“Nghiêm thiếu, chào anh, đã lâu không gặp” Chu Ngạn bắt tay với Nghiêm Minh Hữu một cách kính cẩn.
Nghiêm Minh Hữu cũng đáp lễ, anh lịch sự nói: “Đã là đối tác lâu năm, không cần khách sáo, mời hai người ngồi”
Anh khẽ nhìn sang Trắc Vịnh Thiển đang ngồi bên cạnh Chu Ngạn. Tối nay, cô diện một bộ váy dài qua gối màu trắng kết hợp với một chiếc áo blazer màu nâu trông vừa sành điệu với dịu dàng xen lẫn mạnh mẽ. Nghiêm Minh Hữu luôn biết rõ một điều, cô gái này rất biết cách ăn mặc, chưa lần nào anh thấy Trắc Vịnh Thiển không chỉnh chu.
Trắc Vịnh Thiển thấy anh cứ nhìn mình cũng chỉ mỉm cười một cách công nghiệp rồi khẽ cúi đầu chào.
Nghiêm Minh Hữu nói với Chu Ngạn: “Lần này tôi muốn gặp anh là vì chuyện tìm gương mặt đại diện, dòng xe mới bên tôi đã ra mắt nhưng tôi vẫn chưa tìm được ai ưng ý cho tới khi nhìn thấy cô gái này”
Rồi anh nhìn qua Trắc Vịnh Thiển: “Không biết em cảm thấy lời mời này thế nào?”
Trắc Vịnh Thiển khẽ cười, cô nhìn anh rồi lịch sự nói:
“Nghiêm thiếu quá lời, tôi chỉ là một người nhỏ bé trong showbiz, làm sao có thể tự quyết định, tôi nghĩ chuyện này nên để ông chủ của tôi và anh thảo luận với nhau thì sẽ hay hơn”.
Và cách gọi ‘Nghiêm thiếu’ này của Trắc Vịnh Thiển đã làm chân mày của Nghiêm Minh Hữu nhíu lại, anh cảm thấy không vui, anh thích cô gọi anh là ‘anh Nghiêm’ hơn. Như vậy sẽ cảm giác như rất thân thiết.
Chu Ngạn đang uống nước thì bị Trắc Vịnh Thiển nhéo mạnh vào đùi khiến anh ta nhém một chút nữa là thất thố.
Anh ta quay sang nhìn Vịnh Thiển, cô vẫn giữ nét mặt lúc gần lúc xa.
Vịnh Thiển à, cô là vậy là muốn hại chết anh ta à? Cả gan chen giữa cuộc trò chuyện giữa cô và Nghiêm Minh Hữu.
Quay lại đã thấy Nghiêm Minh Hữu nhìn anh ta, Chu Ngạn cố gắng nở nụ cười:
“Nghiêm thiếu, Vịnh Thiển vừa mới vào nghề nên còn không hiểu chuyện, Nghiêm thiếu bỏ qua cho cô ấy nhé”
Nghiêm Minh Hữu tỏ vẻ đã hiểu, anh khẽ gật đầu:
“À…thì ra là vậy, tôi hiểu rồi, là do tôi không để ý chuyện này”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt cảm thấy bộ suit Nghiêm Minh Hữu đang mặc cũng không thể che đi vẻ phóng túng của anh.
Trong bữa ăn tối, nội dung chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất. Ý của Nghiêm Minh Hữu đó là muốn chọn Trắc Vịnh Thiển là gương mặt đại diện của dòng xe mới ra mắt của Nghiêm thị.
Chu Ngạn lúc này tỏ ra đứng đắn: “Nghiêm thị đã có ý hợp tác thì Chu Ngạn tôi không thể không đồng ý”
Anh ta nhìn sang Trắc Vịnh Thiển đang ăn thầm nghĩ Vịnh Thiển này đúng là thần tài của anh ta mà.
Chu Ngạn nâng ly với Nghiêm Minh Hữu: “Hợp tác vui vẻ”
Nghiêm Minh Hữu: “Hợp tác vui vẻ”
Thật ra chuyện hợp tác với Nghiêm thị, cô không có ý kiến gì, Trắc Vịnh Thiển đâu có mất gì thậm chí là có thêm tiếng tăm và quan trọng nhất là có thêm một khoản tiền lớn, bao nhiêu thôi là đủ rồi.
Lát sau, Trắc Vịnh Thiển cảm thấy có gì đó không ổn nên cô liền xin phép đi vệ sinh.
“Làm hết hồn, cứ tưởng là bị đánh úp” Trắc Vịnh Thiển đang ở trong nhà vệ sinh kiểm tra váy áo, chuyện là cô cảm giác cơ thể có gì đó thay đổi nên cứ tưởng ‘bà dì’ đến thăm.
Sau khi kiểm tra không có gì xảy ra, Vịnh Thiển rửa tay rồi trở lại bàn ăn.
“Chu Ngạn đâu?” Cô quay lại thì không thấy Chu Ngạn ở đó mà chỉ còn Nghiêm Minh Hữu ngồi ở bàn.
Nghiêm Minh Hữu giơ điện thoại lên: “Cô Vi Ái gì đó xảy ra chuyện nên cậu ta đi giải quyết rồi”
Cô nhìn theo là tin tức của Vi Ái: [Minh tinh Vi Ái công khai hẹn hò với nam ca sĩ lớn hơn cô 16 tuổi]
Trắc Vịnh Thiển nhớ lại vẻ mặt của Vi Ái khi cô gặp ở sảnh công ty. Gương mặt của cô ấy rất mệt mỏi giống như đã nhiều ngày không ngủ vậy.
Vịnh Thiển thấy không còn gì ở đây nữa, liền nói: “Nếu vậy thì tôi xin phép ra về”
Nghiêm Minh Hữu nghe vậy vội nói: “Để tôi đưa em về”
“Không cần đâu, tôi đi taxi về là được rồi” Sau đó Trắc Vịnh Thiển đi ra ngoài.
Thấy vậy, Nghiêm Minh Hữu liền đứng dậy đuổi theo.
Đang đứng đón taxi, Vịnh Thiển nghe thấy Nghiêm Minh Hữu nói:
“Chỗ này không bắt xe được đâu”
Anh đứng bên cạnh cô rồi nói tiếp:
“Nếu em không thương cơ thể em thì người khác của sẽ thương cho em đấy, để tôi đưa em về”
Hết cách, Trắc Vịnh Thiển cũng đành để anh đưa cô về.
Nghiêm Minh Hữu lái chiếc Bentley continental dọc trên đừng, anh nhìn sang Vịnh Thiển đang ngồi bên cạnh. Thật ra, anh cố tình kêu Hạo Tần chọn một nhà hàng khó bắt taxi nhất. Nếu không như vậy thì làm sao Nghiêm Minh Hữu bây giờ có thể lái xe đưa cô về nhà.
Bên cạnh, Trắc Vịnh Thiển từ lúc lên xe cũng không có ý nói chuyện hay giao tiếp gì đó với anh, cô đang suy nghĩ về Vi Ái.
Trắc Vịnh Thiển lấy điện thoại ra rồi lên Instagram, cô vào tài khoản cá nhân của Vi Ái liền nhìn thấy hiện tại tài khoản đã bị khoá.
Vào lại trang chủ của Instagram, nhìn thấy trên đó đã xuất hiện tràn lan bài viết về tin hẹn hò của Vi Ái, thông tin này trở thành đề tài tìm kiếm nhiều nhất.
Vịnh Thiển bấm vào phần bình luận của một bài viết về tin hẹn hò ấy.
Là vô số lời chửi mắng và xúc phạm Vi Ái
[Bình luận: Đúng là thất vọng mà, trước là Vương Thụy Đình bây giờ là ông nào đó gần 40 tuổi]
[Bình luận: Kinh tởm không chịu được]
[Bình luận: Bữa mới thấy kêu trầm cảm bây giờ lại hẹn hò, ủa là sao?]
[Bình luận: Trời ơi, sao nhỏ này không chết đi, lúc hẹn hò với A Đình là thấy ghét rồi]
Và còn nhiều bình luận khác, cũng có những bình luận bênh vực và bảo vệ Vi Ái nhưng không mấy khả quan.
Trắc Vịnh Thiển không hiểu, không phải cô ấy chỉ là đang yêu thôi sao? Vì sao họ lại nói cô ấy như vậy? Đám người trên mạng đang xem cô ấy là món đồ chơi tiêu khiển sao?
Nghiêm Minh Hữu thấy cô thấy thất thần nhìn vào điện thoại, khẽ nhìn xuống liền thấy là mấy bài viết về Vi Ái.
Anh nói: “Sao vậy? Đang lo cho cô ta à?”
Anh rẽ vào một con đường dẫn đến tiểu khu, Nghiêm Minh Hữu nói tiếp:
“Yên tâm, Chu Ngạn sẽ sớm giải quyết được chuyện này thôi”
Trắc Vịnh Thiển đang suy tư, khi nghe anh nói vậy liền khẽ nói:
“Ban đầu tôi lo cho cô ấy nhưng về sau tôi lo cho mình nhiều hơn”
“Sao em lại nói vậy?” Nghiêm Minh Hữu tò mò.
Trắc Vịnh Thiển quay sang nhìn anh:
“Vì tương lai có thể tôi cũng giống như Vi Ái bây giờ”
Anh dừng xe trước tiểu khu, mỉm cười nhìn cô: “Nếu em ở bên cạnh tôi thì sẽ không có chuyện đó”
“Ò, ý hay đó, vậy lúc đấy tôi sẽ như Phùng Lam Nhi hoặc tệ hơn là như Thế Nhã Y”
Nói xong, Vịnh Thiển mở cửa xe. Trước khi ra khỏi xe, cô quay lại nhìn Nghiêm Minh Hữu đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô lãnh đạm nói: “Nghiêm thiếu, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt”