Giai Tề và Ước gì được làm em bé vừa cãi nhau, vừa tiếp tục đánh quái, thoắt cái mà Bạch Sâm đã lên đến level 30, lúc đó trời cũng đã khuya, Lâm Nhược Quân chắc cũng sắp về phòng ngủ nên Bạch Sâm nói rằng cô phải log out, thế là Giai Tề và Ước gì được làm em bé hẹn nhau đến trước cửa thành Lạc Dương PK.
Bạch Sâm nhìn Giai Tề và Ước gì được làm em bé rời khỏi phó bản, sau đó mở bản đồ ra, nhìn thấy trừ cô ra, hai người đó đều đang ở Lạc Dương.
Bạch Sâm: “…”
Giai Tề này cũng thật là.
Cô cười cười tắt máy, vừa đúng lúc Lâm Nhược Quân đẩy cửa phòng đi vào, anh lười biếng nằm vật xuống giường, cô chạy vào toilet rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Lâm Nhược Quân ngủ rồi, thế mà khi Bạch Sâm nằm xuống giường, anh lại quay qua ôm Bạch Sâm.
Lâu dần thành quen, Bạch Sâm cảm thấy hành động coi mình như gối ôm của Lâm Nhược Quân rất bình thường, – – dù gì thì ở trong lòng anh ngủ rất ấm áp, nói ra phải là cô chiếm tiện nghi mới đúng…
Lâm Nhược Quân cọ cọ vào người Bạch Sâm hồi lâu, rốt cuộc cũng từ từ ngủ, Bạch Sâm nghĩ đến chuyện ngày mai, cảm thấy hơi lo, nhưng cũng chầm chậm vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ, có người gọi cô là “mami”, cô quay đầu lại, không phải Lâm Nhược Quân, cũng không phải Lâm Nhược Phi, mà người đó lại là Lâm Nhược Tiêu, Lâm Nhược Tiêu đang dùng một vẻ mặt đáng yêu nhìn cô, làm cho Bạch Sâm tuôn mồ hôi lạnh không thôi, khi tỉnh dậy thì đã sang ngày hôm sau.
Bạch Sâm hít sâu một hơi, quyết định phải quên sạch những gì đã mơ thấy… Thật là đáng sợ.
Bạch Sâm đi ra cùng Lâm Nhược Quân, Lâm Nhược Tiêu không có ở đây, Lâm Nhược Phi hình như cũng không có, có điều, trước khi đi Lâm Nhược Tiêu đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngay cả “quà ra mắt” của Lâm Nhược Quân cũng chuẩn bị xong..
Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân cùng ngồi lên chiếc xe hơi thoạt nhìn rất hiện đại, trước sau có hai chiếc xe nữa hộ tống xuống núi, sau đó mới tách ra.
Lâm Nhược Quân nói với Bạch Sâm: “Anh hai kêu con học lái xe, anh ấy nói con có hộ chiếu rồi.”
Bạch Sâm nói: “Học lái xe? Hình như có hơi nguy hiểm … Chắc không sao đâu, Lâm Nhược Tiêu nhất định có dự tính riêng.”
Lâm Nhược Quân bất mãn nói: “Lúc nào mami cũng tin tưởng anh hai.”.
Truyện Sắc
Bạch Sâm ngẩn người, nói: “Cũng đúng…"
Cô không tin Lâm Nhược Tiêu thì biết tin ai đây? =.= Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi hoàn toàn không đáng tin tí nào.
Đến trước nhà cậu mợ của Bạch Sâm, bảo vệ hỏi thân phận hai người, sau đó đưa hai người vào, nhà của Nhất Nguyên ở tầng năm, Bạch Sâm hồi hộp nhấn chuông nhà Nhất Nguyên.
Người mở cửa là Nhất Nguyên, vừa thấy Bạch Sâm đã nhiệt tình nói: “Tiểu Sâm à, rốt cuộc con cũng tới rồi.”
Sau đó thì ánh mắt nhìn sang Lâm Nhược Quân: “Người này là…”
Bạch Sâm huých nhẹ Lâm Nhược Quân, kêu anh nhắc lại những lời mà cô đã dạy.
Lâm Nhược Quân ngoan ngoãn nói: “Chào bác trai, con là Lâm Nhược Quân, là bạn trai của Tiểu Sâm ạ.”
Anh mỉm cười lễ phép, lại thêm tướng mạo bên ngoài dễ lấy lòng, dĩ nhiên là lập tức lấy được hảo cảm của Nhất Nguyên, Nhất Nguyên liên tục nói: “À, được rồi được rồi được rồi….” Vừa tức giận nhìn Bạch Sâm: “Tiểu Sâm à, con có bạn trai khi nào thế? Sao không nói một tiếng với cậu? Ba mẹ con biết chưa?”
Bạch Sâm lúng túng nói: “Dạ chưa, con định tết này mới đưa anh ấy về ra mắt ba mẹ, tạo sự bất ngờ cho họ, ít ra cũng đừng giục con mau tìm bạn trai nữa … Tạm thời cậu đừng nói với họ, nếu nói trước thì còn gì bất ngờ nữa ạ.”
Cậu Bạch Sâm cười to, nói: “Được rồi được rồi! Miệng cậu kín lắm mà.”
Mợ của Bạch Sâm – Nhã Thu ngồi ở bên trong nghe thấy ba người nói chuyện, vừa đi đến vừa cười nói: “Ôi, Bạch Sâm rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.”
Ánh mắt dò xét của Nhã Thu lướt thoáng qua Lâm Nhược Quân, vẫn giữ nụ cười trên môi nói: “Mắt của Bạch Sâm cũng không tệ, anh chàng này đúng là rất tốt.”
Bạch Sâm lại ngắt tay Lâm Nhược Quân tiếp.
Lâm Nhược Quân cười cười, nói: “Em chính là em họ của Bạch Sâm – Đường Đường sao? Chào em.”
Bạch Sâm: “…”
Nhất Nguyên và Nhã Thu: “???”
“Hahaha, Nhược Quân, anh thật là, sao lại cứ thích đùa vậy chứ, muốn làm mợ em vui cũng không cần như vậy đâu!” Mặt Bạch Sâm méo mó, khó xử không chịu nổi, không biết làm gì hơn là cười lớn, tay thì lén dùng sức ngắt Lâm Nhược Quân.
Lâm Nhược Quân thấy đau nhưng khôn dám rút tay về, anh biết mình đã nói sai nên nhanh chóng hùa theo Bạch Sâm: “Dạ vâng… Chào bác gái ạ.
Bác gái nhìn trẻ thật đấy.”
Phù, làm tốt lắm… Bạch Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười cười nhìn mợ.
“Ôi, thằng nhóc này, còn nói vậy nữa.” Bất kì người phụ nữ nào được khen trẻ trung đều vui vẻ, huống chi là được người đàn ông như Lâm Nhược Quân khen.
Nhất Nguyên cười gõ cửa phòng Đường Đường: “Đường Đường à? Chị họ con tới rồi, còn đưa bạn trai đến nữa, mau ra đây.”
Một lát sau Đường Đường mới chậm rãi đi ra, cô mặc đồ ngủ trẻ con, tóc rối bù, có lẽ là vừa thức dậy là đã chơi game nên chưa sửa soạn quần áo, tóc tai.
Đường Đường mang dép lào đi ra, lười nhác gọi Bạch Sâm một tiếng “chị họ”, sau đó chợt sửng sốt.
Thì ra là cô nàng nhìn thấy Lâm Nhược Quân đang đứng cạnh Bạch Sâm, lúc này, anh nhìn chằm chằm cô nàng, nụ cười vẫn giữ trên môi, tròng mắt đen lấp lánh như đèn pha chiếu thẳng vào mắt Đường Đường.
Gương mặt Đường Đường thoáng chốc đỏ ửng lên.
Anh chàng này đẹp trai quá đi!!! Anh ta là ai vậy?!!!! Chẳng khác gì mấy anh nam chính từ trong truyện tranh đi ra…
Anh ta còn..
anh ta còn… nhìn cô chằm chằm nữa!!!
Đường Đường cảm giác được mặt mình vừa đỏ, vừa nóng lên.
Mà thực tế thì, Lâm Nhược Quân nhìn chằm chằm cô, tự hỏi không biết cô gái này có phải là Đường Đường không… Nếu mà gọi sai thì mami lại ngắt tay mình nữa…
Bạch Sâm huých nhẹ Lâm Nhược Quân thêm một cái, Lâm Nhược Quân thấy lần này đúng rồi, mở miệng nói: “Em chính là em họ của Bạch Sâm – Đường Đường sao? Chào em.”
Đường Đường nhìn anh một hồi lâu, chợt khôn nói tiếng nào xoay người bỏ về phòng mình.
Danh Sách Chương: