Tiết trời đã có vẻ ấm hơn mặc dù khi về đêm nhiệt độ vẫn thỉnh thoảng xuống thấp.
Tại đoàn phim ‘Sương Trong Gió’
Hai nhân viên trong đoàn phim đang trò chuyện ở nhau trong phòng phục trang.
“Ê cậu còn nhớ Thế Nhã Y không? Bây giờ cô ta thảm vô cùng” Cô nhân viên vừa nói vừa sắp xếp đồ dùng trang điểm.
Người còn lại đang ủi quần áo khi nghe vậy cũng nhanh chóng hóng tin:
“Mà sao lại vậy?”
Cô nhân viên kia nói: “Cậu không xem tin tức à? Cái vụ ẩu đả của hai minh tinh ở sự kiện mỹ phẩm đó, tuy vụ đó giờ chìm rồi nhưng hôm đó ai có đọc tin tức đều cảm thấy gây cấn”
Cậu nhân viên đang chỉnh trang phục trên móc treo: “Nghe nói vụ đó xém chút có người nhảy lầu, nhưng mà do tin đồn hẹn hò của Nghiêm thiếu và Vịnh Thiển nên vụ đó mới bị quên đi”.
Cô nhân viên kia nhỏ tiếng lại: “Vụ của Thế Nhã Y có liên quan đến Phùng Lam Nhi, nếu không phải Vịnh Thiển lao tới kéo Thế Nhã Y xuống khỏi lan can thì Phùng Lam Nhi coi như xong”
Trước khi tin đồn hẹn hò nổ ra thì trên mạng xã hội lan truyền hàng trăm video về vụ phốt của Phùng Lam Nhi và Thế Nhã Y.
Cậu nhân viên kia có chút thắc mắc: “Nhưng mà, nếu là phốt của Phùng Lam Nhi thì tại sao Thế Nhã Y lại thảm”
Cô nhân viên kia kéo cậu ấy ngồi xuống khẽ nhỏ tiếng:
“Là do đụng chạm đến bọn tư bản, hiện giờ dù Phùng Lam Nhi đúng là phải khổ sở tẩy trắng nhưng dù sao cô ta vẫn còn người chống lưng phía sau, còn Thế Nhã Y tài năng xuất sắc nhưng mà sống quá chân thật nên không biết đi tìm người chống lưng hoặc là tự bảo vệ mình thế nên mới thành ra như vậy, trong cái dàn minh tinh dù người ngoài như chúng ta cũng ngầm hiểu được bọn họ đã làm gì phía sau mà, chứ cậu nghĩ làm sau Phùng Lam Nhi nhận được vai nữ chính trong khi lần nào ra quay cũng trật lên trật xuống”.
Cậu nhân viên kia nghe xong liền giơ ngón cái lên: “Chà, chị ơi, sao cái gì chị cũng biết thế?”
Cô nhân viên nói tiếp: “Chưa hết đâu, Phùng Lam Nhi cô ta đã ngủ chắc gần hết nhà đầu tư với mấy đạo diễn trong giới này rồi, là thuộc loại banh chân để cầu vai diễn…”
“Cô đang nói ai đây hả?”
Từ đâu Phùng Lam Nhi xuất hiện với vẻ mặt tức giận làm cho hai nhân viên đang to nhỏ phải giật mình.
Phùng Lam Nhi chỉ vào mặt hai người họ tức giận quát lớn:
“Các người có biết tôi là ai không mà ở đây vu khống, có tin tôi kiện các người không hả?”
Cô nhân viên vốn đã không thích Phùng Lam Nhi, suốt ngày cứ lấy cái danh minh tinh ra rồi chèn ép người trong đoàn.
Cô nhân viên ấy vẫn hiên ngang nói: “Chị Phùng, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, đúng là cô đã ngủ với nhà đầu tư còn gì”
“Cô…cô dám nói tôi ngủ với nhà đầu tư hả? Tôi…tôi chắc chắn sẽ dạy cho cô một bài học”
Rồi Phùng Lam Nhi định nhào tới đánh cô nhân viên kia nhưng chưa kịp đã bị cậu nhân viên đứng bên cạnh chạy đến ngăn cản.
“Chị…chị đừng đánh nhau ở đây, mấy lời lúc nãy chỉ là lời trên mạng nên chị ấy thuật lại thôi, chị hãy bớt giận”
Dù chưa biết sự thật thế nào nhưng đánh nhau ở đây chắc chắn cậu sẽ bị đạo diễn mắng chết.
Phùng Lam Nhi tức điên, cô ta đẩy cậu nhân viên ra giơ tay tát vào mặt cô nhân viên kia một cái thật mạnh, rồi nắm tóc cô nhân viên kia quát lớn:
“Mày nói tao ngủ với ai hả? Mày nói thử xem, hôm nay tao phải cào nát mặt của mày”.
Cậu nhân viên hoảng loạn cố gắng kéo hai người họ ra
Phùng Lam Nhi đã phát điên, cô ta giật tóc cô nhân viên kia. Cô nhân viên kia cũng không nhường nên cũng đã nắm tóc của Phùng Lam Nhi rồi đánh trả.
Trắc Vịnh Thiển và Thịnh Nhuế Lan đang ở bên ngoài trò chuyện thấy phòng phục trang có tiếng ồn ào, và đang thu hút một số nhân viên khác tò mò chạy lại.
Thịnh Nhuế Lan nhìn về phía đó: “Hình như là Phùng Lam Nhi”
Vịnh Thiển và cô ấy nghe thấy một người nhân viên nói:
“Có đánh nhau làm ơn giúp tôi ngăn họ lại với”.
Hai cô nhanh chóng chạy đến. Cô nhìn thấy Phùng Lam Nhi đang đánh một nhân viên trong đoàn. Xung quanh đã có vài người lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
Trắc Vịnh Thiển không nghĩ nhiều mà chạy vào sau đó kéo cô nhân viên ra sau lưng:
“Cô dừng lại được rồi đó, cô muốn đánh cô gái này chết luôn hả?”
Vịnh Thiển nhìn thấy cô gái kia đầu tóc mặt mũi đã bị rối và đã xuất hiện vài vết cào rướm máu.
Thịnh Nhuế Lan lúc này đang xem tình hình cơ thể của cô gái nhân viên kia.
Phùng Lam Nhi nhìn thấy Trắc Vịnh Thiển thì cười khinh, cô ta lửa giận bừng bừng:
“Trắc Vịnh Thiển cô định làm gì đây? Ra tay cứu người à?”
Trắc Vịnh Thiển nhìn cô ta, cô lạnh mặt nói:
“Cô tính gây hoạ cho đoàn phim hay sao? Cô nhìn lại bộ dạng của cô xem nếu đạo diễn Hà nhìn thấy xem có tức giận với cô hay không, cô muốn làm trận làm thượng tôi không quan tâm nhưng làm ơn cô đừng có kéo thêm chi phí cho đoàn phim nữa”
Phùng Lam Nhi tức giận chưa nguôi, chỉ thẳng vào Trắc Vịnh Thiển:
“Cô, Vịnh Thiển, cô chỉ là một diễn viên tay ngang mới vào vậy mà dám lên mặt dạy đời một minh tinh nổi tiếng như tôi?”
Trắc Vịnh Thiển nhếch mép, rồi dửng dưng nhìn cô ta:
“Minh tinh nổi tiếng? À…nhưng cũng phải xem là nổi tiếng vì cái gì, vai diễn tốt? Tài năng? Người ta chỉ biết cô qua những bài phốt. Tôi thấy cô đúng là may mắn, nếu không phải tôi bị dính vào cái tên họ Nghiêm kia thì giờ này cô có thể đứng ở đây đánh cô gái này không? Cô thử nhìn lại tình hình bây giờ xem, khả năng cô lên ‘hot search’ là bao nhiêu? ‘Nữ minh tinh Phùng Lam Nhi tác động vật lý nhân viên đoàn phim’, sao? Cô cảm thấy tiêu đề đó thế nào? Tự cô ngẫm lại, xem tôi đang giúp cô hay đang dạy đời cô?”.
Phùng Lam Nhi lúc này nhìn xung quang phòng phục trang, cô ta nhìn thấy các nhân viên đã có một số người cầm điện thoại chụp hình và quay phim lại cảnh này.
Cô ta run rẩy lên, cô ta quát thẳng các nhân viên khác:
“Còn đứng đây làm gì? Đi khỏi đây cho tôi”
Rồi cô ta xông ra ngoài. Lúc này chuyện cũng hết gây cấn nên các nhân viên khác cũng rời đi.
Sau đó cô gái kia được cô và Nhuế Lan đưa vào bệnh viện xem tình hình. Cũng may là cô ấy không sao nên sau đó Vịnh Thiển và Nhuế Lan nhanh chóng quay lại đoàn phim.