gặp, vậy mà em chỉ quan tâm đến anh hai hay sao?”
Bạch Sâm bất đắc dĩ nói: “Dù đã lâu không gặp thật đấy nhưng chẳng phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện trong game sao?”
“Cái đó không có liên quan gì tới thực tế hết trơn.
” Lâm Nhược Quân ấm ấm ức ức mếu máo nói.
Dù biết rõ Lâm Nhược Quân đang cố ý nhưng Bạch Sâm vẫn bị hành động trẻ con này đả động, cô do dự một lát rồi nói: “Được rồi… Gần đây anh có khoẻ không?”
Lâm Nhược Quân lập tức lắc đầu: “Không khoẻ!”
Bạch Sâm: “…”
“Mất ngủ, cảm giác bên cạnh thiếu một người.
” Lâm Nhược Quân mong đợi nhìn Bạch Sâm.
Bạch Sâm cúi đầu cầm sushi lên ăn.
“Cơm nuốt không trôi, cảm giác trên bàn ăn thiếu một người.
” Lâm Nhược Quân giật lấy miếng sushi mà Bạch Sâm đang cắn dở, bỏ vào miệng.
Bạch Sâm: “…”
“Không ai giúp anh đánh răng, không ai cho anh dựa vào, không có ai sờ đầu anh, không ai nhéo mặt…” Lâm Nhược Quân không ngừng kể lể…
Bạch Sâm tốt bụng nói: “Những chuyện này có rất nhiều người muốn làm cho anh mà!”
“Người khác muốn làm nhưng anh không muốn.
”Lâm Nhược Quân không vui nói: “Anh chỉ cần em.
”
Bạch Sâm nói: “Anh sắp ba mươi rồi! Đừng có trẻ con như vậy chứ!”
Lâm Nhược Quân nói: “Tại sao khi anh nhớ ra mọi chuyện thì em lại lạnh nhạt với anh như vậy chứ?! Chắc chắn là em thích người trẻ con một chút! Vậy thì anh trẻ con cho em xem!”
Cái gì chớ, anh ta đang trả đũa cô đấy à?
Bạch Sâm nhịn không được, thốt lên: “Không phải tại anh đuổi tôi đi đấy sao?!”
Lâm Nhược Quân: “…”
Bạch Sâm: “…”
Cô thở dài, vơ đại một cái ly sau đó rót rượu vào.
Lâm Nhược Quân giật cái ly đó lại, đổi cái ly khác: “Cái này anh ba đã dùng rồi.
”
Bạch Sâm: “…”.
Danh Sách Chương: