Quân Địch đuổi bắt hai người suốt mấy ngày, có lẽ đã biết bọn họ không có chuẩn bị gì phía sau nên muốn bắt người sống về tra khảo.
“Bơi lên xa thêm chút nữa đi.” Trường Ninh nhẹ giọng nói.
Tạ Yến Hồng gật đầu, Trường Ninh an ủi y: “Đừng sợ.”
“Ta không sợ,” Tạ Yến Hồng nắm tay hắn nói, “Đi thôi.”
Lại bơi đứt quãng thêm một khắc nữa, cả hai đều đã đến giới hạn chịu đựng liền trồi lên mặt nước xem. Khoảng cách giữa hai bên vẫn chưa kéo được xa bao nhiêu, chó ngao ngửi đến sát mặt nước thì mất dấu, ai cũng đoán ra được là người đã nhảy xuống nước rồi. Quân Địch tiếp tục sục sạo hai bên bờ, bơi dưới nước cũng không thể nhanh hơn ngựa phi, bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian nên hai người dứt khoát bò lên bờ sớm.
Trường Ninh gạt nước bước lên rồi xoay người kéo Tạ Yến Hồng, gió lạnh thổi vù vù làm cả hai lạnh đến rùng mình.
Bên bờ mọc rất nhiều cây hồ dương, tuy không quá rậm rạp nhưng vẫn có thể che lấp hành tung. Tạ Yến Hồng hít sâu một hơi ngửi được mùi cát sỏi trong gió, nhìn về phía tây mơ hồ thấy ở nơi xa là những cồn cát nhấp nhô như núi, chính là biển cát Khố Kết Sa kéo dài trăm dặm.
“Có trốn qua bên đó được không?” Tạ Yến Hồng thấp giọng hỏi.
Trường Ninh lắc đầu: “Sa mạc khó đi lắm, nếu không có người dẫn đường ta cũng không dám nắm chắc.”
Hai người đành chạy xuyên qua rừng hồ dương cố gắng kéo dài khoảng cách với quân Địch, ít nhất phải kéo đến khi mũi tên không bắn tới được mới dám kêu ngựa. Hồ dương chỉ mới đâm chồi kết lộc, khắp nơi là những chấm xanh non mơn mởn, tiếng vó ngựa và tiếng chó sủa vẫn luôn dai dẳng phía sau bọn họ, dù ném thế nào cũng ném không đi.
Tạ Yến Hồng sốt ruột nhưng chỉ có thể cắm đầu chạy, không còn cách nào khác.
Trường Ninh nắm chặt tay y, thỉnh thoảng ngoái đầu ra sau quan sát. Chẳng mấy chốc chó ngao của quân Địch sẽ ngửi được đến vị trí bọn họ trèo lên bờ, không thể che giấu tung tích được nữa. Trường Ninh bắt đầu có cảm giác sợ hãi, “sợ hãi” đối với hắn là một khái niệm cực kỳ xa lạ, lúc dẫn Tạ Yến Hồng trốn khỏi truy đuổi của cấm quân ở kinh sư hắn không hề sợ hãi, thậm chí rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở ngoài thành Ngụy Châu hắn cũng không thấy sợ.
Duy chỉ lúc này hắn lại hơi sợ.
Có lẽ bọn họ không nên dùng dằng quá lâu ở quan nội, có lẽ nên tranh thủ xuất quan đi về phía tây từ hồi mùa đông. Có lẽ bọn họ không nên chỉ dựa vào khả năng của hai người mà kéo toàn bộ lực chú ý của quân Địch.
Phải chăng bọn họ đã làm sai, phải chăng hắn đã làm sai rồi.
Tạ Yến Hồng như nhận ra điều gì, y nắm lại tay Trường Nhinh nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Trường Ninh nói: “Ta sẽ gọi ngựa tới, nơi này cây cối dày đặc mũi tên bắn không đến. Lên ngựa rồi cứ chạy dọc bờ sông đi về hướng nam, dù có chuyện gì cũng không được dừng lại.”
Một khi tiếng còi ngựa vang lên, ngựa chạy tới thì hành tung sẽ hoàn toàn bại lộ. Lúc này coi như bọn họ đang đánh cược một phen xem ngựa của mình phi nhanh hơn hay quân Địch sẽ kéo tới nhanh hơn.
Vừa dứt lời, Trường Ninh liền chụm ngón trỏ và ngón cái vào nhau, uốn đầu lưỡi huýt một tiếng còi sắc nhọn.
Gần như cùng lúc đó, lỗ tai của đám chó ngao đang sục sạo cũng rung rung rồi ngẩng đầu nhìn về phía này. Trường Ninh dựa lưng vào một gốc cây dương vàng cao lớn, Tạ Yến Hồng vùi trong lòng hắn không dám thở mạnh, hai trái tim cách ngực đập liên hồi chỉ sợ đưa lực chú ý của người Địch tới quá nhanh.
Tạ Yến Hồng lẳng lặng đếm nhịp tim cho bình tĩnh, chỉ qua vài nhịp thở y chợt nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần. Cùng lúc đó tiếng cho ngao cũng điên cuồng sủa vang ở phía xa xa, cùng với tiếng người Địch thét gọi nhau giục ngựa.
Con tuấn mã đen nhánh bốn vó đạp tuyết xuất hiện như bước ra từ thinh không, bộ lông bờm dài mà Ô Lan tỉ mỉ chăm sóc tung bay trong gió, Tiểu Ô theo sát ngay phía sau. Dây cương của hai con ngựa vốn được buộc lỏng vào nhau, lúc này đã tuột hẳn nhưng cả hai vẫn ngoan ngoãn một trước một sau chạy tới, nhẹ nhàng băng qua rừng hồ dương rậm rạp không gặp chút trở ngại.
Đang là thời khắc chỉ mành treo chuông, Trường Ninh không đợi thêm được một giây nào, vội vã nói một tiếng “Lên ngựa” liền bóp chặt eo Tạ Yến Hồng xách lên ngựa của mình.
Tạ Yến Hồng kéo tay hắn hỏi dồn: “Vì sao ta phải cưỡi ngựa của ngươi!”
Trường Ninh không trả lời mà vỗ mạnh vào mông con ngựa đen một cái, ngựa hí dài một tiếng lập tức tung người nhảy lên phi nước đại. Tiểu Ô biết mình phải đi nên cũng nhảy theo. Lực nhảy quá mạnh, Tạ Yến Hồng bị cưỡng ép rời khỏi tay Trường Ninh, chuyển sang ôm chặt lấy cổ ngựa.
Tạ Yến Hồng kinh sợ không thôi, lồng ngực y như xuất hiện một cái hố lớn nuốt trọn trái tim vào trong. Y ôm cổ ngựa quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Trường Ninh đã rút đao, hai tay nắm chặt chuôi đao đứng giữa rừng hồ dương đầu xuân, đối diện với toán người Địch từ xa xông tới.
“Không được!” Tạ Yến Hồng lần mò nắm lấy dây cương, vừa ghìm ngựa vừa hô lớn, “Dừng! Dừng lại!”
Rốt cuộc Tạ Yến Hồng đã biết vì sao Trường Ninh khăng khăng muốn mình cưỡi ngựa của hắn, bởi vì con ngựa này không nghe lời y. Tạ Yến Hồng ra tay tàn nhẫn kéo cương, siết hàm ngựa đến trào bọt mép mà nó vẫn không dừng. Mắt thấy mình chạy càng lúc càng xa, sắp chạy hẳn ra khỏi rừng hồ dương, khóe mắt Tạ Yến Hồng muốn nứt, không chút nghĩ ngợi mà xoay người lăn xuống ngựa.
Đầu mùa xuân đất bùn mềm mại nhưng Tạ Yến Hồng vẫn bị rơi tối tăm mặt mũi, theo bản năng ôm đầu lăn hết mấy vòng mới dừng lại.
Mắt y nổ đầy đom đóm, suýt nữa không phân biệt được đông tây nam bắc. Cả hai con ngựa tinh khôn nhận chủ đều chạy chậm lại gần quất đuôi lên người y. Tạ Yến Hồng túm bàn đạp thất thểu đứng dậy lắc lắc đầu, lần này y cưỡi lên ngựa của chính mình. Tiểu Ô ngoan ngoãn chở y chạy về đường cũ, con ngựa đen lúc lắc đầu mấy cái cũng chạy chậm theo sau.
Số lượng kẻ địch quá áp đảo, Tạ Yến Hồng không muốn đánh bừa nên vẫn chưa rút đao khỏi vỏ.
Ở phía xa, quân Địch đã ruổi ngựa vây chặt xung quanh Trường Ninh, vài người khác tiếp tục đuổi đúng lúc chạm mặt Tạ Yến Hồng. Phe kia thấy y tự chui đầu vào lưới thì huyên huyên trao đổi gì đó với nhau. Tạ Yến Hồng chủ động xuống ngựa giơ cao hai tay, lập tức có một gã người Địch xuống ngựa lục soát loan đao bên hông rồi kề đao lên cổ y, đẩy y đi về phía trước.
Trường Ninh đứng giữa vòng vây, quân Địch ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, toàn bộ mũi tên mũi đao đều chỉ về phía hắn nhưng hắn vẫn thản nhiên. Thấy Tạ Yến Hồng bị kề đao kéo lại đây, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra ánh mắt âm trầm đáng sợ, thần sắc trấn định nói một câu gì đó với người cầm đầu phe Địch.
Tạ Yến Hồng nghe không hiểu một chữ nào, nội tâm cũng nôn nóng lên.
“Hắn nói ngươi là tướng quân triều Lương, còn hắn là tùy tùng.”
Tạ Yến Hồng nhìn qua, người đang lên tiếng chính là thiếu niên người Địch hôm trước, giờ phút này gã đang ngồi trên lưng ngựa ngay bên cạnh y. Gã không chỉ biết nói mà còn nói được tiếng Hán, tuy rằng còn chút khẩu âm nhưng vẫn tính là lưu loát. Tuổi tác thiếu niên không lớn, giọng mũi nghèn nghẹt, trên cổ còn vết dấu tay do Tạ Yến Hồng để lại.
Lưỡi đao đặt bên cổ y giật giật uy hiếp, cảm giác được cả mặt kim loại lạnh lẽo áp vào da, Tạ Yến Hồng không có tâm tình nhìn thiếu niên kia, chỉ chăm chú nhìn Trường Ninh như muốn biết thêm chút tin tức từ những âm tiết xa lạ.
Thiếu niên liếc y một cái, thốt ra lời đầy ác ý: “Tướng quân có thể sống, nhưng tùy tùng thì không.”
Tạ Yến Hồng sốt ruột tiến thêm một bước làm lưỡi đao kề bên cổ xẹt ra một vết cắt đau đớn. Tên người Địch giữ y mắng một câu, mất kiên nhẫn túm tay y muốn kéo trở về.
Đầu lĩnh quân Địch cất cao giọng nói gì đó, người thuần chó ngao liền dắt đàn chó hung hăng sủa không ngừng lại đây. Tạ Yến Hồng không rảnh rỗi ngại ngần mà liền quay sang hỏi thiếu niên: “Các ngươi muốn làm gì?!”
“Tùy tùng của ngươi là dũng sĩ, Bắc Địch tán thưởng dũng sĩ, nếu hắn có thể sống sót thì sẽ thả đi.” Thiếu niên kia nói.
Cái gì sống? Làm sao để sống?
Tạ Yến Hồng không hiểu gì cả, nhưng y hiểu ra rất nhanh —— Trường đao của Trường Ninh bị giật lấy ném qua một bên, trên tay hắn chỉ còn một con dao găm. Người thuần chó nhẹ buông dây, đám chó ngao lập tức vừa sủa vừa nhào về phía Trường Ninh. Mấy con chó kia không phải chó tầm thường mà là chó thuần dưỡng chuyên dụng để hành quân, nanh vuốt sắc bén, thân hình khổng lồ nhìn qua không khác gì chó sói.
Trường Ninh lăn một vòng tránh đi, cúi thấp người giơ ngang dao găm che trước thân thể. Con chó ngao tấn công phát đầu không trúng cũng hạ thấp thân mình, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, mắt lóe hung quang, nước dãi nhễu nhão chảy đầy đất.
Hai bên đối mặt, mấy con chó khác vây quanh cũng sủa vang trời khiến đám chiến mã bất an giậm giậm chân.
Chó ngao đột nhiên nhào về phía Trường Ninh như một tia chớp, lần này hắn không tránh né nên bị hàm răng chó sắc nhọn cắm phập vào bắp tay, nhưng dao găm của hắn cũng cùng lúc cắm thẳng vào bụng chó. Tuy đã đâm trúng nhưng nhát dao chưa phải trí mạng, thân hình nặng nề của chó ngao đè hắn xuống đất, răng cắn xuống sâu hơn gần như muốn cắn đứt cánh tay hắn ra. Trường Ninh liều mạng chống lại cái miệng chó muốn nhân cơ hội cắn cổ họng mình, quát một tiếng lớn dùng hết sức lực cắm thật sâu vào trong cơ thể chó ngao.
Tạ Yến Hồng cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng, hô lên: “Trường Ninh!”
Qua một hồi lâu, Trường Ninh mới nghiêng mạnh người ném xác chó qua một bên. Hắn dùng sức quá mạnh làm các xác nặng nề lăn hai vòng, đến tận chân của đám chó còn lại. Dường như bị xác của đồng loại dọa sợ, mấy con chó kia lập tức kẹp chặt đuôi lùi ra sau, kêu lên mấy tiếng đầy phòng bị.
Trường Ninh đứng lên, hai tay đầm đìa máu. Trên cánh tay trái mà máu của chính hắn, bắp tay để lại mấy cái lỗ sâu hoắm, còn bị cắn mất một miếng thịt nhỏ. Tay còn lại dính đầy máu chó, lúc này máu vẫn đang nhỏ tí tách từ lưỡi dao xuống đất.
Tạ Yến Hồng nhìn về phía đầu lĩnh quân Địch, sắc mặt gã sầm sì không có vẻ gì là sẽ tuân thủ lời hứa hẹn.
Chó chết một con thì vẫn còn nhiều con nữa, mà cho dù Trường Ninh có giết sạch đám chó thì sống chết vẫn nằm trong tay quân Địch như cũ. Tin tưởng lời hứa hẹn của kẻ địch chính là hành vi lừa mình dối người ngu ngốc nhất trên đời.
Hai mắt Tạ Yến Hồng đỏ bừng, khớp hàm nghiến chặt đến tê dại.
Đột nhiên y chủ động đâm cổ mình về hướng thanh đao, gã lính khống chế y giật mình hoảng sợ liền theo phản xạ hạ đạo xuống. Nhân cơ hội này, Tạ Yến Hồng uốn cong khuỷu tay đâm về phía cánh tay cầm đao của đối phương, chuẩn xác đánh trúng gân cổ tay làm đao rơi xuống. Y nháy mắt giật được thanh đao, không còn bận tâm gì nữa mà trở tay vung loạn xạ.
Đao xẹt qua con ngựa đứng bên cạnh, lại xẹt qua những người không kịp ngăn cản.
Con ngựa bị đau hoảng hốt ngửa người hí dài một tiếng, móng trước giơ cao hất văng thiếu niên ngồi trên xuống đất.
Giữa một mảnh hỗn loạn, đầu óc Tạ Yến Hồng trống rỗng chỉ có thể tuân theo bản năng. Y kề đao vào cổ thiếu niên, hô lớn: “Không được nhúc nhích!”
Lời tác giả:
Trường Ninh: Mãnh nam sợ hãi