Lúc ăn cơm tối, Lâm Nhược Tiêu không xuống, Bạch Sâm nghi ngờ hỏi: “Lâm Nhược Tiêu đâu rồi?”
Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân đều có ở đây, Lâm Nhược Quân dĩ nhiên không biết, Lâm Nhược Phi nhíu mày, nói: “Tôi cũng không biết, anh ấy nói là chuyện của công ty, hình như rất nghiêm trọng thì phải… Chắc là do nhà họ Trịnh rồi, haiz, cái tên điên Trịnh Hi đó.
”.
Đam Mỹ H Văn
“Nhà họ Trịnh?” Bạch Sâm suy tới nghĩ lui, không cảm thấy ấn tượng với cái tên đó, trong những câu chuyện của các bà tám mà cô nghe được hình như không có liên quan đến nhà họ Trịnh này.
Lâm Nhược Phi không chút để ý nói: “Chỉ là một tập đoàn nhỏ thôi, nhưng mà người đứng sau… Cô biết nhiều như vậy làm gì?”
Bạch Sâm bĩu môi: “Quan tâm con trai mình, chuyện bình thường thôi mà.
”
Lâm Nhược Phi nói: “Sao không thấy cô quan tâm tới tôi hay Nhược Quân vậy đi, dạo này cô với đại ca hình như bí mật lắm phải không?”
Hiếm khi Bạch Sâm đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đâu…đâu có.
”
Lâm Nhược Phi hiếu kì nói: “Ôi trời, còn đỏ mặt, cà lăm nữa! Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, bây giờ thấy cô như vậy có khi nào là thật không, hahaha…”:
Bạch Sâm tức quá nói: “Anh đừng có nói lung tung.
”
Lâm Nhược Quân nãy giờ nghe hai người nói chuyện, chầm chậm lên tiếng: “Anh ba đừng nên nói lung tung.
”
Tuy là giọng nói rất nhẹ, rất đều, nhưng vẫn đủ làm cho không khí phải chùng xuống.
Lâm Nhược Phi cười gian vô cùng: “Ôi,Nhược Quân ghen tị! Ba người thiệt là vui đó!!! Vòng tròn tình yêu sao hả?”
Bạch Sâm: “… Vòng tròn tình yêu, há há…”
Lâm Nhược Phi: “Cô cười cái gì?”
Bạch Sâm nói: “Theo ý của cậu thì là, Nhược Quân thích tôi, tôi thích Nhược Tiêu, Nhược Tiêu thích Nhược Quân sao? Há há há, không biết Lâm Nhược Tiêu nghe xong có đánh chết anh không.
”
Lâm Nhược Phi: “…”
Tại sao lúc nào khi bắt đầu cũng là anh chiếm thế thượng phong, nhưng rồi người thua cuối cùng lúc nào cũng là anh…
Bạch Sâm làm như không có gì ăn cơm, rồi sau đó ngồi xem TV cùng với Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân, đấu võ mồm thêm một chút, chỉ mới chốc lát thôi mà trời đã xẩm tối, bây giờ đã tháng chín, thời gian ban ngày càng lúc càng ngắn đi.
Một ánh sáng chói mắt chợt xuất hiện bên trong căn phòng, Lâm Nhược Phi đứng lên, nhíu mày: “Chắc là anh hai đã về rồi, có điều ánh sáng này…”
Bạch Sâm cũng đứng lên theo, giọng điệu trở nên gấp gáp từ khi nào không hay: “Sao vậy?”
Lâm Nhược Phi mấp máy môi, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân đứng đằng sau, chỉ nghe thấy Lâm Nhược Phi nói: “Tiểu My phải không? Ừm, bây giờ cô đến đây đi, nhanh lên, xem ra anh tôi bị thương rồi… Đúng vậy, nhà họ Trịnh.
Ừm, cô nhớ nhanh chân chút!”
Bạch Sâm hoàn toàn không hiểu Lâm Nhược Phi đang nói gì, nhưng cũng nghe được “Anh tôi bị thương rồi”, mà mấy chữ đó thôi cũng đủ làm cô sợ hãi.
Dì Mẫn vừa quét dọn trên tầng hai xong bước xuống, nghe Lâm Nhược Phi nói vậy liền xây xẩm mặt, cũng chạy theo ra ngoài cửa.
Lâm Nhược Phi đi đến chiếc xe kia, nheo mắt nhìn vào trong, bên trong xe là một người đàn ông mà Bạch Sâm chưa từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta trong bóng tối cô chỉ đoán được là lớn hơn Lâm Nhược Tiêu một chút, có điều khi gặp hắn ta thì cảm thấy bức bối còn hơn Lâm Nhược Tiêu nhiều, có lẽ là vì tuổi tác…
Nhìn thấy hắn, Lâm Nhược Phi ngẩn người, nói một câu “Giám đốc An”, nhưng giám đốc An đó không để ý đến anh, mở cửa sau xe ra, sau đó mới quay sang nói với Lâm Nhược Phi: “Lại đây, đỡ cậu ta ra đi
Lâm Nhược Phi vừa khom lưng xuống đỡ, vừa hỏi: “Bị thương chỗ nào vậy?”
“Còn may, bị đánh một gậy vào đầu.
”
“Vậy mà còn nói may!?” Lâm Nhược Phi nói lên suy nghĩ trong đầu Bạch Sâm, nhưng giám đốc An kia vẫn chỉ hờ hững nói: “Là vấn đề của cậu ta.
”
Hai người cùng đỡ Lâm Nhược Tiêu vào phòng khách, ở đây ánh sáng rõ nhiều, hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, từ trước đến nay, Lâm Nhược Tiêu mà Bạch Sâm thấy lúc nào cũng xuất sắc, mọi chuyện đều suy trước tính sau, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mà tiều tuỳ như vậy của anh.
Dì Mẫn đứng bên cạnh lấy chăn đắp lên người Lâm Nhược Tiêu, bình thường lúc nào bà cũng tỏ ra nghiêm khắc nhưng vào lúc này, cô có thể nhận ra được nét lo lắng trên gương mặt bà.
Lâm Nhược Phi nói: “Anh ấy bị sao?”
Giám đốc An và Lâm Nhược Phi đặt Lâm Nhược Tiêu lên sofa, cẩn thận để anh nằm nghiêng, tránh bị thương ở phần ót, nhưng giám đốc An không trả lời câu hỏi của Lâm Nhược Phi mà hỏi ngược lại anh: “Cậu có gọi cho bác sĩ chưa?”,
Lâm Nhược Phi gật đầu: “Vừa thấy hai người là tôi đã thấy bất an nên đã gọi rồi.
”
Giám đốc An đáp: “Ừ.
”
Lúc này Bạch Sâm mới rảnh rỗi để đánh giá Giám đốc An, đúng thật là tuổi của anh ta không nhỏ, khoảng chừng ba mươi, ba mươi sáu, khoé mắt đã có nét cong, nhưng mà… Lúc trẻ chắc hẳn giám đốc An này phải đẹp trai lắm! Bạch Sâm thầm vẽ một dấu chấm than trong lòng mình, bên ngoài vị giám đốc An này tản ra một sự bình tĩnh và thâm sâu khó lường, hiển nhiên, đó chính là kết quả của những tháng ngày trưởng thành tôi luyện,Lâm Nhược Tiêu không kém, nhưng lại thua anh ta ở mặt này.
Ngoại hình của anh ta hoàn toàn không thua gì anh em nhà họ Lâm, không giống với vẻ lạnh lùng của Lâm Nhược Tiêu, dịu dàng của Lâm Nhược Phi hay sang trọng thanh cao của Lâm Nhược Quân, anh ta mang đến một cảm giác vô cùng khác biệt, tựa như một viên đá được chạm trổ dần dần, trải qua bao phong ba bão táp vẫn cứ phát sáng.
Bạch Sâm nghĩ, may mà cô không phải Giai Tề, nếu không chắc hẳn nãy giờ đã quỳ rạp dưới chân anh ta rồi… =_=
“Anh hai của tôi sao lại gặp chuyện thế này?” Nhược Phi không khỏi lo lắng hỏi.
Giám đốc An lạnh lùng mà bình tĩnh nói: “Cậu ta và Trịnh Hi một mình gặp mặt, hai bên đều có mang người đến nhưng không nói, lúc cậu ta phóng qua lan can không hiểu sao lại không phóng qua được, bị Trịnh Hi kéo về đánh một gậy, có điều Trịnh Hi hình như cũng không tốt lắm.
”
Lâm Nhược Phi nhíu mày: “Thân thể của anh hai không tệ, sao lại như vậy được, cũng may mà giám đốc An anh cũng đi… Haizz.
”
Vị giám đốc An kia không trả lời anh nữa.
Trái tim Bạch Sâm như chìm xuống, cô biết vì sao Lâm Nhược Tiêu lại không bay qua lan can được, bởi vì muốn qua bay qua lan can thì phải lấy tay mà đỡ, thường thì ai cũng sẽ dùng tay phải, nhưng mà tay phải của Lâm Nhược Tiêu buổi trưa nay lại vì cô mà…
Đúng là chỉ biết gây hoạ là giỏi, do cô vụng về nên cuối cùng mới khiến Lâm Nhược Tiêu bị đánh một gậy, nằm ở chỗ này.
Bạch Sâm nhìn Lâm Nhược Tiêu trên ghế sofa, cắn cắn môi suy nghĩ, sau đó hỏi:
“Trong nhà có hộp cấp cứu không?” Bạch Sâm mở miệng hỏi, “Tôi có thể băng bó sơ qua cho anh ta.
”
Cô không hỏi tại sao không đưa Lâm Nhược Tiêu vào bệnh viện, bởi vì hỏi cũng không ai trả lời.
Lâm Nhược Phi ngẩn người, nói: “Cũng đúng, tôi quên mất cô Là Bác sĩ.
”
Dì Mẫn vừa nghe Bạch Sâm mở miệng yêu cầu đã vội vàng mang hộp cấp cứu đến, Bạch Sâm nhờ dì Mẫn đỡ Lâm Nhược Tiêu dậy, sau đó cẩn thận gạt tóc Lâm Nhược Tiêu qua, thấy được vết thương mờ mờ, có thể thấy một gậy này không hề nhẹ tí nào, có dấu hiệu tụ máu bầm, có chỗ thậm chí còn chảy máu, Bạch Sâm hít một hơi thật sau, khử độc giúp anh rồi quấn bông băng một cách cẩn thận.
Bạch Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bị thương không nhẹ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chấn động não thôi, đừng quá lo lắng.
”
Cô vừa an ủi Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân, vừa tự an ủi mình.
.
Danh Sách Chương: