A công nói ngày xưa hắn không bị, nhưng ngày xưa là lúc nào thì Trường Ninh hoàn toàn không có ký ức, dẫu sao thì từ ngày biết nhớ hắn đã thường xuyên đau đầu rồi. A công tinh thông y thuật, bọn họ định cư gần nơi ở của tộc Khương, người Khương cũng giỏi vu thuật mà vẫn không thể trị tận gốc chứng bệnh này.
May mắn là những cơn đau không phải lúc nào cũng cực kỳ đau, thỉnh thoảng a công còn châm cứu cho hắn, dần dần số lần hắn tái phát ngày một ít đi.
Thế nhưng không biết vì sao mà từ ngày nhập kinh sư, đầu hắn càng lúc càng đau lợi hại, tần suất cũng nhiều hơn hẳn. Kể từ khi hắn cùng Tạ Yến Hồng chạy khỏi kinh sư, cơn đau đầu gần như không hề dừng lại, chẳng qua lúc nhiều lúc ít mà thôi.
Trước kia hắn chưa từng lo lắng vấn đề này, luôn cho rằng chỉ cần trở về quan ngoại thì a công sẽ luôn có biện pháp.
Nhưng lúc này tình hình không được lạc quan như thế nữa, hắn không chỉ có một mình mà còn có Tạ Yến Hồng bên cạnh, bắt buộc phải yên ổn chống chọi được đến lúc an toàn, không thể xảy ra sự cố.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Tạ Yến Hồng, hắn nói: “Ta không sao.”
Tạ Yến Hồng bán tín bán nghi, nhìn hắn một lần nữa nắm dây cương xoay người lên ngựa, động tác lưu loát giống như thật sự không có chuyện gì. Tiểu Ô nhẹ nhàng cất bước, chở theo Tạ Yến Hồng đi sát bên cạnh ngựa của Trường Ninh, ánh mắt y như đóng đinh lên người hắn cứ như sợ phút tiếp theo hắn sẽ lại ngã lăn khỏi ngựa —— Chuyện này không phải chưa từng xảy ra.
Trường Ninh bị y nhìn chằm chằm, đột nhiên quay đầu nói: “Có thể chữa.”
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Chữa thế nào?”
“Ngươi từng dạy ta mà.”
“Cái gì?” Tạ Yến Hồng mờ mịt nói.
“Như vậy.”
Trường Ninh ghìm ngựa, đoạn cúi người hôn lên khóe môi Tạ Yến Hồng một cái. Nụ hôn này không sâu mà chỉ như chuồn chuồn lướt nước, cánh môi cọ qua khóe miệng lại cọ lên gò má.
Tạ Yến Hồng sửng sốt.
“Đi nhanh đi.” Mặt Trường Ninh không biểu cảm, “Giá!”
“Ngươi! Chờ ta với!” Tạ Yến Hồng hô lớn.
Hai người phóng nước đại không dám chậm trễ sợ bị quân Địch đuổi kịp, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, sợ bọn chúng mất mục tiêu lại đi lùng sục phát hiện ra hành tung nhà Ô Lan. Dựa theo lời kể của Ô Lan, Hộc Luật thị mấy năm nay ở quan ngoại đã lớn mạnh rất nhiều, bên trong thống nhất các bộ, bên ngoài thanh trừng dị kỷ, nếu tộc nào thế đơn lực mỏng không có sức phản kháng mà gặp phải bọn họ nhất định là cầm chắc cái chết.
Vì thế, hai người Tạ Yến Hồng vừa đi vừa nghỉ, thường xuyên trèo lên chỗ cao nhìn ngó khắp nơi, tăng cường cảnh giới.
Chỉ sau hai ngày, bọn họ phát hiện ra có một đội kỵ binh đuổi bắt ngay sau lưng. Phe Tạ Yến Hồng thuận lợi ở chỗ nhẹ nhàng linh hoạt, lương khô sung túc nên cứ thong thả dẫn theo đội ngũ mấy chục người kia loanh quanh khắp thảo nguyên như chơi thả diều.
Một buổi sáng của ba ngày sau, bọn họ tới cửa Tham Hợp Quan.
Nơi đây từng là pháo đài chống Hồ Lỗ ở phía tây, địa thế so ra còn hiểm yếu hơn Cư Dung hay Tử Kinh nhiều. Có điều sau hai triều thay đổi, Trung nguyên không ngừng nội đấu, người Địch cướp bóc khắp nơi nên Tham Hợp cũng dần trở nên hoang phế. Vùng thung lũng lòng chảo giữa hai ngọn núi đã tan hết tuyết, cỏ xanh mềm mại lấp ló sau một mùa đông dài ngủ yên.
Bức tường quan thành nhiều năm không được tu sửa nên chỗ trồi chỗ sụt, ánh nắng ban mai chiếu từ rìa tường thành hơi chói làm Tạ Yến Hồng phải giơ tay che mắt. Trường Ninh xuống ngựa, buông trường đao nhẹ nhàng nhảy lên bám chắc vào những hàng gạch nhô ra, dùng lực cánh tay và thắt lưng bò một đường lên trên bức tường hoang phế.
Hắn leo lên đầu tường nhìn về nơi xa, không còn thấy đội người ngựa đuổi theo họ nhiều ngày nay đâu nữa.
Nghe được tình huống, Tạ Yến Hồng cũng lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ… bọn chúng thấy không đuổi kịp nên bỏ cuộc rồi?”
Lời nói ra chính y cũng không tin tưởng. Tạ Yến Hồng đã trực tiếp tiếp xúc với quân Địch ở Tử Kinh Quan, biết rõ bọn người đó xảo trá thiện chiến, lần xâm lược này chắc chắn phải có tính toán kỹ lưỡng. Nếu đã phát hiện ra điều kỳ quặc, sau đó còn đuổi theo một đường thì sao có thể từ bỏ qua loa như vậy được?
Trường Ninh cũng tràn đầy bất an, hắn liếc nhìn bầu trời buổi sớm trong xanh rộng lớn, ngoại trừ ánh bình minh thì không có thêm thứ gì khác.
Hắn nói: “Nhanh chóng xuất quan thôi.”
Không cần hắn nói, Tạ Yến Hồng cũng biết lúc này chạy mới là thượng sách. Tình hình và tâm cảnh bây giờ không giống như lúc ở Tử Kinh Quan, chưa nói chuyện quân Địch không đến để gây rối bình thường, chính y cũng không còn ý định quay về hướng đông nữa. Tất cả con người sự vật y quý trọng đều đã bị chôn vùi ở nơi đó, lúc này trong lòng y chỉ còn duy nhất mình Trường Ninh.
Trường Ninh tìm mọi cách để đoàn tụ với ngoại công, đương nhiên Tạ Yến Hồng cũng coi đó là mục tiêu minh xác.
Bọn họ giục ngựa chạy băng băng một đường không dám chậm trễ, sau đó gặp Hoàng Hà cuồn cuộn ngay trước mặt. Hoàng Hà ở Trung nguyên vốn là một con quái vật hoành hành ngang ngược, mùa đông năm nay tuyết dày, đến xuân tuyết tan chắc chắn sẽ có vùng gặp lũ lụt. Thế nhưng đoạn Hoàng Hà chảy qua bình nguyên Hà Sáo lại rất ôn hòa ngoan ngoãn, mặt nước bằng phẳng nuôi dưỡng cả một vùng được mệnh danh là Giang Nam ngoài biên ải này.
Nếu Tạ Yến Hồng tâm tình nhàn nhã, có khi hiện giờ đã phải chép miệng trầm trồ trước cảnh xuân tươi đẹp.
Đỉnh Âm Sơn quanh năm tuyết đọng, mây bay ngang sườn núi. Phóng mắt nhìn ra xa, thảo nguyên đã không còn tuyết nữa, nơi nơi là nước chảy róc rách, sắc xanh ngời ngời. Đàn chim di trú quay về phương bắc xẹt qua nền trời trong, không biết có Ngọc Trảo trong số đó hay không. Trường Ninh rất quen thuộc địa hình nơi đây, dẫn theo Tạ Yến Hồng đi men theo Hoàng Hòa về hướng tây nam. Ở nơi này Hoàng Hà phân ra nhiều nhánh sông lớn nhỏ, nơi rộng phải cần thuyền lớn để băng qua, nơi hẹp nhất chỉ như một dòng suối nhỏ, ngựa nhảy một phát là vượt qua dễ dàng.
Trường Ninh đưa Tạ Yến Hồng đến một bến đò, bến đò không tính là cũ kỹ nhưng không có người, gần đó chỉ buộc một con thuyền nhỏ.
“Chỗ này là bến đò cổ, sông chảy qua vùng này vừa nông vừa bằng phẳng, nếu muốn đi về phía nam Hà Sáo thì phần lớn mọi người đều qua sông ở đây. Trước kia phụ thân Ô Lan cũng từng làm nghề đưa đò.”
Trường Ninh và Độc Cô Tín từng giao hẹn nhau, nếu bọn họ thất lạc ngoài ý muốn thì sẽ lưu lại lời nhắn ở bến đò cổ này.
Hai người xuống ngựa cho chúng tự do gặm cỏ non, mình thì đi thẳng ra bến đò. Trường Ninh nhẹ nhàng nhảy một cái lên thuyền nhỏ, thân thuyền thật sự rất nhỏ, một người lên đã đung đưa không ngừng. Trường Ninh đứng một lúc cho vững, sau đó đỡ mép thuyền ngồi xuống, trực tiếp thò tay vào nước sờ soạng thân thuyền, mãi đến khi toàn bộ cánh tay đều sắp chìm xuống nước mới mò được một vật gắn ở dưới đáy.
Tạ Yến Hồng ngồi xổm bên bờ nhìn hắn vớt đồ lên.
Đó là một cái bọc nhỏ bằng giấy dầu, buộc dây thừng lông dê cố định dưới đáy thuyền. Trường Ninh rút dao găm cắt đứt dây, bên trong bọc giấy dầu chỉ có duy nhất một bức thư.
“Viết những gì thế?” Tạ Yến Hồng sốt ruột hỏi.
“Đây là mật mã do a công nghĩ ra,” Trường Ninh vò tờ giấy thành một cục ném xuống nước, “Ông ấy kêu ta đi dọc theo bờ sông về hướng nam, tránh Khố Kết Sa, đi về phía thành cổ Thập Bí.”
Khố Kết Sa là một sa mạc cát dài trăm dặm vắt ngang qua mạn nam Hoàng Hà, dòng sông chảy đến đó thì vòng qua Khố Kết Sa rồi mới chảy xuôi về phương nam. Ngoại trừ tờ giấy, Độc Cô Tín còn giấu một ít lương khô ở một nơi bí mật trong bến đò. Hai người thu dọn lương khô buộc vào ngựa, rót đầy túi nước chuẩn bị lên đường.
“Thành cổ Thập Bí?” Tạ Yến Hồng hỏi, “Đó là nơi nào?”
Trường Ninh lắc đầu: “Ta không hiểu, nhưng a công có nói rõ phương vị, cứ đi dọc theo đường đã định, đi tới nơi là biết thôi…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng ưng sắc nhọn đã vang lên làm Tạ Yến Hồng ê tai, tiếng động này át cả mây bay, đủ truyền trăm dặm. Y ngẩng đầu thấy một cái bóng đen đang xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ. Trường Ninh phản ứng cực nhanh, nâng eo Tạ Yến Hồng xách y lên yên ngựa, mình cũng xoay người lên quát một tiếng: “Đi mau!”
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì tay chân đã hành động trước nhất. Tạ Yến Hồng kẹp chặt bụng ngựa, Tiểu Ô vọt lên, Trường Ninh giơ roi giục ngựa theo sát phía sau. Hai con ngựa lần lượt lao vào giữa khúc sông nhỏ hẹp, sóng nước dập dềnh khiến thuyền nhỏ không ngừng lay động. Lòng sông vừa nông vừa ngắn, hai con ngựa chỉ bước mấy bước đã vượt được sông lên bờ, lập tức chạy như bay về hướng nam.
Cái bóng đen vẫn luôn xoay quanh trên đầu bọn họ mãi không đi, Tạ Yến Hồng biết đấy là ưng muốn đánh dấu rõ phương vị của kẻ địch cho chủ nhân. Trên tay lúc này không có cung tiễn, mà dù có thì cũng khó lòng bắn trúng hải đông thanh bay cao như vậy, giờ phút này việc duy nhất mà bọn họ có thể làm là cắm đầu cắm cổ chạy càng nhanh càng tốt.
Chốc lát sau, từ nơi xa truyền đến một tiếng huýt mơ hồ sắc nhọn tương tự như tiếng ưng kêu.
Cái bóng đen trên trời theo tiếng mà lao thẳng xuống dưới, Trường Ninh nhanh chóng quyết định ghìm ngựa, trở tay rút đao, trên lưỡi đao còn vương vết máu khô cạn, tản ra ánh sáng bức người. Tạ Yến Hồng cũng thu cương dừng ngựa, rút thanh loan đao mà Ô Lan tặng cho. Tiểu Ô bất an giẫm giẫm chân. Tạ Yến Hồng cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết nắm thật chặt chuôi đao.
Từng trông thấy Ô Lan thuần ưng nuôi ưng, Tạ Yến Hồng cho rằng mình đã rất quen thuộc với sinh linh thần kỳ đó rồi. Thế nhưng lúc này nhìn thấy con vật giương đôi cánh cường tráng vỗ phành phạch trên đỉnh đầu, cùng với cái mõm sắc nhọn phản xạ ánh nắng, trái tim y vẫn nhảy thình thịch trong lồng ngực, lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi.
Ưng đáp xuống, Trường Ninh nhắm chuẩn thời cơ, lưỡi đao xé không phóng đi. Con ưng kêu to một tiếng, né được lại bay lên cao xoay xoay mấy vòng rồi tiếp tục lao xuống như bay, móng vuốt nó sắc bén như móc sắt, có thể móc luôn tròng mắt người ra chỉ bằng một nhát. Trường Ninh vung đao chặn, nó nhanh nhẹn tránh thoát phi lên cao hơn, chờ thời cơ công kích lần nữa.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại, Tạ Yến Hồng đứng một bên tập trung quan sát chờ đợi, chọn đúng thời điểm con ưng tránh khói mũi đao của Trường Ninh mà hô khẽ một tiếng, đồng thời ném thanh loan đao trên tay mình ra ——
Ném trúng!
Loan đao rơi xuống đất, chim ưng kêu to đau đớn, mất cân bằng cũng lảo đảo rơi theo.
Đúng vào thời khắc này, Trường Ninh ruổi ngựa tiến lên, tay cầm chắc chuôi đao đâm mũi đao xuống. Binh khí sắc bén đâm xuyên qua cánh ưng và đóng đinh nó dưới mặt đất.
Trường Ninh thu đao, Tạ Yến Hồng cũng nhặt thanh loan đao mình vừa ném về.
Tiếng vó ngựa hỗn loạn ngày một gần hơn, Tạ Yến Hồng còn nghe được cả tiếng chó ngao sủa vang. Hóa ra sáng sớm nay không thấy tung tích toán quân Địch là vì chúng phải trở về dẫn theo ưng và chó, quyết tâm muốn bắt hai người bằng được. Trong số đám người kia hẳn có cả thiếu niên người Địch hôm trước, bọn họ từng gặp qua một lần ở Tử Kinh Quan, nói không chừng người Địch sẽ cho rằng phe Tạ Yến Hồng là quân Hán.
Có điều nếu không liều mạng kéo lực chú ý của quân Địch thì làm sao có thể bảo đảm an toàn cho gia đình Ô Lan, đâu ai dự đoán được thiếu niên đó là người của quân Địch. Nếu gã thật sự thuộc quân đội chính quy, lúc ấy vì sao lại trở thành tù binh vào thành? Rốt cuộc gã có thân phận gì?
Ngàn từ vạn ngữ xoay chuyển trong đầu Tạ Yến Hồng, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra duyên cớ.
Khứu giác của chó ngao rất nhạy, tìm kiếm tung tích của hai người dễ như trở bàn tay. Nơi này trống trải không chỗ ẩn nấp, chỉ cần bất cẩn xuất hiện trong phạm vi bắn tên của quân Địch, bọn họ sẽ cầm chắc cái chết.
Trường Ninh nắm tay Tạ Yến Hồng để y xuống ngựa, đoạn buộc lỏng dây cương hai con ngựa vào nhau, khẽ huýt sáo một tiếng. Con Ô Vân Cái Tuyết thông minh hiểu ý, lập tức nhẹ nhàng chạy về hướng không người, Tiểu Ô cũng được nó dẫn chạy theo cùng.
Không kịp giải thích nhiều, Trường Ninh nắm chặt tay Tạ Yến Hồng, nói: “Ta sẽ không buông tay, ta đếm ba tiếng, ngươi hít sâu một hơi rồi nín thở nhé.”
Tạ Yến Hồng gật đầu làm theo, hít sâu một hơi.
Trường Ninh nắm tay y thả người nhảy thẳng xuống nước.
Tạ Yến Hồng không ngờ Trường Ninh lại bơi giỏi như thế. Y hầu như không cần dùng sức, thân hình Trường Ninh linh hoạt như cá kéo y bơi thẳng về phía trước. Y cũng không dám mở mắt, chỉ cảm giác dòng nước chảy qua mình như gió xuân mềm mại. Hai tay bọn họ giao nắm chặt chẽ, trong nháy mắt làm Tạ Yến Hồng quên mất mình đang trong phút giây cấp bách, còn Trường Ninh có lẽ sẽ dẫn mình bơi tới tận tiên cảnh Long cung trong truyền thuyết cũng nên.
Bơi được một lát, Tạ Yến Hồng thấy mình sắp dùng hết dưỡng khí bèn kéo kéo tay Trường Ninh. Hắn hiểu rõ ý liền kéo y vào ngực mình, tiếp cho y thêm một hơi.
Bọn họ quấn quýt dưới nước gắn bó môi răng. Tiết xuân hàn se lạnh, tuyết chỉ vừa mới tan nên xung quanh toàn là nước tuyết băng giá lạnh lẽo thấm người, nhưng thân thể cả hai thì vẫn ấm áp đến khó tin.
Lời tác giả:
Đôi tiểu tình lữ còn phải ăn khổ một thời gian nữa, chờ đoạn cốt truyện này qua là mở ra hình thức sảng văn được rồi (chắc vậy).
Cuối tuần này tính sai số từ, viết không đủ chỉ tiêu nên update thêm chương 50, nhờ đừng xem sót nha!