Chính vì chuyện này mà cô đã phải tìm một căn hộ khá. Chỗ ở hiện tại của Vịnh Thiển là căn hộ của Nghiêm Minh Hữu.
Nghiêm Minh Hữu khi biết cô sẽ chuyển nhà cũng không thể ngồi yên, anh sắp xếp giúp cô một căn hộ khác tại Paradise palace như vậy anh sẽ thuận tiện chạy đến nhà cô hơn, mặc khác ở đây phòng viên cũng không dám đi vào.
Ban đầu, Trắc Vịnh Thiển không đồng ý với ý kiến này, cô nói:
“Anh Nghiêm, tôi thấy không ổn đâu, tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh nhé?”
Nghiêm Minh Hữu lúc đó chỉ nhẹ nhàng nói với cô:
“Như vậy thì không cần, tôi cho em ở tạm khi nào thuê được nhà thì em nấu cho tôi một bữa cơm là được”
Vịnh Thiển lúc đó bất ngờ lắm, nhưng nếu anh đã nói vậy thì cô đồng ý.
Sau hôm đó, Trắc Vịnh Thiển vì bận rộn lịch trình nên chỉ có thể nhờ quản lý tìm giúp cô một căn hộ khác.
Lúc này Trắc Vịnh Thiển đang ngồi cho chuyên viên trang điểm và stylist chuẩn bị cho cô đi sự kiện.
Là một sự kiện ra mắt dòng xe ô tô của Nghiêm thị.
Vì Trắc Vịnh Thiển là gương mặt đại diện nên cô cũng phải đến tham dự.
Stylist chọn cho cô một chiếc áo crop top khoe khéo bờ vai móc áo của Vịnh Thiển, phối với quần ống suông càng tôn lên chiều cao và sự thanh cao của Trắc Vịnh Thiển.
Sự kiện này là sự kiện đầu tiên của Vịnh Thiển tham gia khi hợp tác với Nghiêm thị.
Rất đông báo chí và những minh tinh, người nổi tiếng khác đến tham dự.
Lúc này, Vịnh Thiển đang trả lời một số câu hỏi của phóng viên.
Nghiêm Minh Hữu đứng nhìn cô từ xa, cô luôn xinh đẹp và thu hút anh như lần đầu gặp cô. Một loại thu hút khó tả, nhưng dù là thu hút thì Nghiêm Minh Hữu cũng không tài nào nghĩ đến chuyện giường chiếu với cô. Trắc Vịnh Thiển, cô đối với anh là để nâng niu chiều chuộng.
“Thích cô ta rồi à?” Niên Thiếu Viễn cũng có mặt trong sự kiện này, anh ta nhìn Nghiêm Minh Hữu cứ nhìn về cô gái đó.
Niên Thiếu Viễn biết cô gái Trắc Vịnh Thiển này, không phải là người bạn mà Thịnh Nhuế Lan thường xuyên kể với anh ta sao.
Nghiêm Minh Hữu vẫn nhìn Vịnh Thiển, trầm giọng nói với Niên Thiếu Viễn:
“Ừm, đó là mỹ nhân của tôi”
“Có ai giành với cậu đâu, Nghiêm thiếu hoảng hốt như vậy thật là lạ nha” Niên Thiếu Viễn nhếch mép, cái tên Nghiêm Minh Hữu này tự nhiên lại cư xử như vậy. Anh ta chơi cùng với Nghiêm Minh Hữu đã từ bé, đây là lần đầu nhìn thấy Nghiêm Minh Hữu nghiêm túc với một cô gái như vậy.
Cũng tốt, xem ra đến lúc Nghiêm Minh Hữu từ chó sói trở thành chó nhà rồi.
Niên Thiếu Viễn nói tiếp: “Nhìn cậu bây giờ giống như một con golden quấn chủ vậy”
Nghiêm Minh Hữu quay lại nhíu mày nhìn anh ta: “Chỉ là tôi hứng thú với cô ấy thôi”
Anh tự nói với bản thân rằng vì Trắc Vịnh Thiển khác biệt nên anh thích thú với cô ấy.
Bên này, Trắc Vịnh Thiển đang đứng trò chuyện với Vi Ái và một vài người nổi tiếng khác thì có một cô gái rất sang trọng đi đến.
“Vịnh Thiển, chào cô” Cô ấy nói.
Vịnh Thiển rất ấn tượng với cô ấy nên vừa nhìn là biết ngay. Còn không phải tiểu thư nhà họ Phong, Phong Hoàn Chân sao.
“Chào phu nhân, lâu ngày không gặp” Vịnh Thiển nhìn Hoàn Chân, giờ cô ấy là nàng dâu của nhà họ Nghiêm, thiết nghĩ nên kêu một tiếng ‘phu nhân’.
Phong Hoàn Chân nhìn cô, khẽ cười nói: “Không cần gọi tôi là phu nhân đâu, cứ gọi tôi là Hoàn Chân là được”.
Cô ấy cảm thấy cách gọi ‘phu nhân’ kia thật xa cách.
Trắc Vịnh Thiển cũng gật đầu rồi đổi cách xưng hô với cô ấy.
“Nếu vậy, tôi gọi là chị Phong nhé?”
Phong Hoàn Chân mỉm cười: “Chị nghe nói hôm nay em chính thức thành gương mặt đại diện, chị chúc mừng em”
Trắc Vịnh Thiển cùng không lo ngại: “Em cảm ơn ạ, cũng còn mới nên em có hơi bỡ ngỡ”
Phong Hoàn Chân lắc đầu: “Không đâu, em làm tốt lắm”
Rồi cô ấy chân thành nói tiếp: “Chị cảm ơn em nhé Vịnh Thiển”
“Cảm ơn chuyện gì ạ?”
Hoàn Chân nhìn Vịnh Thiển: “Là lời lần trước em nói đây, chị cũng nhận ra, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó”
Trắc Vịnh Thiển nhớ ra lúc ấy cô trang điểm cho Phong Hoàn Chân trong ngày chụp ảnh cưới của cô ấy nhưng cô ấy cứ khóc mãi, đến khi cô an ủi thì tâm trạng của Phong Hoàn Chân mới thoải mái một chút.
Vịnh Thiển cười ngại: “Không cần cảm ơn em đâu ạ”
“Nếu vậy,…” Hoàn Chân ngập ngừng, cô ấy nói:
“Chúng ta kết bạn nhé? Chị rất thích trò chuyện với em”
Lời đề nghị này làm sao Vịnh Thiển không đồng ý. Cô và Hoàn Chân kết bạn. Hoàn Chân lớn hơn cô đến chín tuổi vì thế mà cô gọi cô ấy là chị.
Cả hai nói chuyện khá hợp nhau. Được một lát thì Phong Hoàn Chân ra về trước.
Lúc này Vịnh Thiển đang bước vào nhà vệ sinh liền nghe có tiếng người nói.
“Anh còn muốn gì đây hả?” Là một giọng nữ.
Cô nghe cô ấy nói tiếp: “Anh muốn dùng mấy tấm ảnh đó uy hiếp tôi? Tôi sẽ kiện anh”
Cô gái đó rất tức giận nhưng không biết người bên nói gì mà cô ấy lại dâng kìm nén:
“Được, anh cần tiền chứ gì, ngày mai tôi chuyển cho anh”
Rồi cô gái đó cúp máy, sau đó bật khóc nức nở.
Trắc Vịnh Thiển nhìn thấy cũng không hỏi thăm. Vì cô không phải người thích xen vào chuyện của người khác.