Cọc gỗ được vót nhọn hai đầu, chôn san sát nhau làm thành tường vây quanh trại. Bên trong tường khoanh lại một khoảnh đất trồng ít hoa màu rau trái, bên cạnh xây chuồng nuôi mấy con bò dê gà vịt ít ỏi nhưng có vẫn tốt hơn không, còn phần lớn lương thực tiếp viện cho nơi này đều đến từ việc cướp bóc.
Sau một mùa đông nhiều biến động, dưới chân núi Hồng Đào mọc ra chi chít hang ổ thổ phỉ như nấm mọc sau mưa. Mùa đông khắc nghiệt, ai nấy đều chỉ nghĩ đến việc sinh tồn, nói là tụ tập làm cướp nhưng cũng chẳng khác gì mấy toán lưu dân dồn vào sống chung một chỗ. Hiện giờ mùa xuân băng tan tuyết chảy, quan lại trong thành Sóc Châu không có ý định dọn dẹp quản lý bọn họ nên cả đám bắt đầu ngo ngoe rục rịch hẳn lên.
Trần Đại Lực muốn làm thổ hoàng đế, các tướng cướp khác cũng muốn làm thổ hoàng đế, vậy nên ưu tiên hàng đầu chính là đánh phục hết tất cả đối thủ sống xung quanh.
Lục Thiếu Vi ở lại ổ cướp không cần làm việc chân tay vất vả, hiện giờ công việc quan trọng nhất của gã là giúp Trần Đại Lực “luyện đan”.
Mỗi ngày gã đều luyện, cứ mười ngày một lần dâng lên một viên “tiên đan” cho Trần Đại Lực. Lục Thiếu Vi cũng không thể đốt cái lò suông mãi được, vì thế phải chạy xuống thành Sóc Châu vài lần chọn mua không ít “tiên tài”, trong đó có cả một khối vàng nhỏ sáng óng ánh, là vàng thật bạc trắng, cứ thế ném thẳng vào lò làm ai thấy cũng phải khiếp sợ.
Lục Thiếu Vi ngồi xếp bằng bên cái lò cháy hừng hực, vừa sưởi ấm vừa ngủ gà gật trông giống hệt một con mèo già mà các lão thái thái hay nuôi.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng người ngựa rất ầm ĩ, Lục Thiếu Vi hơi nhấc mí mắt trông thấy cậu nhóc phụ tá nhóm củi tên Nhị Cẩu Tử cứ nhấp nhổm không yên, đầu duỗi ra ngoài nghe ngóng như thể dưới ghế có côn trùng cắn mông.
“Khụ khụ ——” Lục Thiếu Vi ra vẻ uy nghiêm ho nhẹ hai tiếng.
Nhị Cẩu Tử vừa nhỏ vừa gầy giật mình hoảng sợ, không dám nhúc nhích nữa mà nghiêm túc nhét thêm hai thanh củi vào lò. Thế nhưng bên ngoài thật sự quá náo nhiệt, cậu ta không ngồi yên được bèn rền rĩ rất đáng thương: “Tiên nhân… Tiên nhân…”
Hai mắt Lục Thiếu Vi không thèm mở to, cũng không cử động mà dài giọng đáp: “Hửm?”
Nhị Cẩu Tử khẩn cầu: “Hình như bọn Nhan nhị ca trở về rồi, ta có thể đi xem một lát không? Chỉ một lát thôi…”
Lục Thiếu Vi im lặng cứ như thật sự ngủ rồi, qua một hồi lâu, gã mới khe khẽ gật đầu. Đầu còn chưa gật hoàn toàn thì Nhị Cẩu Tử đã phóng ra ngoài nhanh như chớp. Lục Thiếu Vi lại nhấc mí mắt lên cao hơn một chút, thấy trong phòng không còn ai nữa mới lộn mình mở cửa sổ nhón chân nhìn lén.
Bên ngoài trại thổ phỉ vây đầy người chen chúc khiến những người vừa trở về không có cả lối đi.
Lục Thiếu Vi liếc một cái liền thấy ngay Nhan Trừng cưỡi trên con ngựa cao lớn, sau lưng khoác đao, nửa khuôn mặt được khăn vải che lại chỉ lộ ra phần mắt. Lần này bọn họ thu hoạch rất khá, ngựa ai cũng chất đầy đồ đạc. Lục Thiếu Vi khom lưng nhặt một nhánh cây nhỏ dưới đất cầm giữa ngón cái và ngón trỏ, nhắm chuẩn thời điểm Nhan Trừng dắt ngựa đi ngang cửa sổ thì nhanh tay búng một cái.
Nhánh cây đập chuẩn xác vào trán hắn, Nhan Trừng nhạy bén nhìn qua, Lục Thiếu Vi vội vàng ngồi thụp xuống trốn, sau đó bò lại về gần lò luyện đan, giả bộ nhắm mắt xếp bằng thiền tọa.
Nhị Cẩu Tử lao vào như một cơn gió, ríu ra ríu rít bên tai Lục Thiếu Vi như con chim sẻ.
“… Bọn họ mang nhiều đồ về lắm! Có cả một con heo nữa! Tối nay chúng ta có được ăn thịt heo hầm không nhỉ?”
“Hình như Nhan nhị ca bị thương thì phải, nhưng trông hắn không đau đớn chút nào…”
Lục Thiếu Vi liếc một cái nhưng cậu ta không nhìn thấy, cứ luôn miệng lải nhải: “Còn dẫn theo một người phụ nữ trở về nữa! Làn da trắng như tuyết ấy!”
Nói đến đây thì Nhan Trừng cũng vừa đẩy cửa bước vào, Nhị Cẩu Tử xun xoe chạy đến muốn giúp hắn cầm đao. Nhan Trừng tháo khăn che mặt xuống ném qua một bên, ghét bỏ xua xua tay. Nhị Cẩu Tử hiểu ý vội vàng lui ra ngoài, trước khi đi còn hô to: “Tiên nhân! Ta đã thêm đủ củi lửa rồi, ta…”
Nhan Trừng trở tay khép cửa nhốt cái đuôi lắm mồm kia ở ngoài, đoạn xoa xoa lỗ tai lẩm bẩm: “Ồn muốn chết.”
Lục Thiếu Vi vẫn làm bộ như đang nhập định, hai mắt nhắm nghiền không chút phân tâm. Nhan Trừng quá quen với bộ dạng diễn sâu của gã nên không thèm đi lật tẩy, hai người đã biết quá rõ về nhau, không cần phải làm chuyện dư thừa.
Nhan Trừng trợn mắt cởi chiếc áo vải thô đang mặc ra, vết thương do đao chém trúng nằm ngay sau lưng, không quá sâu nhưng vừa rồi không kịp băng bó cẩn thận nên bị thấm máu, bây giờ khắp lưng toàn là vết máu khô trông rất ghê rợn. Lục Thiếu Vi hé mắt ra một cái khe nhỏ, nhìn hắn ngồi xuống đất lục lọi tìm thuốc trị thương.
“Ở bên kia… Phía dưới cùng ấy…” Lục Thiếu Vi nhắc nhở.
Nhan Trừng tìm được thuốc trị thương và băng vải sạch sẽ, cong lưng dịch người lại gần Lục Thiếu Vi: “Lại đây, giúp ta băng bó một chút.”
Lục Thiếu Vi nhận đồ vật rồi đưa tay bóc băng vải trên lưng hắn ra, bóc tới đâu hắn xuýt xoa tới đó. Vóc dáng Nhan Trừng cao lớn, vốn đã trổ mã thành thanh niên, mấy năm nay trải qua nhiều sóng gió nên trông càng đĩnh bạt rắn rỏi. Vóc dáng Lục Thiếu Vi thì vẫn thấp bé như xưa, chọc chọc tay vào lưng hắn nói: “Ngồi thấp xuống tí nữa, không thuận tay.”
Nhan Trừng dứt khoát ngồi xếp bằng luôn dưới đất, Lục Thiếu Vi giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc rồi xé vải sạch thành từng dải nhỏ, quấn vòng từ sau lưng ra trước ngực vài vòng, cột chắc lại. Sau khi vết thương được băng cẩn thận, Nhan Trừng không sợ đau liền đừng dậy lười biếng vươn vai mấy cái, miệng lẩm bẩm oán giận “Mệt chết rồi”, sau đó vô tư nằm sấp xuống giường, phơi nguyên làn da màu mạch và đống cơ bắp căng chặt ra ngoài.
“Đừng ngủ,” Lục Thiếu Vi nói, “Cho ngươi cái này này.”
Nhan Trừng mệt đến mức hai mí mắt đánh nhau túi bụi, chôn mặt vào khuỷu tay lười biếng “Ừ” một tiếng cho có lệ. Hắn nghe thấy tiếng Lục Thiếu Vi lục lọi sột soạt không biết đang tìm thứ gì, âm thanh sột soạt đó làm phiến hắn muốn ngủ cũng không ngủ được, đành phải lật người lại chống tay nhổm lên, cố gắng tránh chỗ có vết thương.
Lục Thiếu Vi đặt một thứ gì đó lên mặt làm hắn trợn mắt, rồi xuyên thấu qua hai cái lỗ thấy rõ ràng vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Lục Thiếu Vi.
“Đây là cái gì?”
Nhan Trừng nhấc món đồ xuống cẩn thận quan sát —— Đó là một chiếc mặt nạ khắc bằng gỗ, đeo lên có thể che kín hơn phân nửa khuôn mặt.
Vết xăm trên mặt hắn là một thứ phiền phức to bự, luôn phải cố gắng che giấu trước người ngoài. Tên hắn nằm trong danh sách tội tốt, đào ngũ là cầm chắc tội chết, còn có khả năng liên lụy đến mẫu thân ở trong kinh nên phần lớn thời gian hắn đều tìm một cái khăn vải cột lên mặt. Chiếc mặt nạ trên tay thì tinh xảo hơn khăn vải nhiều, mặt gỗ được mài bóng loáng không còn chút dăm gỗ thừa thãi nào.
“Thế nào,” Lục Thiếu Vi đắc ý hất hàm, “Hợp đúng không.”
Thấy Nhan Trừng vẫn ngẩn người, gã hơi không hài lòng liền áp mặt nạ lên mặt hắn lần nữa, vừa dùng hai tay đỡ vừa giảng giải chỗ tinh diệu bên trong cho hắn nghe.
“Chỗ đường mày và sống mũi là khó làm nhất, phải áp sát mặt không được có khe hở…”
Nói đoạn, ngón tay gã cũng chỉ lên chân mày và sống mũi. Nhan Trừng đần cả người, cảm giác chiếc mặt nạ này hình như gọt hơi mỏng, bởi vì hắn có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể Lục Thiếu Vi xuyên thấu qua lớp gỗ truyền lên mặt mình.
Nhan Trừng lộn mình nhảy dựng lên, vừa che mặt nạ vừa liên tiếp lùi ra sau rồi tông cửa xông ra ngoài. Đương lúc Lục Thiếu Vi chẳng hiểu chuyện gì, hắn lại vọt trở vào vớ lấy quần áo bằng một tay, tay kia vẫn giữ chặt mặt nạ chạy biến.
Lục Thiếu Vi vò đầu: “Chuyện gì thế nhỉ?”
Tối hôm đó trại phỉ mở tiệc mừng công. Bọn Nhan Trừng ra ngoài là đi sang trại cướp lân cận tống tiền, trại bên kia không nhiều người bằng bọn họ, chỉ có thể co đầu rụt cổ thối lui để mặc bọn họ đuổi đánh. Lần này ngoại trừ vài người bỏ trốn, cả trại cướp gần như bị bọn họ dọn hết không chừa thứ gì.
Trần Đại Lực đương nhiên rất hào hứng, cảm thấy bản thân đã ở gần cái ngai thổ hoàng đế lắm rồi.
Con heo cướp về được hầm thành một nồi thịt lớn, bên trên đóng lớp váng mỡ dày, hương thơm nức mũi làm hai mắt Nhị Cẩu Tử gần như dính chặt vào cái nồi.
Trần Đại Lực bắt chước Lục Thiếu Vi cũng mặc đạo bào, lão vốn cao lớn thô kệch nhưng muốn học đòi tiên phong đạo cốt trông càng buồn cười hơn. Bành Lục ngồi ngay bên cạnh lão, nhìn qua thái độ rất cung kính thân mật, xung quanh toàn là các huynh đệ thân thiết. Nhan Trừng ngồi trên một cái bàn khác, bên cạnh cũng có không ít người vây quanh, khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ Lục Thiếu Vi vừa tặng, những khi không nói không cười trông càng có vẻ hung thần ác sát.
Lục Thiếu Vi cũng thèm thịt nhưng phải giữ gìn tốt hình tượng tiên phong đạo cốt, giả vờ mình không đói khát thèm thuồng gì mà cười nhạt ngồi bên cạnh Trần Đại Lực.
Bữa tiệc mừng công này ngoại trừ thịt ra còn có một thứ dễ khiến người ta thèm thuồng nữa —— là phụ nữ.
Nàng là một thiếu phụ tư sắc khá bình thường, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, giữa miền gió tuyết khắc nghiệt này mà vẫn sở hữu làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt xinh đẹp, mị nhãn như tơ. Nghe nói nàng là tình nhân của đầu lĩnh trại phỉ bên đó, tên là “Tuyết Nương”. Gã kia bận chạy trốn bỏ nàng ở lại, nàng liền chủ động mở lời muốn theo bọn Nhan Trừng trở về. Mọi người có mặt ở đây đều thèm phụ nữ thật nhưng ai cũng có mắt, đều thấy rõ ràng đôi mắt như móc câu của Tuyết Nương luôn câu chặt vào người Nhan Trừng.
Chỉ có mỗi Nhan Trừng là không biết đang suy nghĩ gì, cơ bản không thèm nhìn đến ánh mắt mị hoặc kia y như kẻ mù.
Lục Thiếu Vi thu hết hành động của mọi người vào đáy mắt, nhưng đồng thời cũng chỉ một lòng muốn ăn nhiều thêm mấy miếng thịt. Gã lấy cớ phải luyện đan nên xin phép Trần Đại Lực cáo từ. Trần Đại Lực nào dám từ chối, còn cung kính đứng lên tiễn tiên nhân. Lục Thiếu Vi phất vạt áo choàng không nhiễm một hạt bụi bước đi, trước khi ra ngoài, ngang qua Nhan Trừng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn mấy cái.
Lục Thiếu Vi vốn muốn ám chỉ Nhan Trừng nhớ gắp mấy miếng thịt tuồn về cho mình, vậy mà Nhan Trừng đột nhiên giật bắn mình như bị chích kim, suýt nữa hất đổ cả bàn tiệc.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn bọn họ, Lục Thiếu Vi cạn cả lời.
Tuyết Nương ngồi ngay bên cạnh nhìn bên này ngó bên kia, sóng mắt lưu chuyển, cười nói: “Ôi chao, nô gia bất cẩn làm rơi đũa.”
Tuy lời hòa giải hơi sượng nhưng chí ít vẫn là hòa giải. Lục Thiếu Vi giả bộ như mình vừa bị mạo phạm, hừ một tiếng phất tay áo bỏ đi, thời điểm bước đi còn nháy nháy mắt hy vọng Nhan Trừng hiểu ý tứ mình.
Sau một bữa cơm no rượu say, Nhan Trừng trở về phòng.
Lúc hắn bước vào cửa, Lục Thiếu Vi nhíu mũi ngửi ngửi mà không ngửi được mùi thịt bèn thở dài một hơi. Tiếng thở dài kia đối với Nhan Trừng không khác gì tiếng sấm, toàn thân như đông cứng lại. Qua một hồi lâu, hắn thấy Lục Thiếu Vi không có hành động gì tiếp theo mới nhón chân cẩn thận nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ.
Lần này không đợi Lục Thiếu Vi phân ranh giới, hắn đã tự giác cách đối phương rõ xa, còn xa hơn cả Sở hà Hán giới.
Lục Thiếu Vi vẫn quá nhớ thương món thịt heo không chịu được, gã xoay người ngồi dậy vỗ vỗ Nhan Trừng, kêu lên: “Này ——”
Nhan Trừng vội vàng bật dậy suýt nữa thì lăn xuống giường, làm như Lục Thiếu Vi là mãnh thú hồng thủy gì ghê gớm lắm. Lúc này Lục Thiếu Vi cũng bực bội thật sự, đè thấp giọng mắng: “Ngươi bị vong ốp à! Tặng đồ cho ngươi còn làm mình làm mẩy, thịt của ta đâu? Đói chết rồi đây này!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong căn phòng tối, đôi mắt Lục Thiếu Vi sáng long lanh, vừa mờ mịt vừa bực tức, ánh mắt Nhan Trừng thì ngơ ngác như mất hồn. Sau một lúc lâu, Nhan Trừng liền bước thẳng xuống giường, để nguyên chân trần đi ra ngoài.
Lục Thiếu Vi đấm giường cả giận nói: “Tức chết ta!”
Qua một lát, Nhan Trừng mới rón ra rón rén tiến vào, trên tay cầm một cái chén xếp thịt heo đầy đến tận ngọn, hương thơm ngào ngạt. Lục Thiếu Vi vẫn chưa hết giận, trông thấy chỉ xoay mặt vào tường giả vờ ngủ.
Nhan Trừng ngồi xổm bên mép giường, ôm chén thì thầm: “Xin lỗi, ta lấy thịt rồi đây.”
Thấy Lục Thiếu Vi không phản ứng, một lát sau hắn lại nói: “Cái đó… Ta rất thích chiếc mặt nạ … Đa tạ…”
Lời tác giả:
Hai người này sao cứ buồn cười thế nhỉ, viết về họ cũng vui nữa.
Hôm nay cày xong hai chương 49 và 50, đừng xem sót nhé!