“Đúng là đồ võ biền…” Lục Thiếu Vi lẩm bẩm.
Nhan Trừng tán đồng: “Lại bảo không đúng đi.”
Tần Hàn Châu ruổi ngựa đi song song với Nhan Trừng, ánh mắt không khỏi khóa vào mặt nạ trên mặt hắn, trực tiếp hỏi: “Trước kia ta từng gặp ngươi rồi đúng không.”
Đúng là từng gặp, nhưng Nhan Trừng không nhớ.
Người có thể kết giao với hắn toàn là con cháu huân tước kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, Tần Hàn Châu làm gì đủ tư cách chen chân vào đám bằng hữu này, chính Nhan Trừng cũng chưa bao giờ lưu ý đến đứa con thứ xuất của Tần gia. Thế nhưng ngày đó thân phận Nhan Trừng quá tôn quý, thường xuyên ruổi ngựa đi đầu cấm quân chạy băng băng trên ngự phố, khí phách cực kỳ hăng hái, Tần Hàn Châu đương nhiên có gặp, chẳng qua trước nay hắn luôn xem thường đám quý công tử tô son trát phấn nên cũng phất tay bỏ qua.
“Chưa gặp bao giờ.” Nhan Trừng chém đinh chặt sắt.
Tần Hàn Châu hừ một tiếng, lầm bầm: “Lừa quỷ à.”
Hắn ở trong trại dưỡng thương mấy ngày vốn là mắt tinh tâm sáng, nói đến trị quân đánh giặc lại càng không phải bàn, chỉ liếc một cái đã biết ngay Nhan Trừng quản lý trại phỉ này theo khuôn mẫu doanh trại cấm quân, nếu không phải người trong cuộc thì không cách nào biết được. Hơn nữa, người có thể có giao tình tốt với Tạ Yến Hồng…
“Ngươi họ Nhan?” Tần Hàn Châu hỏi.
Nhan Trừng không thèm nhìn hắn mà trả lời: “Đúng vậy, ‘nghiêm’ trong ‘trang nghiêm’*.”
*Chữ Nhan 颜 và Nghiêm 严 đều phát âm là [yan] nên Tiểu Nhan giả bộ nói lái qua chữ khác.
Tần Hàn Châu còn muốn hỏi thì Nhan Trừng đã dứt khoát hỏi ngược: “Sao ngươi lắm chuyện vô nghĩa thế, tác phong hành quân xưa nay vốn như thế sao?”
Tần Hàn Châu bị hắn châm chọc cứng họng, bèn vung mạnh roi giục ngựa đi lên hàng đầu.
Bọn họ đi đường rất cẩn thận, nhiều lần còn thoáng thấy bóng quân Địch ở xa xa. Cũng may là đội ngũ không quá nhiều người, lại có thám báo đi trước mở đường nên mấy lần thoát chết trong gang tấc. Càng đến gần Ngụy Châu, số lần gặp quân Địch càng nhiều hơn. Chuyện kỳ quặc là quân Địch vẫn luôn dàn trận địa sẵn sàng nhưng không có vẻ gì là muốn khai chiến ngay, lương thảo liên tục kéo đến tiếp tế như muốn trường kỳ tác chiến, không hề giống với thói quen đánh trận của người Địch.
Quả như lời Tần Hàn Châu nói, dọc đường đi ngổn ngang xác chết, đặc biệt là khu vực gần Tử Kinh Quan và Cư Dung Quan. Chiến trường đã bị quân Địch dọn dẹp một lượt nên bọn họ không nhặt nhạnh được bao nhiêu thứ đáng giá, miễn cưỡng coi như trang bị được sơ sài cho đám quân không chính quy này. Thi thể quá nhiều không an táng nổi, Tần Hàn Châu dứt khoát không liệm nữa, chỉ đi một vòng thu nhặt thẻ bài treo trên eo mỗi người, thu được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Bọn họ không dám đi quá gần mà chỉ đi dọc theo bờ sông Vĩnh Định rồi dừng chân ở thượng du, ngay dưới chân núi Thái Hành, qua sông đi thêm mấy chục dặm nữa là đến thành Ngụy Châu. Sông Vĩnh Định hòa lẫn phù sa đục ngầu, qua một mùa đông tuyết dày, hiện giờ lòng sông cuồn cuộn chảy xiết nhìn rất đáng sợ.
Lục Thiếu Vi đứng trên cao phóng mắt nhìn về phương bắc, hướng đó là một vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, bầu trời đầy mây ảm đạm như bị ép xuống cực thấp, làm người ta không thở nổi. Gió lớn thổi tung đạo bào của nàng bay phần phật, mái tóc được buộc gọn gàng bằng phát quan không chút sứt mẻ càng khiến nàng thêm thần bí không thể nắm bắt.
Nàng nói: “Ít ngày nữa sẽ có mưa to.”
Tần Hàn Châu đứng ở dưới liếc mắt khinh thường: “Ai có mắt mà chẳng thấy.”
Lục Thiếu Vi cười như không cười nhìn hắn, cũng không buồn đáp trả.
Trong mắt Nhan Trừng chứa đầy lo âu, sông Vĩnh Định sở dĩ được gọi là “Vĩnh Định” bởi vì quanh năm sóng gió hung hiểm, khó qua được bằng thuyền, lòng sông thường xuyên thay đổi lại hay xảy ra lũ lụt.
Đầu xuân tuyết tan xong lượng nước dưới sông vốn đã nhiều, hiện giờ mùa mưa còn đến sớm, không biết đê đập dưới hạ du còn chống đỡ được bao lâu. Nếu đê vỡ, Ngụy Châu ở hạ du nhất định đứng mũi chịu sào, binh lâm thành hạ lại chịu hồng thủy ngập trời, đến lúc đó dù là chiến thần giáng thế cũng không thể xoay chuyển tình hình.
Nhan Trừng nói: “Đừng bảo là quân Địch chờ mùa mưa đấy chứ.”
Sắc mặt Tần Hàn Châu nghiêm lại, suy nghĩ xong thì lắc đầu: “Quân Địch thâm nhập Trung nguyên nhất định là muốn tốc chiến tốc thắng, lấy chiến nuôi chiến, nếu không khó mà thành công. Trời có mưa hay không, mưa lớn hay mưa nhỏ không phải chuyện dễ đoán chuẩn, bọn họ nhất định có mưu kế khác.”
Nhan Trừng hỏi: “Bây giờ làm thế nào, chúng ta cứ ở đây chờ sao?”
“Đương nhiên không được,” Tần Hàn Châu nói, “Phải đi hội hợp với quân chi viện Giang Bắc, theo lý thuyết hẳn là sắp tới rồi. Bọn họ không quen thuộc tình hình quân Địch bằng ta, nếu tùy tiên xông lên chỉ có hại thôi.”
Ba người thương nghị một phen, cuối cùng quyết định để hai người Nhan, Tần đi hội hợp với viện binh, những người khác ở lại quan sát tình hình. Hai người nương bóng đêm xuất phát, Lục Thiếu Vi xắn ống tay áo bị gió thổi bay loạn lên, cùng Nhị Cẩu Tử ngồi xổm một chỗ nướng khoai ăn, khoai lang ứa mật thơm lừng nhảy nhoe nhoét đầy tay.
Nhị Cẩu Tử vừa ăn vừa thất thần nhìn về hướng Ngụy Châu, Lục Thiếu Vi hỏi: “Nghĩ đến mẹ ngươi à?”
Không chờ cậu ta gật đầu, Lục Thiếu Vi liền nói: “Đừng nghĩ nữa.”
Nhị Cẩu Tử dời ánh mắt tiếp tục vùi đầu ăn khoai, miệng xuýt xoa vì nóng. Đột nhiên Lục Thiếu Vi cũng nhớ tới hình ảnh năm ngoái mình ngồi trong miếu Thành Hoàng nướng khoai, ông từ già có đôi mắt rất kém, con ngươi bị phủ một lớp màng trắng dày không thấy được vật gì, nhưng luôn có thể khảy được chính xác củ khoai nào đã nướng chín ra khỏi đống lửa cho Lục Thiếu Vi ăn.
Ngoại trừ người gác đêm, những người còn lại đều đã ngủ say phát ra tiếng ngáy rung trời. Lục Thiếu Vi liếm sạch mật khoai dính dớp trên tay mình, đứng lên nhìn về phía thành Ngụy Châu mà thở một hơi thật dài.
Không chờ hai người Nhan, Tần quay đầu, Trường Ninh và Tạ Yến Hồng lại là người đuổi tới trước.
Bọn họ mang hành lý nhẹ nhàng, ra roi thúc ngựa một đường tới Sóc Châu rất nhanh. Thành Sóc Châu không còn tập hợp ngựa xe lương thảo cuồn cuộn như trước nữa, chỉ có vài gã thương nhân người Hồ ra vào cửa thành, nhìn qua cực kỳ yên tĩnh. Nếu không phải trên đầu tường có quân Địch phòng thủ, Tạ Yến Hồng gần như quên mất rằng ngôi thành này đã sớm đổi chủ.
Tạ Yến Hồng tinh mắt cẩn thận đếm số lượng binh phòng thủ trên tường thành, đếm xong liền biết ngay phần lớn quân lực không còn ở nơi này nữa. Hộc Luật Hằng Già hẳn cũng không ở trong thành, chỉ là không rõ trận binh biến trước đó ai là người chiến thắng sau cùng.
Nếu muốn tìm hiểu tin tức chính xác thì cách tốt nhất là để Trường Ninh giả dạng làm thương nhân vào thành, hai người bọn họ sớm có ý định này nên chuẩn bị sẵn quần áo. Tạ Yến Hồng yên lặng chờ bên ngoài, Trường Ninh cầm một túi gấm đựng đầy châu vàng đi hối lộ vẫn không thể nhập thành, nhưng tin tức thì thu thập được thêm kha khá.
Hiện giờ Hộc Luật Hằng Già là tả đại đô úy, nguyên tả đại đô úy —— Hộc Luật Chân, đã bị treo đầu trên thường thành mấy ngày trước. Hằng Già thắng, gã làm chủ tướng tấn công Ngụy Châu nên không ở Sóc Châu nữa. Trường Ninh giả vờ làm người theo đuổi Đan Mộc, cố ý hỏi thăm nơi nàng đang đặt chân.
Thủ vệ cửa thành vậy mà cũng biết đến Đan Mộc, nói nàng là “Người đẹp nhất trong các Hồ cơ”, hiện đã tùy quân đi theo tả đại đô úy rồi.
Muốn hỏi thêm cũng không hỏi được nữa, quân thủ vệ chỉ biết đến đó. Tạ Yến Hồng không dự đoán được kết quả sẽ thế này, chẳng lẽ Hộc Luật Hằng Già biết chuyện Đan Mộc giúp y bỏ trốn? Nhưng nếu là vậy, trực tiếp giết tại chỗ không phải càng tiện hơn sao? Vì sao còn dẫn theo bên người? Hết đường xoay xở, hai người đành ra roi thúc ngựa lần theo tung tích đám người Lục Thiếu Vi ở bên bờ sông Vĩnh Định, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Tạ Yến Hồng nói: “Hộc Luật Hằng Già là kẻ âm ngoan giảo hoạt, không thể khinh thường.”
Y luôn thời thời khắc khắc suy nghĩ xem rốt cuộc Hộc Luật Hằng Già muốn làm gì, cả ngày ngồi trên chỗ cao trông về phía Ngụy Châu. Y liên tục ngẫm nghĩ về từng quyển binh thư đọc cùng Hằng Già, cân nhắc mỗi câu mỗi chữ bọn họ từng nói xem có tìm được chút manh mối nào để lại không.
Thẳng đến một đêm nọ, phía đông Ngụy Châu sáng ánh lửa.
Tạ Yến Hồng cho rằng quân Địch lại xảy ra nội chiến nên nôn nóng đứng lên, mọi người cũng đều nhìn về phía ánh lửa. Trường Ninh mang theo mấy người thân thủ nhanh nhẹn cưỡi ngựa đi do thám, cứ thế đi suốt một đêm đến lúc trời gần sáng mới trở về, hiển nhiên là một khắc không ngừng nghỉ. Con ngựa đen đạp tuyết mệt đến mức thở hồng hộc, bất mãn quất đuôi phành phạch.
Lục Thiếu Vi lấy bã đậu ra đút ngựa ăn, Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trường Ninh nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Quân Địch đang đốt lương thảo.”
Đương nhiên bọn họ sẽ không tự đốt lương thảo của mình, chiếu theo vị trí đó thì chỉ có thể là lương thảo chi viện cho Ngụy Châu. Không suy xét đến chuyện sung làm đồ tiếp viện cho quân mình mà ra lệnh đốt lương suốt đêm, nghĩa là không muốn để bất kỳ đường lui nào cho quân Đại Lương.
Bọn họ đang muốn vây chết Ngụy Châu.
Đầu óc Lục Thiếu Vi lập tức xoay chuyển, nhanh chóng nói ra điểm trí mạng: “Nhưng… chẳng lẽ quân Địch cứ vây mãi như vậy được sao? Lương thảo của bọn họ cũng không đủ ăn mà?”
Trái tim Tạ Yến Hồng nhảy thình thịch, y căng thẳng đến mức tay chân tê dại, vội kêu lên: “Công thành đả viện.”
Lương thảo càng không đủ càng nôn nóng yêu cầu viện binh. Viện binh tới càng gấp thì càng dễ dàng bị phục kích dọc đường. Viện binh không thể tới, lương thảo đứt đoạn thì Ngụy Châu không cần đánh cũng tự sụp đổ.
Một khi đã như vậy ——
“Nhan Trừng gặp nguy rồi!” Lục Thiếu Vi thốt lên.
Ngụy Châu.
Tôn Diệp Đình cũng đang đứng trên đầu thành nhìn ra xa, từ chỗ hắn ta sẽ thấy ngọn lửa bốc lên sáng chói hơn phía bờ sông Vĩnh Định nhiều, bởi vì lương thảo đã ở cách Ngụy Châu rất gần. Đó là số lương mà Tôn Diệp Đình hao tổn rất nhiều sức lực hòa giải trên dưới mà điều phối tới nhanh nhất có thể. Thậm chí hắn ta đã phái một đội tinh binh ra ngoài thành tiếp ứng, áp tải lương thảo ổn định quân tâm.
Nhưng bây giờ dù là lương hay là lính, tất cả đều chìm trong biển lửa.
Toàn thân Tôn Diệp Đình như bị rút hết sức lực, phải bám chặt vào bức tường gạch mới miễn cưỡng đứng vững, móng tay bấu chặt suýt nữa gãy làm đôi. Đầu tường gió lớn, Vương Am khoác áo choàng đứng bên cạnh, ông ta từng điều binh đánh giặc, có chuyện kinh thiên động địa gì mà chưa từng trải qua, lúc này so ra vẫn giữ được bình tĩnh.
“Phải ổn định quân tâm.” Vương Am nói, “Lén sai người nhét cỏ khô đầy các bao tải chất lên xe, chờ đến hừng đông thì vận chuyển vào trong thành.”
“Đúng vậy,” Tôn Diệp Đình run rẩy nói, “Ngài nói đúng… Chuyện quan trọng, ta sẽ tự mình đi làm…”
Dứt lời, hắn hít sâu mấy hơi cho ổn định tinh thần rồi vội vàng rảo bước. Vương Am sợ Tôn Diệp Đình mất thể diện khó xử nên vẫn luôn cúi đầu, mãi đến khi hắn ta xuống dưới mới ngẩng đầu lên, nắm chặt áo choàng cẩn thận bước từng bước một xuống tháp, ngọn đèn xách trên tay bị gió lay động soi sáng bậc thềm đá dưới chân.
Mặt trời vừa lên, Tôn Diệp Đình cũng sắp xếp xong hết thảy mọi chuyện, từng chuyến xe chở bao tải căng phồng rồng rắn nối đuôi nhau vào thành như không có điểm cuối. Cả quân lẫn dân đều chứng kiến tận mắt, tinh thần ai nấy phấn chấn hẳn lên. Nhưng không chờ Tôn Diệp Đình kịp thở phào một hơi, quân Địch thiêu lương thảo xong bắt đầu bài binh bố trận, nghênh ngang đóng quân ngay trên bình nguyên bên ngoài thành Ngụy Châu.
Từng đội trinh sát được cử ra ngoài điều tra, liên tục mang thám báo trở về.
“Quân Địch không chỉ có từng đó người đâu,” Tôn Diệp Đình lạnh lùng nói, “Đi thăm dò tiếp!”
Bên bờ Vĩnh Định, Tạ Yến Hồng cũng nói: “Chắc chắn số lượng quân Địch không chỉ có bao nhiêu đó, bọn chúng vẫn còn viện binh mai phục phía sau…”