Hôm nay hắn là người áp trận trong quân, gần như tiên phong lao ra giữa tiếng kèn lệnh trầm thấp. Dưới màn mưa, chỉ thấy hai bên địch ta tựa như hai cơn sóng lớn đón đầu xô thẳng vào nhau.
Còn nửa canh giờ nữa là đến giờ hẹn với Tạ Yến Hồng, hiện tại là thời khắc tối tăm nhất trong ngày, mây đen giăng đầy, mưa to như trút. Ánh sáng duy nhất còn lại phát ra từ những cây đuốc gỗ trẩu tầm dầu lập lòe trong mưa, mãi mãi không tắt như những ánh sao trên mặt đất.
Quân tiên phong đã lao ra ngoài trong tiếng hô giết rung trời, trung quân đi theo áp trận. Quân lính bên người Tôn Diệp Đình đều siết chặt binh khí, vận sức chờ thời cơ. Sau lưng bọn họ là ủng thành của Tuyên Đức Môn, cổng thành khóa chặt. Tôn Diệp Đình đã sớm dặn dò, nếu chưa đến thời điểm thì cổng thành phải luôn đóng, cho dù toàn bộ người bên ngoài đều chết trận cũng không được phép mở ra.
Phó tướng đứng bên cạnh hỏi: “Đại nhân! Còn viện quân thì sao?”
Tôn Diệp Đình rút bội kiếm, từng hạt mưa to như hạt đậu nện lên mũi kiếm rồi vỡ tan tác, khiến thanh kiếm vốn nặng lại nặng thêm ba phần. Hắn ta thu ánh mắt vừa nhìn ra xa —— Có nhìn nữa cũng vô dụng, dẫu viện quân có tới hay không thì hôm nay vẫn không thể tránh khỏi một trận ác chiến.
Kỵ binh Địch đông nghìn nghịt không nhìn thấy điểm cuối, quân tiên phong cùng lắm chỉ là một vết cắt nhỏ nhoi.
Tôn Diệp Đình nắm chặt dây cương, một tay giơ bội kiếm hô lớn: “Trung quân nghe lệnh! Tấn công!”
Giọng hắn dưới mưa to không truyền được quá ba bước, thiên quân vạn mã chỉ biết nhìn theo cờ lệnh mà hành động. Chính Tôn Diệp Đình cũng không quan tâm giọng mình có thể truyền được bao xa, cho dù ngoài bản thân ra không ai nghe thấy thì hắn ta vẫn sẽ dùng toàn bộ sức lực mà kêu. Ngay tại lúc này, không thành công thì cũng xả thân, hắn ta không vì quân không vì nước, chỉ đánh vì chính bản thân mình.
Lời vừa dứt, lòng Tôn Diệp Đình thanh thản hẳn, đi đầu xung phong liều chết lao ra ngoài. Tướng sĩ chứng kiến trưởng quan thường ngày ôn hòa văn nhược gương mẫu đi trước, tinh thần đại chấn cũng theo sát nhảy vào màn mưa.
Dưới cơn mưa to, tầm nhìn bị hạn chế quá nhiều, chỉ có thể phân biệt địch ta bằng màu sắc và hình dạng áo giáp. Tôn Diệp Đình nâng kiếm chém giết, hổ khẩu tê dại, chóp mũi tràn đầy mùi nước mưa, bùn đất hòa với vị rỉ sắt của máu tươi. Giữa cơn hỗn loạn, không hiểu sao hắn lại ngửi được mùi hương hoa lê.
Đó là một ngày rất xa trong quá khứ, hắn ta cùng Nhan Trừng, Tạ Yến Hồng và các chư hoàng tử, con cháu tông thất ở trong cung đọc sách. Tiên sinh ngồi phía trên gật gù niệm sách đến nhập thần, chòm râu bạc như phát sáng khiến mọi người mơ màng buồn ngủ. Nhan Trừng đứng ngồi không yên bèn lén cúi người bò đến bên cửa sổ, trừng mắt ra lệnh cho nội quan giúp mình nâng chân nhảy ra ngoài.
Nhan Trừng bò dọc một đường lên cây lê cổ thụ ngoài cửa sổ, bò mãi lên tận đầu cành.
Đương thời điểm hoa lê nở rộ, cánh hoa bung xõa khắp cành nặng trĩu như mây như tuyết. Hắn ôm ngọn cây liều mạng lay, cánh hoa bị lắc rơi rụng lả tả theo gió bay vào trong phòng. Tạ Yến Hồng chu môi thổi bay một cánh hoa trắng như tuyết bay tới trước mặt.
Tiên sinh đang mê say trong thi thư như chợt tỉnh mộng, nheo mắt mờ mịt hỏi: “Sao bây giờ lại có tuyết rơi?”
Mọi người đồng thanh cười vang giữa mùi hương hoa lê thanh sạch.
Hiện giờ không phải lúc đó, nơi này không phải nơi đó, hai vùng thời không gập ghềnh cách xa nhau đến vạn dặm, thế nhưng hắn vẫn không khỏi nhớ về những giây phút tốt đẹp ấy.
Phó tướng rẽ trùng vây tiến lại gần hắn ta, hô to: “Quân Địch quá đông, chúng ta chống chọi không được bao lâu đâu!”
Chống không nổi vẫn phải chống, lúc này mà lui thì không chỉ sĩ khí quân ta chịu đả kích, mà mọi thứ họ dày công bố trí cũng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tôn Diệp Đình nghiến chặt khớp hàm, không kịp đáp mà bận vung kiếm chặn thanh đao chém về phía mình, nghẹn đỏ mặt nói: “Cố hết sức mà chống thôi!”
Cách đó mấy chục dặm, hạt mưa quất người Tạ Yến Hồng đau rát, nhưng y vẫn ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn về hướng đông, là nơi mà viện quân sẽ xuất hiện. Đã sắp đến giờ Dần, cũng là thời điểm mặt trời mọc, chỉ là lúc này chân trời giăng đầy mây đen phân không rõ ngày đêm sáng chiều.
Y gạt hết mọi ý nghĩ không tốt ra khỏi đầu, chỉ một lòng một dạ chờ đợi, trong lòng chắc chắn rằng chuyện gì Trường Ninh đã hứa hẹn thì không có khả năng không hoàn thành.
Chân trời đen kịt không thấy nổi mặt trời, cũng không thể nhắm chuẩn canh giờ mà chỉ có thể ước lượng đại khái.
Ước chừng đến đúng giờ Dần, Tạ Yến Hồng nhìn chòng chọc cách một màn mưa thật dày, đầu tiên là cảm giác được đất dưới chân rúng động, ngay sau đó là một vùng đen kịt tràn xuống từ xa đến gần.
Tạ Yến Hồng bật hô to: “Tới rồi!”
Người đi theo y đều là tinh binh mà Tôn Diệp Đình tin trọng, nếu không cũng sẽ không phái bọn họ đi đảm đương trọng trách. Các tinh binh đã sớm không chờ nổi, nghiến răng nghiến lợi muốn phóng ngay về Ngụy Châu thỏa sức chém giết, chỉ là ngại lời phân phó của Tôn Diệp Đình mà đi theo Tạ Yến Hồng, thấy viện binh mãi không xuất hiện, trong lòng họ cũng nóng như lửa đốt.
Hiện giờ viện binh quả nhiên xuất hiện đúng vào giờ Dần, bọn họ vui mừng khôn xiết quên hết mọi phẫn uất trước đó. Lòng Tạ Yến Hồng còn vui hơn gấp mười gấp trăm lần, lập tức giục ngựa tiến lên nghênh đón.
Quân tiếp viện mặc áo giáp tay cầm gươm nối thành một đàn dài, thế nhưng Tạ Yến Hồng liếc mắt một cái đã thấy ngay con ngựa đen chạy băng băng phía trước, bốn vó đạp tuyết như giẫm lên đám mây, người ngồi bên trên đeo nghiêng trường đao, đao đã ra khỏi vỏ, thân đao cũ kỹ, lưỡi đao lạnh ngắt vương vết máu đã được nước mưa rửa trôi sạch sẽ.
Quân Địch phía trước, thiên quân vạn mã ngay phía sau, hai người không ai nhiều lời mà chỉ trao đổi một ánh mắt thay lời muốn nói.
Hai con ngựa lại vô tư thân mật cọ cọ cổ vào nhau.
“Đi thôi.” Tạ Yến Hồng hô.
Bên trên Tuyên Đức Môn thành Ngụy Châu, lòng tướng lĩnh thủ vệ đã gấp như bị ngàn vạn ngọn lửa thiêu đốt, mắt thấy đồng bào mình đang ra sức chiến đấu với lực lượng quân Địch nhiều hơn gấp mấy lần, có ai không nóng lòng cho được. Thế nhưng hắn vẫn nắm chặt cờ lệnh tuân thủ nghiêm lời Tôn Diệp Đình, nếu viện quân không đến thì dứt khoát không mở cửa thành. Bên trong ủng thành, quân sĩ được điều động từ các cổng thành khác cũng tập hợp lại đây yên lặng chờ đợi.
Binh lực trong thành không còn bao nhiêu, quân coi giữ khắp các cửa đều đã điều động lại, nếu một kích này còn không trúng thì Ngụy Châu cũng không giữ được nữa.
Cơn mưa ngớt dần, không còn khí thế kinh hoàng như muốn nuốt trời rửa đất. Tiểu binh dựng mái che mưa trông về phía xa, đột nhiên kêu lên: “Viện quân! Viện quân tới rồi!”
Thủ tướng kích động đến suýt ngừng tim, hô lớn: “Thủ vệ chuẩn bị! Mở cửa thành!”
“Mở cửa thành ——”
Mệnh lệnh vừa ra, cánh cửa ủng thành dày nặng từ từ khai mở. Quân sĩ đang chiến đấu kịch liệt bên ngoài thấy thế liền vội vàng tập hợp vừa đánh vừa lui, trốn vào bên trong cánh cửa. Quân Địch cho rằng bọn họ không địch lại, vội nhân cơ hội thừa thắng xông lên. Ai ngờ lần này bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng rình, viện quân thình lình xuất hiện như vừa từ trên trời giáng xuống.
Lực lượng quân Địch khổng lồ, toán phía sau phát hiện viện binh, toán tiền phương vẫn tiếp tục lao về phía trước. Lúc này binh lính trấn giữ thành trốn trong ủng thành đột ngột trào ra như thủy triều, vừa vặn đụng độ quân Địch đang hung hãn đuổi theo.
Tần Hàn Châu đi đầu quân tiếp viện, làm gương cho binh sĩ xông lên như không muốn sống. Có hắn làm đầu tàu, quân đồn trú Giang Bắc vội vã bôn tập trong mưa cũng chịu kích động nhiệt huyết theo.
Hai tay Trường Ninh nắm chặt chuôi trường đao quát một tiếng lớn, kẻ địch nghênh diện lao tới lập tức phun máu xa ba thước. Có không ít sĩ tốt nhận ra sự dũng mãnh của hắn nên xúm lại xung quanh tạo thành một tiểu đội, nhìn xa tựa như một thanh trường mâu khổng lồ cắm thẳng vào đội ngũ quân Địch, mà Trường Ninh chính là đầu mâu bén nhọn nhất.
Tiếng thét lệnh mở cửa thành truyền thẳng vào bên trong thành, bá tánh không rõ nội tình chạy trốn khắp nơi. Tuổi tác Vương Am đã cao, vết thương cũ trên đùi tái phát đau nhức, ông ta nghe động tĩnh mà không đứng thẳng nổi, tùy tùng phải vội vàng chạy tới đỡ. Vương Am đẩy người ra: “Đi lên thành lâu xem tình hình, mau lên ——”
Bỗng dưng ông ta nhớ ra chuyện gì, kêu to: “Yên Nhi, đi tìm Yên Nhi!”
Vương Yên, cô cháu gái mà ông ta thương yêu nhất vì tị hiềm nhà chồng bỏ thành theo địch nên đã trở về nhà mẹ đẻ. Giờ phút này nàng đang ở trong thư phòng của Vương Am sửa soạn công văn, đột nhiên nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng la hoảng loạn, bá tánh kéo nhau chạy trốn, người kêu “thành phá” người lại nói “mọi rợ tới rồi”. Trong lòng Vương Yên run lên, tinh thần bất an bèn rút thanh bảo kiếm treo trong thư phòng ra, bối rối không biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này có một người từ đâu xông mạnh vào trong thư phòng, Vương Yên nâng mắt nhìn, hóa ra là hôn phu của nàng, Trịnh Âm, con trai Trịnh Khánh.
Trịnh Âm thừa dịp loạn lạc lẻn vào, không ngờ trong thư phòng lại có người nên lập tức nói: “Cửa thành mở rồi, Ngụy Châu thất thủ, nàng mau theo ta ra khỏi thành đi!”
Thấy thái độ gã khác thường, Vương Yên giơ thẳng mũi kiếm chỉ vào Trịnh Âm, nói to: “Ngươi tới đây làm gì!?”
Trịnh gia bị hạ ngục theo Trịnh Khánh, đã sớm cây đổ khỉ tan, bản thân Trịnh Khánh thì chuồn êm ra ngoài thành đi nhờ cậy quân Địch. Trịnh Âm vốn cũng có tính toán này, gã nghe tin thành đã phá liền nảy ra ý định lẻn vào thư phòng Vương Am xem có lấy được chút công văn quan trọng nào để lấy làm lợi thế trước người Địch hay không.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng lớn, lòng Trịnh Âm sốt ruột, mặt cũng lộ vẻ hung ác rút đao ra, chỉ vào Vương Yên cả giận nói: “Mau tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Lúc này đầu óc Vương Yên đã hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ thầm nếu thành bị phá thật, chi bằng cứ đốt sạch thư phòng này đi để công văn bên trong mãi mãi được bảo toàn bí mật.
Cánh tay cầm kiếm của nàng rất vững, mũi kiếm cũng không lung lay, một tay khác giấu sau người sờ soạng chân giá cắm nến. Trịnh Âm thấy nàng không lùi bước liền nổi sát tâm, cầm đao vung lên. Vừa đúng lúc đó Vương Am dẫn người xông về nhà, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ông ta chỉ có thể thất thanh kêu lớn, trơ mắt nhìn đao của Trịnh Âm chuẩn bị chém xuống người Vương Yên.
Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Vương Yên cúi thấp người né tránh được mũi đao, trường kiếm trong tay đồng thời bất chấp đâm thẳng về phía trước.
Đầu tiên nàng cảm nhận mũi kiếm đâm vào thịt, sau đó là dòng máu tanh hôi bắn đầy lên mặt làm nàng sợ đến mức vội vàng buông hai tay. Trịnh Âm cùng thanh kiếm còn ghim trên người nặng nề ngã xuống đất.
Vương Am xông tới kéo Vương Yên, trào nước mắt run rẩy nói: “Trong thành nguy hiểm, để ta dẫn con rời khỏi đây!”
Trên mặt trên người Vương Yên đầy máu, nàng giơ tay áo lau mặt mũi một phen, tóc tai tán loạn, hoa dung chật vật. Toàn thân nàng run rẩy, hàm trên hàm dưới va vào nhau lách cách, vất vả lắm mới ngừng lại. Thế nhưng nàng vẫn lảo đảo đi qua rút kiếm khỏi bụng Trịnh Âm, kéo theo không ít máu tươi đầm đìa.
Nàng nói: “Nếu Ngụy Châu bị chiếm đóng, kinh thành khó giữ được. Dưới tổ lật không có trứng lành, chúng ta ra khỏi thành có thể đi đâu? A công, lúc này hẳn nên mau chóng đi chỉnh đốn lại quân sĩ trong thành mới phải!”
Vương Am bị nàng dọa sợ không nhẹ, nói: “Vậy… vậy con…”
Vương Yên ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Con có kiếm, đương nhiên cũng có thể chiến đấu.”
“Được….” Vương Am gật đầu, “Được.”
Mưa đã ngừng từ bao giờ, màn mây đen phía chân trời bị xé ra một cái động nhỏ để lộ nắng sớm lờ mờ, chiếu xạ cảnh tượng đổ nát trong toàn thành Ngụy Châu.
Mưa đã dừng nhưng âm thanh ầm ầm vẫn liên tiếp vang lên.
Vương Yên ngạc nhiên hỏi: “Sao vẫn còn tiếng sét đánh?”
Vương Am lắng tai nghe mới đột nhiên phản ứng, đại kinh thất sắc kêu lên: “Không phải sét đánh!”
Ở thượng du sông Vĩnh Định, miệng cống đê Bạch Hạc đã mở ra, trải qua mấy ngày mưa liên tiếp lại qua một đêm mưa to như trút, nước sông Vĩnh Định đã cao thêm mấy trượng. Một khi tháo đập, nước sông sẽ như một con mãnh thú rít gào tràn xuống vùng hạ du.
Lời tác giả:
Mọi người còn nhớ rõ nhân vật Vương Yên đúng không, lúc Tiểu Hồng vừa đến Ngụy Châu đã được chị gái này giúp sức chạy trốn. Hồi viết đến chỗ đó tôi đã nghĩ ngay đến tình tiết bây giờ rồi.