“Ta không khóc.” Đôi mắt Tạ Yến Hồng sưng như hai quả hạch đào, trên mặt vẫn còn năm dấu tay đỏ chót của mẹ, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Hai người cùng cưỡi trên lưng ngựa, hai tay Trường Ninh nắm dây cương vòng trước người Tạ Yến Hồng. Khoái mã chạy suốt nửa ngày, mu bàn tay hắn cũng bị ướt thêm mấy lần, nếu không phải hôm nay trời trong nắng ráo, hắn còn tưởng rằng bên ngoài đang có mưa.
Giữa trưa mặt trời lên cao, đỉnh đầu bị phơi đến nóng rực. Trường Ninh dứt khoát dừng lại dưới một bóng cây, xoay người xuống ngựa.
Tạ Yến Hồng ngồi nghiêng ngả trên lưng ngựa, cường điệu lặp lại: “Ta thật sự không khóc.”
Trường Ninh thản nhiên đáp: “À.”
Tạ Yến Hồng thẹn quá thành giận cũng xoay người xuống theo, vừa định mở miệng khẳng định mình không có khóc, nhưng chưa kịp nói gì thì bụng y đã kêu vang như nổi trống. Từ tối hôm qua đến giờ y chưa ăn uống gì, thần kinh căng thẳng đương nhiên không có cảm giác đói, lúc này mới phát hiện mình đã đói mờ mắt, dạ dày sắp xoắn thành một cục trào ngược đến nơi.
Trường Ninh làm như không nghe thấy gì, cũng không nói chuyện.
Thấy hắn không phản ứng, Tạ Yến Hồng cảm thấy mình cũng không nên nôn nóng, bèn quay người cởi bỏ tay nải mà Ngọc Chi chuẩn bị cho. Lục lục tìm tìm một hồi, bên trong chỉ đựng một ít vàng bạc đồ trang sức, thứ quý giá nhất là hai miếng vàng lá hơi mỏng sáng loáng nằm giữa bọc hành lý ——
Hai miếng?
Tạ Yến Hồng nhíu mày, ngẩn người một lúc mới cười mắng: “Thừa nước đục thả câu*…”
*Chỗ này câu gốc là “Nhạn quá bạt mao” (雁过拔毛) nghĩa đen là nhổ lông con chim nhạn bay qua, nghĩa bóng là ẩn dụ những người lợi dụng trục lợi lúc người khác đang khó khăn vội vàng.
Tôn Diệp Đình để lại mười miếng vàng lá, Ngọc Chi ăn bớt tám miếng, phí trao tay cũng đắt thật đấy. Tạ Yến Hồng không quá để ý, chỉ ngồi xuống đất đẩy tay nải đầy vàng bạc qua một bên rồi thở dài. Bây giờ vàng bạc cũng không giúp người ta no bụng, lúc này nếu có được một bát mì nóng hổi thì tốt biết mấy.
Quay đầu lại, y thấy Trường Ninh đứng dựa vào thân cây, không biết đang ăn thứ gì.
Tạ Yến Hồng nuốt nước bọt, dịch mông về phía Trường Ninh thì nhận ra hắn đang ăn một miếng bánh Hồ phơi khô cứng ngắc, ở giữa kẹp một miếng thịt khô. Nếu là bình thường chắc chắn Tạ Yến Hồng sẽ không liếc nhìn món này lấy một cái, nhưng bây giờ y đã thèm không chịu được rồi.
Y mở miệng: “Cái đó… có ngon không…”
Trường Ninh cúi đầu liếc mắt, sau đó cắn hai ba miếng hết cái bánh Hồ, phủi phủi mảnh vụn trên tay rồi ngửa đầu uống ngụm nước. Làm xong hết, hắn mới chậm rãi nói: “Thủ vệ hầu phủ cũng không thèm ăn món này.”
Tạ Yến Hồng chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới nhận ra là Trường Ninh ném nguyên câu ngày xưa chèn ép hắn lại cho mình. Y luôn tưởng hắn là tên đầu gỗ, không ngờ còn biết thù dai. Tạ Yến Hồng đỏ mặt nghiêng đầu, thật sự không nói ra được lời cầu xin bèn ngồi yên dưới đất hung hăng vặt cỏ dại.
Trường Ninh nói: “Chúng ta không thể vào thành, nghỉ thêm một khắc nữa phải tiếp tục lên đường. Nếu muốn tới Ngụy Châu thì đi đường thủy theo kênh đào là nhanh nhất, không được nữa phải đi đường vòng xa hơn.”
Tạ Yến Hồng vừa nghe chuyện không thể vào thành thì toàn thân héo rũ, giữa nơi khỉ ho cò gáy này, dù có ngàn vàng vạn bạc cũng không thể thắng nổi một miếng bánh Hồ vừa khô vừa cứng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không vào thành mới là thượng sách.
Trước khi đi, y đã ôm tâm lý được ăn cả ngã về không nên mới gào lên cho Tôn Diệp Đình biết tin mình có thư tay của Thánh nhân. Đây thuần túy chỉ là một lời đe dọa để Vinh Vương giữ mạng người nhà cho y. Cùng lúc đó, Vinh Vương chắc chắn sẽ càng tập trung đuổi bắt Tạ Yến Hồng sát sao hơn nữa, cửa thành cửa quan bến tàu đương nhiên phải canh phòng nghiêm ngặt.
Tạ Yến Hồng ôm bụng nằm lăn xuống đất.
Trường Ninh không biết y lại giở trò gì bèn đến gần xem thử. Tạ Yến Hồng nhắm chặt hai mắt lẩm bẩm: “Mẹ ta kêu ngươi đưa ta đến Ngụy Châu, nếu ta chết đói giữa đường không đi đến nơi, xem như ngươi thất hứa…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Yến Hồng đã ngửi thấy mùi bánh thơm phả vào mặt, y nhắm mắt cầm lấy, ngồi phắt dậy gặm từng miếng từng miếng. Nhưng cho dù cực kỳ đói y vẫn ăn rất chật vật, phải ăn cùng với nước, ăn xong cả người đúng là dễ chịu lên không ít.
“Xuất phát đi.” Tạ Yến Hồng nói.
Bọn họ không thể đi đường cái quan mà chỉ có thể đi đường nhỏ. Cả ngày ngồi trên lưng ngựa, đến tối nghỉ tạm hai chân Tạ Yến Hồng còn không đi thẳng được bình thường. Tuy y thích chơi mã cầu, cũng giỏi cưỡi ngựa nhưng chưa từng cưỡi ngựa đường trường, bây giờ vừa cử động một cái, phần da đùi bên trong cọ vào quần đau phát khiếp.
Ban đêm bọn họ phải ngủ màn trời chiếu đất, ăn bánh Hồ cứng đanh. Tạ Yến Hồng ăn qua một lần đã chán tận cổ, nhưng hiện giờ không còn lựa chọn nào khác, đành phải miễn cưỡng nhấm nuốt cho qua bữa. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng phải lao động mệt nhọc, cũng không phân biệt được ngũ cốc hoa màu, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi yên. Trường Ninh thì như đã sinh hoạt bên ngoài thành thói quen, dừng lại một lúc là lập tức chui vào rừng nhặt củi đốt lửa.
Ban đầu Tạ Yến Hồng còn ngồi ngẩn người suy nghĩ về kế hoạch sau khi đến được Ngụy Châu, ngồi thêm một lúc nữa lại bắt đầu thấp thỏm bất an.
Đã vào đêm nên xung quanh tối đen như mực, gió thổi làm cành lá lay động xào xạc, từng cái bóng không ngừng nhấp nhô. Tạ Yến Hồng tập trung nghe ngóng, nghe được trên đường cái quan gần đó thường xuyên có tiếng vó ngựa gõ mặt đường, lúc sau lại như có tiếng chân đạp lên cành khô lá úa sột sột soạt soạt.
Tạ Yến Hồng dịch mông lại gần con ngựa, nó khụt khịt mấy tiếng rồi yên lặng cúi đầu ăn cỏ.
“Đi đâu mà lâu thế…” Tạ Yến Hồng lầm bầm.
Dần dần y bắt đầu đứng ngồi không yên lại đi tới đi lui cho bớt căng thẳng, nhưng cũng không dám đi quá xa vì sợ lạc đường. Y không quen thuộc đường sá, nếu không đi theo quan đạo sẽ không biết làm sao mới đến được Ngụy Châu. Trên người y không có đồ ăn thức uống, cũng không biết đánh nhau, nếu Trường Ninh cứ thế bỏ đi chắc chắn y chỉ còn nước đưa tay chịu trói, cơ bản không thể đi được đến Ngụy Châu.
Nghĩ đến đây, Tạ Yến Hồng càng sợ hãi bèn gọi thử tên Trường Ninh thăm dò, nhưng đáp lại y chỉ có tiếng gió gào thét.
Tạ Yến Hồng túm chặt cương ngựa quan sát cánh rừng đen như mực, hít sâu mấy hơi để có thêm can đảm rồi dắt ngựa đẩy một bụi cây ra. Y vừa chớm bước qua bụi cây thì vừa vặn đụng phải Trường Ninh đi nhặt củi trở về.
Tạ Yến Hồng lùi ra sau, trong lòng thoáng thở phào, ngoài miệng vẫn gắt gỏng không buông tha: “Đi đường sao không phát ra tiếng? Hù chết người ta rồi!”
Trường Ninh khoác trường đao, tay ôm một bó củi, hỏi: “Gọi ta làm gì?”
Tạ Yến Hồng ngồi phịch xuống đất: “Không có gì, gọi chơi thôi.”
Đống lửa nhanh chóng được đốt lên làm Tạ Yến Hồng yên tâm không ít. Sau khi nhóm lửa, Trường Ninh lại đứng lên muốn vào rừng, Tạ Yến Hồng sốt ruột hỏi: “Lại đi đâu thế?”
“Nhặt thêm một ít nữa, không đủ.”
Tạ Yến Hồng giơ tay túm chặt vạt áo hắn: “Thế sao lúc nãy không nhặt hết hẳn một lần đi.”
Trường Ninh kéo áo mình khỏi tay y, hỏi ngược lại: “Không phải do ngươi gọi ta sao?”
Tạ Yến Hồng tiếp tục nắm chặt vạt áo hắn chớp chớp mắt: “Đủ rồi đủ rồi, trời đang nóng, không cần nhóm lửa cả đêm đâu, ta không sợ tối.”
Cuối cùng hai người cùng ngồi xuống quanh đống lửa, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn những cành khô cháy nổ tanh tách, thỉnh thoảng còn bắn lên vài đốm lửa li ti. Gần đó hình như có một ngôi chùa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chuông trầm thấp. Tiếng chuông này như nhắc nhở Tạ Yến Hồng rằng quân chủ đã hoăng thệ, bức thư tay quan trọng đang ở trên người mình. Tạ Yến Hồng siết chặt lá thư trong ngực áo lại nghĩ đến Thánh nhân —— hiện giờ đã là tiên đế.
Tạ Yến Hồng nhìn về phía Trường Ninh, hắn ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng lại ném một hai cành củi vào. Ánh lửa lập lòe chiếu lên mặt hắn tranh sáng tranh tối, hốc mắt hắn rất sâu, tóc mái hơi xoăn phủ bên má khiến người ta không nhịn được muốn duỗi tay vén lên.
“Người nhà của ngươi đâu?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh vô cảm đáp: “Ngoại công đang ở quan ngoại.”
“Cha mẹ thì sao?”
“Không nhớ rõ.”
Tạ Yến Hồng còn muốn hỏi tiếp thì Trường Ninh đã dỡ trường đao xuống làm gối đầu, nhắm mắt không muốn nói nữa. Tạ Yến Hồng nhàm chán ngẩn người nhìn đống lửa, chỉ một lát sau cũng nằm xuống theo.
Nửa đêm, ánh lửa dần tắt, chút tàn lửa cuối cùng nhanh chóng mất đi.
Trường Ninh vốn ngủ nông, hắn chợt cảm giác bên cạnh mình xuất hiện thêm một thân thể ấm sực, quay đầu đã thấy Tạ Yến Hồng đang ngủ ngay sau lưng. Dường như y gặp ác mộng nên mày nhíu rất chặt, thỉnh thoảng còn nấc lên mấy tiếng. Hắn dịch qua bên cạnh một chút, chợp mắt không được bao lâu lại thấy Tạ Yến Hồng cũng dịch người theo, miệng ú ớ tiếp tục ủn lại gần.
Thời tiết rất nóng, dù đang là ban đêm ở ngoài trời thì hai người áp sát vào nhau vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Loại ẩm ướt nóng nực này khiến Trường Ninh nhớ tới đêm say rượu ở Đào Hoa Động, hắn hoàn toàn không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tỉnh dậy thấy quần bị bẩn cũng không xem là chuyện lớn.
Chuyện như vậy đã xảy ra từ năm hắn mười bốn tuổi, khi đó ngoại công có dạy hắn, nói là tinh lực dư thừa sẽ phải tìm chỗ phóng xuất, đàn ông đến tuổi trưởng thành ai cũng thế. Ngày xuân trên thảo nguyên quan ngoại, lúc băng tuyết tan hết cũng là khi dân chăn nuôi cho ngựa phối giống sinh sản. Ngựa cái nâng cái đuôi lên cho ngựa đực ngửi ngửi, tiện đà cưỡi luôn lên người khóa lại, mấy tháng sau là ngựa con ra đời.
Những việc này trong mắt hắn không khác gì chuyện ăn cơm hay đi ngủ, cũng hoàn toàn không chút liên hệ gì đến Tạ Yến Hồng.
Mùa hè sắp kết thúc nhưng cái nóng vẫn đuổi theo dai dẳng, Trường Ninh trở nên bực bội hiếm thấy. Hắn ngồi dậy, làn da màu mạch dính dớp mồ hôi, tóc cũng dính bết trên má.
Nhận thấy bên cạnh không có ai, Tạ Yến Hồng lại mơ màng dịch người, dán chặt vào đùi Trường Ninh mới chịu thôi.
Trường Ninh yên lặng ngồi trong bóng đêm, hết căng cơ đùi lại thả lỏng. Tạ Yến Hồng hãy còn ngủ, bởi vì tư thế nằm nghiêng mà lộ ra một bên vành tai, Trường Ninh liếc một cái liền chạm mắt vào cái lỗ trên tai y.
Tuy được gia đình chiều chuộng mà Tạ Yến Hồng không hề nữ tính, vẫn là thiếu niên lang hăng hái khí phách. Thế nhưng cái lỗ tai vốn không nên xuất hiện trên vành tai thiếu niên lang không hiểu sao lại tăng thêm vài phần phong lưu kiều diễm khó diễn tả thành lời.
Lời tác giả:
Có thể bắt đầu bồi dưỡng cảm tình rồi.