• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi bữa tiệc hôm ấy kết thúc, Lâm Nhược Quân càng ngày càng ra khỏi nhà nhiều, hơn nữa còn là đến công ty với Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Phi tuy vẫn cà lơ phất phơ như thế nhưng thỉnh thoảng cũng đi theo, Bạch Sâm nhận thấy được, trong ba anh nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Nhược Phi là nhàn nhã rảnh rỗi nhất, chuyện của công ty dường như chẳng ảnh hưởng hay liên quan gì đến anh cả.

Hôm nay Lâm Nhược Tiêu lại dẫn Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi ra ngoài, không nói gì với Bạch Sâm cả, từ sau bữa tiệc hôm đó, ba người càng lúc càng thần bí, Bạch Sâm cũng không muốn hỏi, chỉ kêu họ đi đường cẩn thận rồi ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi.

Dì Mẫn ở trong nhà, chú Minh cũng ở bên ngoài, dường như trước khi Lâm Nhược Quân gặp chuyện không may, vẫn là chú Minh ở nhà trông nhà vậy.

Điện thoại trong nhà bỗng vang lên, dì Mẫn chạy đến bật lên nghe, Bạch Sâm vờ như không nghe thấy, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ: lỡ như lại là Thanh Thanh thì sao…

Nhưng dì Mẫn chỉ nhíu mày một cái rồi đi ra noài, trước khi đi còn quay đầu lại cảnh cáo nhìn Bạch Sâm: “Cô Lâm, xin hãy cẩn thận, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài, nếu cần thiết thì hãy gọi điện cho cậu cả.

Cậu ấy sẽ nhờ người ta đưa cô đi.


Bạch Sâm.

gật đầu: “Vâng… con sẽ không đi lung tung đâu ạ.


Dì Mẫn thấy Bạch Sâm trả lời như vậy cũng phần nào yên tâm hơn, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong đầu Bạch Sâm đầy dấu chấm hỏi, nhưng sau đó tiếp tục chơi game.

Cô đã lên tới level 50 rồi, cũng nhờ Giai Tề đưa cô đi làm nhiệm vụ, còn Nhị sư phụ Ước gì được làm em bé rất là bí ẩn, lúc có cô thôi thì sẽ đưa cô đi, nhưng mà Giai Tề vừa xuất hiện là chạy theo Giai Tề liền, đúng là không thể nào hiểu nổi…
Giai Tề cũng đang online, mang cô đi đánh quái, điện thoại bỗng nhiên vang lên, lúc này chỉ còn lại một mình cô, Bạch Sâm đành đi bắt điện thoại.


“Alô?”
Người bên kia điện thoại không nói gì.

Bạch Sâm: “???”
“Alô” Bạch Sâm tiếp tục, định nếu đối phương không trả lời thì sẽ cúp máy, nhưng bên kia chợt truyền đến một giọng nói, là phụ nữ: “Cô là bạn gái của Nhược Quân đúng không?”
Bạch Sâm ngẩn người, chắc lại là người quen của nhà họ Lâm, nhưng cô không biết người này, nghe giọng nói hẳn không phải Thanh Thanh rồi.

“Vâng ạ, xin hỏi cô là ai?”
Bạch Sâm nghi ngờ hỏi.

“Tôi là bạn gái trước của Nhược Quân.

” Giọng nói của đối phương có phần khó xử, “Không biết sao điện thoại của Nhược Quân không gọi được, chắc hẳn anh ấy không muốn nghe điện thoại của tôi, dù gì cũng là tôi có lỗi với anh ấy…”
Bạch Sâm chẳng hiểu gì, là bạn gái trước của Lâm Nhược Quân? Có lỗi với Lâm Nhược Quân? Nhưng mà nghe giọng nói cô nàng sao có vẻ ấm ức hơn là có lỗi vậy nhỉ…
“Ồ… vậy… cô gọi đến có chuyện gì không?” Bạch Sâm cũng có chút khó xử.


Người bên đầu dây kia dừng lại một lúc rồi bảo: “Tôi có đồ muốn trả lại cho anh ấy, Nhược Quân từng cầu hôn tôi, tôi cũng đã nhận nhẫn của anh ấy, nhưng khi chia tay lại quên trả mất…”
Bạch Sâm quýnh lên: “Chiếc nhẫn?!”
Lâm Nhược Quân từng cầu hôn một người khác, nhưng mà nhìn Lâm Nhược Tiêu và Lâm Nhược Phi thì hình như họ không biết, hơn nữa Lâm Nhược Quân chẳng phải đang quen Chu Mạn Nhu sao… À không phải, Chu Mạn Nhu và An Khải Trạch là một đôi…
Mấy người có tiền sao lại phiền thế này?!
Hơn nữa sao trong bữa tiệc hôm ấy, người này không có xuất hiện? Xem ra Lâm Nhược Tiêu sợ mọi người khó xử nên mới cố ý không mời bạn gái trước của Lâm Nhược Quân…
“Được rồi, cô cứ mang chiếc nhẫn đến đây đưa tôi là được, Nhược Quân ra ngoài rồi.

” Bạch Sâm lúng túng nói, “Cô có biết căn biệt thự ở chân núi không?”
Đối phương nói: “Vâng.

”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK