Vừa vào tới căn hộ, cô liền nằm dài trên ghế sofa.
Phải nói là bây giờ Trắc Vịnh Thiển cảm thấy bản thân như bị rút cạn năng lượng. Một ngày của cô nếu không đi quay cũng sẽ đi làm chuyên viên trang điểm. Nhưng ít nhất hiện tại lịch trang điểm cho khách đã không còn. Nếu không thì bây giờ Trắc Vịnh Thiển sẽ hoá kiếp mất.
Bilot nhìn thấy cô về liền mang một ly nước cam đến cho cô.
Trắc Vịnh Thiển đưa ánh mắt cảm tạ rồi uống một hơi.
Bilot buồn cười nói: "Nhìn mày bây giờ không khác gì mấy ngôi sao hết".
"Không dám ạ". Cô đặt ly nước cam lên bàn, cô buồn ngủ muốn chết liền ngáp một cái.
Bilot ở bên này thở dài nói: "Tao định sẽ chuyển đi".
"Chuyển đi?" Trắc Vịnh Thiển đang liu thiu ngủ cũng phải bừng tỉnh.
Bilot cũng ngồi ôm gối tâm sự với Vịnh Thiển: "Chuyện là bạn trai tao anh ấy muốn tao về sống cùng anh ấy. Dù sao chỗ đó cũng gần trung tâm, đi lại cũng thuận tiện hơn".
"Nói tóm lại là mày bỏ tao đi theo trai chứ gì?" Vịnh Thiển bĩu môi nói.
Cậu nghe vậy liền mắc cười: "Thôi thôi, tao có như vậy đâu, chỉ là anh ấy năn nỉ tao về ở cùng, với lại bây giờ mày cũng đi sớm về khuya, tao ở một mình ở đây cũng cô đơn lắm. Có người yêu mà không cho tao ở cùng, sẽ làm tim tao tan nát đó".
Vịnh Thiển thở dài: "Tao chỉ muốn nói mày yêu ai cũng được, nhưng mà không được để bản thân chịu thiệt thòi biết chưa hả? Lần nào cũng vậy, đến lúc bị mấy thằng đó lừa rồi ôm đầu máu chạy về tìm bà đây khóc lóc".
"Hì hì, lần nay không có đâu, anh ấy tốt với tao lắm, tao hứa luôn lần này tao sẽ hạnh phúc mà" Bilot dựa vào vai Trắc Vịnh Thiển. Chắc trên đời này chỉ có mình Vịnh Thiển là đối xử tốt với cậu thôi.
Kết quả là ngay ngày hôm sau, Bilot đã dọn đồ chuyển đi. Vì Trắc Vịnh Thiển phải đến phim trường nên cũng không thể giúp đỡ gì nhiều. Lúc này, cô đang ngồi trong phòng phục trang để xem lại kịch bản.
Thì Vương Thụy Đình từ đâu xuất hiện cùng với một chai nước suối đưa cho cô.
"Ở đây không có cafe, nhận nước suối đỡ nhé"
"Tôi có rồi". Vịnh Thiển nhìn xung quanh thấy không có ai. Vương Thụy Đình thấy vậy liền nói
"Đừng lo, đám săn ảnh không vào đây được đâu".
"Ai biết được, thời đại công nghệ cao mà" Cô lật sang trang tiếp theo.
Vương Thụy Đình bắt chéo chân, đôi mắt anh nhìn Trắc Vịnh Thiển ẩn chứa sự tình tứ: "Nói sao nhỉ? tôi thấy em càng ngày rất giống nhân vật Sương Mộc".
"Vì sao nói vậy?" Không nhìn anh ta nhưng Vịnh Thiển vẫn cảm nhận được đôi mắt của Vương Thụy Đình.
Vương Thụy Đình nói một cách thành thật: "Lãnh đạm, thanh thuần, quyến rũ chết người".
Cô có chút bật cười, nhìn Vương Thụy Đình nói: "Cảm ơn đã khen nhé".
Rồi Vịnh Thiển đứng lên chuẩn bị ra ngoài quay cảnh tiếp theo.
Vương Thụy Đình nhìn theo cô: "Cuối tuần này em đi sự kiện với tôi nhé".
Vịnh Thiển quay đầu lại nhìn anh ta: "Cuối tuần này tôi bận rồi"
Anh ta nhìn Trắc Vịnh Thiển đi ra khỏi phòng phục trang. Lúc này khoé miệng khẽ nhếch lên.
Tại tiểu khu
Vừa về tới nhà là Trắc Vịnh Thiển đã nhìn thấy bưu kiện của Thịnh Nhuế Lan gửi đến. Trong đó là trang phục cô sẽ mặc vào sự kiện ra mắt mỹ phẩm mà cô ấy thuyết phục cô đến dự.
Là một chiếc váy ôm dài chấm gót cao cổ màu đen hở lưng. Nhuế Lan còn ghi chú thêm cho cô:
[Cậu nhớ tô son đỏ nhé]
"Con nhỏ này" Trắc Vịnh Thiển bật cười về độ nhiệt tình của Thịnh Nhuế Lan.
Cô mang bộ váy treo lên tủ giá treo rồi sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Biệt phủ Nghiêm gia
Nghiêm Vinh và Nghiêm Minh Hữu đang ngồi trong phòng sách.
Nghiêm Vinh nói: "Ba thấy con nên về lại Nghiêm thị làm việc được rồi đó".
"Không phải ba vẫn quản lý rất tốt sao?" Nghiêm Minh Hữu nhạt nhẽo nói.
Ông nghệ con trai nói vậy liều nhíu mày: "Thân con là người thừa kế, quay về làm việc có gì không tốt".
Nghiêm Minh Hữu nhúng vai: "Con chỉ cảm thấy giờ chưa phải lúc".
"Vậy khi nào phải lúc?"
"Chờ khi con kết hôn đi rồi tính" Nghiêm Minh Hữu cầm tách trà lên uống.
Nghiêm Vinh nghe vậy gật đầu: "Được, ông Mặc vừa đến nhắc lại chuyện hứa hôn, nếu có thời gian con đi gặp con gái ông ta một chút".
Nghiêm Minh Hữu nhếch mép, anh nói: "Nói đi nói lại cũng vì ba muốn con cưới Mặc Minh Thụy?"
Nghiêm Vinh đứng lên đi ra đứng gần cửa sổ sát đất:
"Nhà họ Mặc đó tuy trên thương trường không có vị thế quá nhiều nhưng ở chính trường thì họ lại khác, con cưới Mặc tiểu thư nhà đó cũng có lợi cho con".
Tuy Nghiêm gia vẫn là một gia tộc có quyền lực cả thương trường và chính trường nhưng Nghiêm Vinh vẫn phải an bài một nhà vợ vững chắc cho Nghiêm Minh Hữu.
Nghiêm Minh Hữu lãnh đạm nói: "Con cảm thấy bản thân chưa tệ đến mức lấy danh dự của phụ nữ ra để đặt cược".
Trái với Nghiêm Vinh, anh lại cho rằng người vợ của anh càng không có gia thế càng tốt. Ít nhất như vậy cô gái đó sẽ không gặp nguy hiểm.
Khi còn nhỏ, anh đã từng chứng kiến mẹ anh bị ám sát và anh càng lớn càng chắc chắn lần đó không phải lần đầu tiên mẹ của anh gặp phải chuyện đó.
Mẹ của Nghiêm Minh Hữu là con gái của một tập đoàn bán lẻ kim cương, gia tộc của bà cũng là một trong tứ đại gia tộc quyền lực nhất thành phố S. Sự đấu đá của những người kinh doanh đôi khi làm tổn thương những người vô tội.
Nghiêm Vinh nghe Nghiêm Minh Hữu nói vậy cũng đành chịu. Tính cách của anh rất giống ông khi còn trẻ. Bản thân ông khi bị ba mình là Nghiêm Thương Hựu ép hôn thì ông cũng đã kiên quyết từ chối và sau đó phải cưới bằng được tiểu thư nhà họ Lệ, tức là mẹ của Nghiêm Minh Hữu-Lệ Tử Quân.
Nhìn con trai mà ông chỉ biết thở dài, Nghiêm Vinh chỉ có một mình đứa con trai này, sau này cả sản nghiệp đều là của Minh Hữu. Nhưng đến giờ này, con trai ông vẫn chưa chịu quay về cùng ông điều hành tập đoàn.