• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bạch Sâm nghe vậy, chẳng hiểu gì: “Cái gì cơ?!”
Trịnh Hi sẽ gọi cô là chị dâu hay em dâu?!
Cái gì chớ? Trịnh Hi cũng là người nhà họ Lâm?! Nhưng mà Trịnh Hi họ Trịnh cơ mà? Với lại, chẳng phải nhà họ Lâm chỉ có ba anh em thôi sao!
Trịnh Hi nheo mắt nhìn Bạch Sâm, một lúc sau mới thần bí nói: “Cô không biết à?”
Bạch Sâm nói càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
“Ô? Thật sự không biết à? Xem ra cô không được lòng bọn họ lắm, ngay cả chuyện này cũng không nói với cô…” Trịnh Hi sờ sờ càm, “Nhưng tại sao lại giấu cô ở biệt thự dưới chân núi, còn ăn chung ngủ chung với bọn họ, đặt nhiều bảo vệ… Tại sao vậy nhỉ?…”
Hừm, anh mới là người không biết gì hết đấy!
Sắc mặt Bạch Sâm cực kì khó coi: “Tôi là bác sĩ của bọn họ, anh không biết sao? Tôi phải ở chung với bọn họ để lỡ có xảy ra chuyện không may – – giống như hồi Lâm Nhược Tiêu bị anh cho một gậy vào đầu đấy, tôi chỉ dùng một chút thời gian là có thể cứu anh ta từ tay thần chết rồi.


“Ồ? Xem ra cô có nhiều chức năng nhỉ?” Khả năng dùng từ của Trịnh Hi đúng là bi kịch trong bi kịch.

Bạch Sâm miễn cưỡng “Ừ” một tiếng: “Bởi vậy mới nói, anh muốn bắt tôi để lừa Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Tiêu ra ngoài, đúng là tìm nhầm rồi.



Dừng lại một chút, cô hỏi: “Sao anh không trực tiếp bắt Lâm Nhược Quân hay Lâm Nhược Tiêu luôn đi?! Anh mang theo đâu có ít người!”
Trịnh Hi nói: “Cô tưởng bên cạnh bọn họ không có ai bảo vệ à? Hơn nữa hai người bọn họ đều cảnh giác cao độ, đâu có dễ bị lừa như cô!”
Bạch Sâm: “…”
Cô thật sự muốn bóp chết tên này.

Dĩ nhiên, cũng muốn tự bóp chết mình…
Sau đó bọn họ tiếp tục đi, khi vào thành phố thì Bạch Sâm lại bị bịt mắt lần nữa, cô không phản kháng, dù gì thì phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa, bên cạnh có tận ba người đàn ông, dù thoạt nhìn Trịnh Hi rất là “thân thiện”, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài thôi, dĩ nhiên cô không có ngu đến nỗi khiêu chiến với bọn họ.

Đi được một đoạn, Bạch Sâm nói: “Tôi thấy nhức đầu quá.


Trịnh Hi cười nói: “Cô mà còn ói nữa thì tôi nhét thuốc ngủ vào miệng cô.


Bạch Sâm nói: “…”
Đi thêm một đoạn nữa, Bạch Sâm lên tiếp: “Tôi muốn đi vệ sinh.


Trịnh Hi nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ thoả mãn nguyện vọng của cô.


Bạch Sâm không còn cách nào, đành ngoan ngoãn yên lặng.

Đến khi Bạch Sâm được thoát khỏi tấm vải bịt mắt quái quỷ kia thì một căn nhà tầm thường đã xuất hiện trước mắt cô, bên trên còn viết dòng chữ “Bỏ hoang”, Trịnh Hi kêu người ngồi bên cạnh Bạch Sâm cột chặt tay cô lại, đưa cô đi vào trong.


Sau đó A Mãn lái xe bỏ đi, hai chiếc xe kia cũng vậy, chỉ còn lại mình cô và Trịnh Hi ngồi ở đó.

Đây đúng là một cơ hội tốt, tuy không biết nên núp ở đâu nhưng nếu có thể bỏ trốn, tốt nhất là nên bỏ trốn ở một nơi hoang vu, ít người như thế này.

Nhưng mà hai tay cô bị cột lại chắc vô cùng, Bạch Sâm quẩy quẩy người, làm thế nào cũng không dứt ra được, lại bị Trịnh Hi phát hiện, Trịnh Hi cười phá lên, nói: “Đừng có làm những chuyện vô dụng đó nữa, đi theo tôi.


Trịnh Hi đưa Bạch Sâm rẽ ngang rẽ dọc, rốt cuộc cũng đến trước một căn nhà khác, có hai tầng, bên trong còn có phụ nữ, trên người toàn là vàng ròng chói loá, bề ngoài cũng không xấu, thấy Trịnh Hi đưa Bạch Sâm vào, không chút kinh ngạc cười cười nhìn hắn, còn hôn lên má hắn một cái, Trịnh Hi mỉm cười hưởng thụ nụ hôn của người đẹp, sau đó ném Bạch Sâm cho người phụ nữ đó.

“Mau mang cô ta đi vệ sinh đi.


“Dạ.

” Người phụ nữ kia cười cười nhìn Trịnh Hi, sau đó nhìn sang Bạch Sâm, nhưng sắc mặt thì thay đổi hoàn toàn, ác độc lạnh lùng chẳng mang theo chút tình cảm nào, cô ta đưa Bạch Sâm vào nhà vệ sinh, khoanh tay đứng một bên: “Tự cô đi đi.


Bạch Sâm: “…”
“Tay tôi bị trói rồi.

” Bạch Sâm nói.

“Cởi trói giúp tôi.


Người đàn bà kia miễn cưỡng nói: “Cởi trói cho cô? Chuyện này tôi không quyết định được! Kêu Trịnh Hi đến mở dây cho cô đi.



Bạch Sâm bĩu môi, hô to: “Trịnh Hi! Anh mau vào đây! Cởi trói cho tôi.


Người đàn bà kia: “…”
Trịnh Hi đi đến, liếc nhìn người đàn bà kia và Bạch Sâm, sau đó nói: “Thôi, cô ra đi.


Bạch Sâm: “?! Tôi còn chưa đi mà?!”
Trịnh Hi cười như không cười: “Tôi không nói với cô!”
Người đàn bà kia đáp một tiếng, lườm Bạch Sâm rồi đi ra ngoài, Bạch Sâm cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng khi nhìn kĩ xung quanh thì cô hoàn toàn sụp đổ – – ở đây gió thổi còn không được, nói chi đến chuyện bỏ trốn.

Bạch Sâm mè nheo đi vệ sinh xong, vừa ra ngoài đã bị người đàn bà kia hung hăng bắt lấy tay, Bạch Sâm sợ hết hồn, người đàn bà kia lấy còng khoá tay cô lại, sau đó quẳng cô lên sofa
“Alô? Khà khà! Còn đợi tao điện thoại sao?” Trịnh Hi càng cười càng gian, “Mày cứ yên tâm, người đang ở chỗ của tao, còn đang được hầu hạ tận tình kia kìa, con dâu tương lai của nhà họ Lâm, sao tao dám làm nó phật ý chứ?!”
Hắn đang gọi điện cho nhà họ Lâm!
Bạch Sâm quay đầu lại nhìn Trịnh Hi, suy nghĩ xem ai đang nghe điện thoại, Lâm Nhược Quân thì chắc chắn không rồi, chỉ còn lại Lâm Nhược Tiêu và Lâm Nhược Phi thôi, mà khả năng Lâm Nhược Tiêu khá là lớn.

Bạch Sâm lo lắng nhìn Trịnh Hi, hắn nhàn nhã nói: “Còn hỏi tao muốn làm gì? Tao muốn gì chẳng phải mày rõ nhất sao? … Mày đang giả ngu đấy à?”
Tuy giọng điệu của Trịnh Hi nghe như đang đùa cợt, nhưng dường như hắn ta bắt đầu tức giận rồi, hắn cười lạnh, nói: “Tao muốn gì mày cũng rõ mà?! Tao chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về tao! Ông già đó trước khi chết nói rõ ràng như vậy, có ý gì chẳng lẽ mày không hiểu à?! Lão ta chia tài sản thế nào, chẳng lẽ mày không biết à? Tao không nói ra, người khác nghi ngờ tao, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rõ sự thật như thế nào, tao thấy mày đúng là đáng thương thật… Ha ha ha….

”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK