Trường Ninh rút dao găm, cắt lên yết hầu mỗi người một nhát nữa cho yên tâm.
Còn chần chừ chắc chắn sẽ bị phát hiện, Tạ Yến Hồng rảo bước chân cùng Trường Ninh trượt xuống sườn dốc, nháy mắt nữa thôi bọn họ sẽ bại lộ dưới tầm mắt của quân coi giữ quan thành. Tường thành cao ngất, thể lực Trường Ninh tốt hơn, lúc này hắn lãnh nhiệm vụ giương cung lắp tên, không hề do dự mà bắn tên trước khi quân thủ thành kịp làm khó dễ. Mũi tên bay vút nhờ kình lực kinh người, sượt qua đỉnh đầu lính canh rồi cắm phập vào cột trụ, miếng hợp phù cột chắc ở đuôi mũi tên đung đưa không dứt, được lính canh nhanh tay tháo xuống.
Tạ Yến Hồng không ngờ bọn họ lại phản ứng nhanh như vậy, chưa đến một khắc đã thả thang dây xuống tường thành, còn có lính tốt nấp trong lỗ châu mai vươn mũi tên ra, không biết là để yểm hộ hay phòng bị người xâm nhập.
Tạ Yến Hồng giành leo lên thang dây trước.
Thời điểm quyết định tiến vào quan thành y đã suy nghĩ kỹ. Nếu thật sự ngồi yên không nhìn, đêm khuya nằm mộng gặp cha mẹ nhất định sẽ khiến họ hổ thẹn. Y nắm chặt thang dây vừa từ từ bò lên trên vừa nghĩ ngợi, hiện giờ Tạ Yến Hồng y chỉ có một mình, chết không đáng tiếc, chi bằng cứ làm theo bản tâm đi thôi.
Không bao lâu sau đã bò lên được đầu tường, y vừa đáp xuống sàn đã bị đám binh sĩ mặt mày tiều tụy chĩa đao thương kiếm kích vào người, mười phần cảnh giác. Thấy quân giữ thành không có ý định làm khó dễ ngay, Tạ Yến Hồng mới hơi tránh ra một chút để Trường Ninh cũng bò lên theo.
Ngay lập tức có người bước ra thu thang dây lại, một viên tiểu tướng cầm theo hợp phù của Tạ Yến Hồng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Từ Ngụy Châu tới sao?”
Tạ Yến Hồng lưu loát nói ra cái cớ mình vừa biên sẵn: “Ta là ngoại chất của tuyên phủ sứ Ngụy Châu Trịnh Khánh Trịnh đại nhân, họ Ngôn.”
Thủ tướng rõ ràng không quá tin, mấy mũi kiếm sáng như tuyết vẫn nhắm vào hai người như cũ.
“Tại sao trong tay ngươi có hợp phù của thông phán đại nhân? Tại sao lại đến đây?”
Tạ Yến Hồng ra vẻ ăn chơi trác táng đã quen, ngả ngớn vươn tay nhận lại hợp phù. Y hất cằm lên hừ nhẹ một tiếng như thể lời giải thích của mình là chân lý không thể chối cãi.
“Vương Am cùng lắm chỉ là thuộc hạ của cữu cữu ta, dùng hợp phù của hắn thì có làm sao?” Y nói, “Năm nay trời đổ tuyết lớn, ngàn dặm đóng băng, ta và tùy tùng ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp ngân trang tố khỏa một phen.”
Nói ra khá buồn cười, trong số đám con cháu quyền quý ăn chơi kinh sư thỉnh thoảng cũng có vài tên học đòi văn vẻ đi núi sâu rừng già thưởng ngoạn kỳ cảnh, sau đó trượt chân bị nhốt phải để người nhà tìm cách cứu viện, trở thành trò cười khắp nơi. Tạ Yến Hồng bịa chuyện mình lén bỏ nhà đi ngắm cảnh tuyết không ngờ bị cuốn vào chiến loạn, trốn đến quan thành tìm kiếm che chở cũng không tính là bất hợp lý.
Xuất thân và khí độ của một người là rất khó làm giả, Tạ Yến Hồng chỉ cần bày ra dáng vẻ thiếu gia kiều quý là tiểu tướng đã phải tin ba phần. Trước mắt phải đối đầu với kẻ địch mạnh, khốn cảnh chưa giải nên hắn không có tâm tư nhiều lời với y, chỉ cần trông giữ nghiêm ngặt là được. Nếu lần này có thể giải vây, đưa được đại thiếu gia trở về cũng xem như lập công to.
Trong lòng thủ tướng hơi thất vọng nhưng vẫn ra lệnh binh lĩnh buông vũ khí, đoạn dặn dò tiểu binh dẫn hai người đi.
Tạ Yến Hồng vội chất vấn: “Ta thấy nhân mã phe kia không nhiều lắm, vì sao không xuất binh nghênh chiến?”
Tiểu tướng lập tức cảnh giác, trả lời kín như bưng: “Việc điều binh khiển tướng không đến phiên công tử nhọc lòng. Người đâu, dẫn đi.”
Người vừa tiến đến thì Trường Ninh đã lên trước một bước, ngang nhiên đứng chắn trước người Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng phủi phủi bụi đất trên bộ quần áo bẩn thỉu từ lâu, tránh khỏi tên tiểu tốt muốn kéo mình rồi hừ lạnh một tiếng, tự cất bước đi. Tiểu tướng vốn bận sứt đầu mẻ trán, không có sức lực dư thừa đi quản lý cái tên “Ngôn công tử” kia nên chỉ lệnh một câu “Nhớ săn sóc cẩn thận” liền thôi.
Tiểu tốt đưa hai người xuống khỏi tường thành, dẫn đến một doanh trại trống bên ngoài có người canh gác, thật không khác gì giam lỏng.
Tạ Yến Hồng không quá sợ hãi, chỉ nhíu mày buồn rầu một chút. Trường Ninh không biết tiếp theo y định làm gì, bèn hỏi một câu: “Thế nào?”
Tạ Yến Hồng nhìn ngó thủ vệ ngoài cửa, “suỵt” một tiếng rồi vẫy vẫy tay ra hiệu Trường Ninh đưa lỗ tai lại gần.
“Xem cách hắn ăn mặc cùng lắm chỉ là phó tướng thôi, quân Địch công thành, tại sao chủ tướng lại không có mặt?” Tạ Yến Hồng nói bên tai hắn, “Hình như bọn họ đang đợi cái gì đó, nghe ta giới thiệu mình là ngoại chất của Trịnh Khánh mới tỏ vẻ thất vọng. Hai quan Tử Kinh, Cư Dung luôn hỗ trợ lẫn nhau, nhất định hắn đang đợi viện binh từ Cư Dung quan.”
Tạ Yến Hồng lớn lên bên cạnh Tạ Thao, ngày Đại Lương vừa thành lập, trong nước chưa ổn định còn rất nhiều trận phải đánh, lần nào Tạ Thao cũng dẫn y theo cùng. Mặc dù sau này định cư tại kinh sư, Tạ Yến Hồng vẫn thường xuyên theo phụ thân đến quân doanh mấy vùng lân cận, thế nên rành rẽ việc trong quân là điều hiển nhiên.
“Chỉ là không biết vì sao quân coi giữ quan thành lại ít như thế. Vừa rồi lúc đi xuống ta thấy quân sĩ trông rất mệt mỏi, hẳn là vì không có người thay ca.”
Y ăn nói rất chắc chắn, nói xong còn đắc ý chớp mắt nhìn Trường Ninh.
Trường Ninh xoa xoa vành tai ngứa ngáy, hỏi: “Vậy tiếp theo thì sao?”
Chiếu tình huống trước mắt, có lẽ Vương Am tạm thời không có tâm tình gây phiền toái cho y. Tạ Yến Hồng dứt khoát khơi to chậu than, gối hai tay ra sau đầu nằm lên chiếc giường cũ nát đơn sơ: “Chờ thêm nửa ngày đi, xem tình huống rốt cuộc thế nào đã.”
So với Tử Kinh Quan, Cư Dung Quan ở cách đó mấy chục dặm hiển nhiên là “náo nhiệt” hơn nhiều.
Bên ngoài quan thành là gần một vạn quân Địch đóng quân ở nơi khuất gió. Bên trong quan thành, lính canh cảnh giác. Hai bên đã giằng co nhiều ngày, đánh giáp lá cà mấy lần, người Địch toàn kỵ binh linh hoạt, quân Cư Dung Quan chuyên môn phản kích chỗ hiểm, không phe nào thoải mái hơn phe nào. Người Địch không có vẻ gì là nôn nóng, cứ lì lợm đóng quân tại chỗ ngày ngày giết dê nấu bò, thỉnh thoảng lại xuất binh trêu chọc một phen rồi rút về như cũ.
Trong doanh trại chủ tướng Cư Dung Quan, các tướng lĩnh đang thảo luận quân tình.
“Năm nay trời đông giá rét, có lẽ bọn chúng chỉ muốn kiếm chút lợi lộc thôi. Chờ thêm mấy ngày nữa lương thảo bị ăn sạch, kiểu gì chúng cũng rút quân.”
“Theo ta thấy chuyện không đơn giản vậy đâu, thái độ người Địch rất thong thả, ngày ngày giết dê giết bò không giống như cạn kiệt lương thảo, chắc chắn phải có mục đích khác.”
“Cư Dung Quan là nơi hiểm yếu, dù chúng có ý đồ gì chúng ta vẫn có thể linh hoạt đối phó được. Nhân lúc còn sớm hãy điều viện binh về lại Tử Kinh Quan đi, địch có hơn vạn người không cần bày trận thế rầm rộ…”
“Trước trận khinh địch là điều tối kỵ!”
Mắt thấy mọi người sắp cãi vã, Vương Am nhức cả đầu bèn ngồi dựa vào ghế giả vờ mệt mỏi ngủ quên, còn ngáy như thật. Chỉ một thoáng mà trong phòng lập tức im bặt, Vương Am ra vẻ bừng tỉnh xua tay cười nói: “Già rồi già rồi, không có sức khỏe…”
Vương Am ỷ mình tuổi lớn da mặt dày nên nhân cơ hội lui ra ngoài. Tuyết rơi làm trời tối sớm, duỗi tay không thấy được năm ngón, gió lạnh gào thét buốt giá muốn rùng mình. Tùy tùng vội vàng dâng lò sưởi tay rồi cầm đèn dẫn đường, Vương Am thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Tùy tùng trả lời: “Trịnh đại nhân đã dâng tấu chương về chuyện người Địch xâm phạm rồi.”
Vương Am cười lạnh một tiếng, muốn tấu thì cho tấu, kim thượng lên ngôi bất chính, dùng đến thủ đoạn lôi đình cũng không trấn áp được tiếng phản đối nơi nơi, nghe nói ở đất Thục cũng có người tạo phản. Lần này hơn một vạn quân Địch tràn xuống sợ là không kinh động nổi Thánh giá. Cái gã Trịnh Khánh kia cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, điều binh khiển tướng chỉ tay khắp nơi, có bản lĩnh thì tự lấy mình ra sung quân đi, đỡ phải ở Ngụy Châu phân quyền với ông ta.
Sắc mặt Vương Am còn u ám hơn màu trời, phất tay rời khỏi doanh trại lạnh như băng.
Đúng lúc này có một viên tiểu tốt vừa lăn vừa bò vào doanh trướng, chân mềm nhũn ngã xuống ngay trước mặt Vương Am. Ông ta ngửi thấy mùi máu trên người tiểu tốt vội sai tùy tùng nâng người dậy, người kia chưa kịp đứng vững đã thất thanh hô to: “Tử Kinh Quan! Tử Kinh Quan bị người Địch công thành!”
Một câu này khiến toàn bộ tướng lĩnh trong doanh trại kinh động lao ra.
Người ra trước đương nhiên là chủ tướng Tử Kinh Quan, hắn nhìn khuôn mặt tiểu tốt lấm lem toàn máu, nhận ra người này chính là lính liên lạc dưới trướng mình bèn vội vàng quát: “Sao lại thế này!”
Lính liên lạc nghẹn ngào nói: “Ngài vừa dẫn binh ra khỏi thành được mấy ngày thì quân Địch kéo đến! Tuyết rơi quá dày không nhìn thấy lửa, phó chỉ huy vội vàng sai ta truyền tin cho ngài. Quân Địch còn mai phục trên đường qua lại giữa hai quan, ta là nhóm lính truyền tin thứ ba rồi ——”
Tin đã truyền xong, lính liên lạc cũng kiệt lực ngất xỉu. Nhất thời không ai rảnh rỗi quan tâm đến hắn mà sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi.
Người Địch dùng kế điệu hổ ly sơn, nếu Tử Kinh Quan thật sự bị công phá, Cư Dung cũng khó lòng giữ được. Cư Dung mà vỡ thì Hoa Bắc chắc chắn gặp nguy hiểm.
“Còn không mau khiển người phá vây, gấp rút tiếp viện!” Vương Am là người phản ứng mau lẹ nhất, vừa cất giọng lên đã kéo hồn tất cả mọi người trở về. Vài tên tướng lĩnh lúc này mới như giật mình choàng tỉnh, vội vàng đi phân phó kẻ dưới làm việc.
Sắc mặt Vương Am đen thêm ba phần.
Đại Lương lập quốc hơn mười năm, lâu rồi không nổ ra chiến sự nên binh lính trở nên lười biếng hoặc uể oải, người có kinh nghiệm sa trường thì không phế cũng giết. Quân Địch xâm nhập có chủ đích, lần này một kích không trúng, ai biết chúng có chuẩn bị gì phía sau không?
Ông ta đột nhiên nhớ đến cô con gái mà mình thương yêu nhất.
A Bích của Vương gia lúc ấy đang tuổi đôi mươi hoa mộng, một thân võ trang giơ roi giục ngựa, phu quân Tạ Thao đã đứng chờ cách đó mười bước. Mặt mày nàng sáng bừng, tay cầm roi ngựa chỉ vào Tạ Thao, quay đầu nhìn Vương Am cười vang: “Cha ơi cha chờ mà xem, chàng là tướng tinh hạ phàm, có thể an thiên hạ đấy!”
Thiên hạ tuy an nhưng tướng tinh cũng vẫn, bây giờ thiên hạ sắp rối loạn lại rồi.
Tạ Yến Hồng bị một tiếng vang lớn làm bừng tỉnh, xoay người ngã xuống giường, may mà được Trường Ninh ngồi bên mép giường vững vàng ôm lấy.
“Cái gì…”
Lời còn chưa dứt lại nghe một tiếng vang lớn nữa làm nhà cửa rung bần bật, bên ngoài là tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có quân lính đi ngang lớn tiếng hô hào.
Tạ Yến Hồng tập trung lắng nghe rồi nói: “Là máy bắn đá! Quân Địch công thành!”
Tên tiểu tốt phụ trách trông giữ bọn họ đầy mặt bất an, muốn chạy ra đầu tường hỗ trợ nhưng sợ phạm quân lệnh, không dám rời khỏi vị trí. Tạ Yến Hồng liếc mắt ra hiệu với Trường Ninh, đoạn tiến lên vỗ vỗ vai lính gác, chỉ về nơi xa: “Ngươi xem ——”
Tính canh đang khẩn trương nên không khỏi lơ là cảnh giác, cứ thế nhìn theo tay y.
Trường Ninh nhân cơ hội giơ tay chém xuống, gõ chuôi đao vào gáy cho hắn ngất xỉu, sau đó hai người nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài doanh trại.
Lời tác giả:
Nhân vật mới online!
Cuốn này viết hại não quá, trước mắt chỉ cần đảm bảo tần suất update, kết thúc tức là thắng lợi! Tiến được một tấc là vui mừng thêm một tấc!
Hy vọng mọi người thích thì save list và bình luận nhiều hơn nha! Cảm ơn mọi người!
–
Nhân vật mới mà bả nói là anh phó chỉ huy thành Tử Kinh Quan nha, chương này chưa giới thiệu tên chứ chương sau là có á XD