Lúc này, Vịnh Thiển đang ở tại phim trường của bộ phim cổ trang mà cô sẽ đóng chính. Cô đang ngồi tại phòng phục trang liền nhận được một tin nhắn
Là của người tên Quách Thành, với nội dung là [Đã tìm thấy người đó rồi]
Vịnh Thiển đọc được đoạn tin nhắn này liền trả lời lại: [Tối nay gặp]
Người đó đã tìm thấy.
Phong, Hy vọng anh ấy bình an
°°°
Ngay tối hôm đó, Trắc Vịnh Thiển trùm kín mặt lái xe đến một căn biệt thự nằm ở một thị trấn nhỏ cách thành phố S khoảng 2 giờ đồng hồ nếu đi bằng xe ô tô.
Căn biệt thự nằm sâu trong một khu rừng, nó cứ như một ngôi nhà bị bỏ hoang, âm u và ma quái.
Trắc Vịnh Thiển một mình lái xe đến đây, cô không chút sợ hãi mà đi vào trong. Cô mở cánh cửa lớn của căn biệt thự, bên trong là một sảnh lớn dẫn đến phòng khách.
Lúc này cô nhận được một tin nhắn: [Lên thẳng tầng 2]
Không chút do dự, Trắc Vịnh Thiển đi lên thẳng phòng ngủ ở tầng hai.
Ánh sáng của Mặt trăng bên ngoài hắt vào trong làm Vịnh Thiển nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai đang nằm ngủ trên giường, cạnh bên còn có một người đàn ông đang ngồi bên cạnh nhìn chàng trai ấy.
Cô muốn mở đèn lên, vừa chạm vào công tắc liền nghe người đàn ông nói: “Đừng mở đèn, cậu ta chỉ mới ngủ được một chút”
Quách Thành nhìn sang Vịnh Thiển, anh ấy nhếch mép: “Em đi ăn trộm à?”
“Ăn trộm gì chứ, đám phóng viên bên ngoài như bọn kềnh kềnh ấy” Cô tháo khăn choàng và khẩu trang xuống.
Cô nhìn chàng trai đang ngủ kia, hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
“Vẫn ổn dù có vài vết thương nhẹ trên người” Quách Thành nói.
Quách Thành là người bạn tốt của cô khi cô còn lang thang ở phố đèn đỏ.
Trắc Vịnh Thiển ngồi bên cạnh nhìn Phong đang nằm trên giường, đôi mắt đã nhắm nghiền cùng với gương mặt trắng bệch, đừng nét mềm mại phi giới tính khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng.
“Yên tâm đi, anh trai em sẽ không sao đâu, chỉ là quá mệt nên ngủ một lúc thôi” Quách Thành nhỏ giọng.
Phải, Trắc Vịnh Phong là anh trai của cô, khi gia đình cô gặp chuyện, Phong đang ở nước ngoài. Quách Thành điều tra được rằng Trắc Vịnh Phong có một cuộc sống bị truy sát giống như cô ngày trước.
Quách Thành nói: “Là cùng bọn với đám người truy sát em năm đó”
Nếu là vậy thì là chuyện liên quan đến năm đó của gia đình cô.
Trắc Vịnh Thiển lạnh nhạt nói: “Có vẻ như bọn họ có tật giật mình”
Cô nói tiếp: “Anh biết nhà em từng có người đột nhập phải không?”
“Ừm” Quách Thành nghiêm trọng: “Khả năng là không phải fan cuồng đâu”
Cô cũng đã dự liệu đến việc này, có khả năng là đám người năm xưa.
Quách Thành nói tiếp: “Nhưng hiện tại em ở cạnh Nghiêm Minh Hữu kia cũng tốt, ít nhất bọn họ sẽ không dám ra tay”
Phải, thế lực của Nghiêm gia rất lớn, vì thế đó cũng là lí do sau khi có người đột nhập vào nhà, Trắc Vịnh Thiển mới mở lòng với Nghiêm Minh Hữu vì anh khác với người khác, ở cạnh anh, Trắc Vịnh Thiển sẽ được an toán.
Trắc Vịnh Thiển thấy thời gian đã gần sáng, cô cầm túi xách, choàng lại khăn và đeo khẩu trang
“Em phải về lại thành phố”
Quách Thành dặn dò cô: “Chạy ra sau núi, có một đường hầm dẫn đến đường lớn, cẩn thận”
Trắc Vịnh Thiển gật đầu rồi đi khỏi đó, cô không thể để người khác nhìn thấy cô ở đây.
°°°
Nghiêm Minh Hữu sáng sớm đã đến nhà Trắc Vịnh Thiển, trên tay anh còn cầm theo một phần ăn sáng. Giờ này còn rất sớm, khả năng cô vẫn chưa dậy.
Anh bấm mật khẩu rồi đi vào trong, để đồ ăn trên bàn rồi đi vào phòng ngủ của cô.
Nhìn thấy người phụ nữ đang còn say giấc trên giường, anh cười dịu dàng rồi ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Sự vuốt ve của anh khiến Trắc Vịnh Thiển cảm thấy ngứa ngáy, cô khẽ tránh né.
Hành động như mèo con của cô làm Nghiêm Minh Hữu buồn cười, anh hôn lên má của cô rồi thỏ thẻ: “Thiển Thiển của anh”
Khẽ cắn vào vành tai của cô: “Dậy thôi nào, trời sáng rồi”
“Không muốn” Trắc Vịnh Thiển nỉ non rồi chui rút vào vòng tay của anh.
Vừa từ thị trấn trở về là cô đã vọt thẳng lên giường ngủ, phần là vì sợ bị phát hiện, phần còn lại là do cô mệt muốn chết.
Nghiêm Minh Hữu ôm cô vào lòng: “Không dậy làm sao chúng ta vận động?”
Trắc Vịnh Thiển khẽ nói: “Nghiêm thiếu anh đừng có bắt nạt người ta”
“Là anh Nghiêm” Nghiêm Minh Hữu tay vuốt dọc xuống đùi của cô
Trắc Vịnh Thiển không hiểu, anh Nghiêm hay Nghiêm thiếu có khác gì nhau đâu chứ? Tại sao phải làm khó cô như vậy?
Cô cọ cọ vào ngực của anh: “Anh Nghiêm, để tôi ngủ một lát nữa”
Nghiêm Minh Hữu nằm xuống cạnh Trắc Vịnh Thiển, anh ôm cô vào lòng rồi vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của cô.
“Bảo bối, em mà ngủ là anh chơi trò sói đến nhà dân nữ đấy”
“Buổi sáng, tôi còn phải đi quay, anh đừng có quậy” Cô còn say ngủ.
Nghiêm Minh Hữu không an phận, bàn tay to lớn của anh phủ lên cặp mông tròn trịa của cô, anh khẽ vỗ vài cái lên đó
“Em cứ ngủ đi, việc khác để anh lo”