Sau khi từ đoàn phim trở về, tối đó cô phải tham gia một buổi tiệc thường niên của Nghiêm thị.
Cô tự nhìn bản thân trong gương, chuyên viên trang điểm đang giúp cô làm tóc.
Lúc này, Nghiêm Minh Hữu đi vào. Anh chỉ đứng từ xa nhìn cô vì không muốn gián đoạn công việc hiện tại của cô.
Đợi sau khi chuyên viên trang điểm rời đi, anh mới từ từ tiến đến sau lưng của cô.
Nghiêm Minh Hữu ôm eo của Trắc Vịnh Thiển từ phía sau rồi khẽ nói: “Lần sau anh chắc chắn sẽ không để stylist chọn trang phục hở lưng như thế này cho em nữa”
Trắc Vịnh Thiển có tấm lưng trắng nõn mịn màng không tì vết. Nó rất đẹp và Nghiêm Minh Hữu rất thích nhưng anh cũng không muốn để cô khoe tấm lưng này khắp nơi như vậy.
Cô nghe vậy liền nói: “Nó đẹp mà”
“Bởi vì đẹp nên mới giấu đi” Nghiêm Minh Hữu khàn giọng: “Anh không muốn chia sẻ với người khác, nhìn cũng không được”
Trắc Vịnh Thiển liền bĩu môi: “Đồ ích kỉ”
Tại buổi tiệc
Trắc Vịnh Thiển sánh đôi với anh, sở dĩ nhiên vậy vì Nghiêm Minh Hữu đã chủ động công khai mối quan hệ của anh và Trắc Vịnh Thiển với báo chí vì vậy mà hai người cũng không cần phải lén lút.
Cô đứng nhìn Nghiêm Minh Hữu đang phát biểu trước mọi người đang có mặt ở buổi tiệc. Phong thái đĩnh đạc, ung dung vừa kiêu ngạo của anh làm sáng bừng cả một buổi tiệc này.
Sau đó, có vài thương nhân đến bắt chuyện với anh nhưng bàn tay của anh vẫn ôm chặt lấy eo của Trắc Vịnh Thiển như một cách công khai mối quan hệ.
“Giám đốc Nghiêm đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa nhận chức đã đưa hãng xe này có doanh thu cao như vậy” Ông Mặc khen ngợi. Bỏ qua chuyện hôn sự bất đắt dĩ kia thì ông ta phải công nhận tài năng kinh doanh của Nghiêm Minh Hữu.
Nghiêm Minh Hữu khẽ cười khiêm tốn: “Tôi chỉ là học hỏi những bậc tiền bối mà thôi, ông quá khen rồi”
Đứng bên cạnh ông Mặc còn có Mặc phu nhân. Bà ta trong suốt buổi tiệc rất ra dáng của một phu nhân quyền quý nhưng chỉ là từ đầu đến cuối bà ta luôn nhìn chằm chằm vào Trắc Vịnh Thiển.
Đương nhiên cô cũng cảm nhận được ánh mắt của bà ta nhìn mình.
Nghiêm Minh Hữu thấy vậy liền như thật như đùa hỏi Mặc phu nhân: “Bà Mặc đang nhắm con dâu cho Mặc Khiêm à?”
Mặc phu nhân nghe vậy liền tỏ vẻ ngượng: “À, tôi cảm thấy cô gái này rất quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó thôi”
Nghiêm Minh Hữu nói “À, ra là vậy”, anh nói tiếp: “Cũng phải, cô ấy rất nổi tiếng mà”
Ông Mặc nói với bà ta: “Là diễn viên”
Ông ta từng bị Trắc Vịnh Thiển làm bẻ mặc trước rất nhiều người lại còn là người đang được Nghiêm Minh Hữu yêu thích, thế nên ông ta cũng không dám làm càng.
Trong nhà vệ sinh
Trắc Vịnh Thiển bước ra đã nhìn thấy Mặc phu nhân.
Cô không nói gì mà nhanh chóng rửa tay rồi muốn ra ngoài.
Mặc phu nhân nói: “Lâu ngày không gặp, cũng thay đổi nhiều quá đấy”
Trắc Vịnh Thiển nhìn đôi tay của cô rồi khẽ nói với bà ta: “Con người mà, ai cũng phải thay đổi”
Cô muốn đi ra ngoài thì nghe Mặc phu nhân gọi lại: “A Thiển, không gọi được một tiếng Mẹ sao?”
Đúng vậy, người đàn bà này là mẹ ruột đã bỏ cô trong cô nhi viện.
Có đôi khi Trắc Vịnh Thiển tự hỏi, bà ấy có bao giờ xem cô là con gái của bà không?
Trắc Vịnh Thiển quay người lại, cô nhìn Mặc phu nhân: “Xin lỗi, mẹ tôi đã chết rồi, còn bà là Mặc phu nhân”
Rồi cô rời đi để lại bà ta một mình ở đó.
Dù Trắc Vịnh Thiển luôn tự nhắc nhở bản thân rằng cô chỉ là bị mẹ bỏ rơi thôi, cũng giống như những đứa trẻ trong cô nhi, không sao hết.
Thế nhưng, sao tim cô vẫn đau thế này?
Nghiêm Minh Hữu nhìn thấy Trắc Vịnh Thiển đi ra liền đi về phía cô. Anh thấy sắc mặt cô không tốt
“Sao vậy?”
Anh luôn như vậy, từ khi có được Vịnh Thiển, anh luôn trong tình trạng lo lắng cho cô thế này.
Trắc Vịnh Thiển khẽ lắc đầu: “Chắc là tuột đường thôi, ăn ít đồ ngọt là sẽ ổn mà, không sao”
Nghiêm Minh Hữu làm sao có thể nghĩ không sao, anh liền đưa cô lên phòng riêng của anh ở De Cabras hotel rồi dặn dò cô rằng: đợi anh tiễn khách sẽ quay lại đây với em.
Trắc Vịnh Thiển nằm dài trên chiếc giường rộng ở trong phòng. Bên cạnh là một ly trà đường nóng. Thật ra cô không có hạ đường huyết gì cả, chỉ là cô cảm thấy mệt mỏi khi gặp lại mẹ ruột mà thôi.
Trắc Vịnh Thiển ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ do mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi tử tế hoặc cũng có thể là những vết thương trong lòng đang bị rách ra khiến cô mệt mỏi.
Cô cảm nhận được có người đang bế cô trong vòng tay, mùi hương thơm nam tính dễ chịu khiến cô bất giác nương tựa vào.
Khi Trắc Vịnh Thiển mở mắt thức dậy đã nhìn thấy bản thân đang ở trên xe, cô mơ màng nhận ra mình đang được ai đó ôm trong lòng.
Cảm nhận rất rõ ràng, là Nghiêm Minh Hữu
“Nghiêm Minh Hữu…” Cô khẽ nỉ non
Anh ôm cô khẽ dỗ dành như đang dỗ dành trẻ con: “Anh ở đây, ngủ thêm một chút nữa nhé”
Rồi cứ như thế, dưới sự âu yếm dỗ dành của anh làm cô thoải mái say giấc.