• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Yến Hồng sợ tới mức kinh hãi ngã ngồi xuống đất.

Con báo đen lao thẳng về phía này, nó nhảy vút lên cao, mắt thú sáng quắc trợn trừng như muốn nứt, cái miệng ngoác rộng vung vẩy nước bọt lẫn với máu, chỉ nháy mắt mà hàm răng sắc nhọn của nó đã ở ngay trước mắt.

Tạ Yến Hồng căng thẳng đến tê dại đầu ngón tay, cũng không kêu được thành tiếng, chỉ nhìn chằm chằm con báo lẫn Trường Ninh. Con thú quá hung mãnh còn Trường Ninh vẫn đứng sững như núi không động đậy. Gió thổi tung một góc áo và mái tóc hắn, đầu hắn hơi nghiêng, đôi mắt nheo lại nhắm chuẩn. Cây cung bị kéo căng thành hình trăng tròn như thể dùng thêm một chút nữa thôi sẽ gãy đôi, đầu mũi tên chĩa thẳng vào đầu báo ——

“Tới đây.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Mũi tên xé gió lướt đi trong tích tắc, ở một khoảng cách cực gần cùng sức lực cực kỳ hung mãnh, nó nhắm thẳng vào miệng báo đâm xuyên qua gáy. Con thú dữ đột ngột khựng lại rồi ngã ầm xuống đất cách Trường Ninh khoảng ba bước chân, xốc lên một lớp bụi mịt mù.

Thời điểm cấm quân xách nỏ tiễn tới nơi, Tạ Yến Hồng vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.

Trường Ninh ném cây cung xuống, một tay túm Tạ Yến Hồng, tay kia kéo thái giám đứng thẳng dậy. Tạ Yến Hồng thất thần nâng mắt lên liền thấy ngay trên má Trường Ninh xuất hiện một vết máu dài mảnh, là vết thương do đuôi mũi tên cọ qua mặt gây ra. Cổ họng y nghẹn cứng không nói nên lời, đành vươn ngón trỏ chạm lên mặt hắn.

Trường Ninh cau mày tránh đi.

Thấy cấm quân đã tới, Nhan Trừng còn chưa hết hoảng hốt nói: “Người của Ngọc Tân Viên làm việc kiểu gì thế, lại dám để mãnh thú thoát khỏi lồng.”

Tạ Yến Hồng nghe câu hỏi của Nhan Trừng mới phục hồi lại tinh thần. Ngọc Tân Viên quen trông giữ mãnh thú chưa bao giờ để xảy ra việc thế này, chưa kể hôm nay Thánh giá đích thân tới, thấy thế nào cũng quá kỳ quặc. Y rùng mình một cái, lắc đầu hắng giọng nói thầm với Nhan Trừng: “Đừng nói nữa.”

Người bị con báo vồ lúc nãy vẫn còn thoi thóp thở, có thể cứu sống hay không phải xem số mệnh, người bị hạ gục đầu tiên thì đã chết cứng rồi. Cấm quân bận rộn dọn dẹp hiện trường, kéo cả xác người xác báo đi mất, chỉ để lại mấy vũng máu trên mặt đất.

Tạ Nguyệt Lộ vội vàng chạy tới, thấy em mình không việc gì mới dám khom lưng chống gối hít thở hồng hộc, không hề còn vẻ quân tử ung dung thường ngày. Tạ Yến Hồng nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi cho huynh trưởng nghe, Tạ Nguyệt Lộ dần lấy lại hơi thở, nhìn y bằng sắc mặt phức tạp: “Lát nữa có lẽ Thánh nhân sẽ cho truyền đệ vào hỏi chuyện đấy.”

Tạ Yến Hồng gật đầu.

Quả nhiên, mới đứng thêm được một lát đã thấy quan nội thị hầu bên cạnh Thánh nhân đi tới mỉm cười khách khích với hai anh em: “Thánh nhân biết rõ ngọn ngành nên không còn lo lắng nữa, sợ nhị công tử bị kinh hách nên đã cho truyền ngự y chờ ở Bảo Tân Lâu.”

Đâu chỉ đơn giản là kinh hách, suýt nữa thì cái mạng nhỏ cũng không còn rồi. Thế nhưng nội thị ăn nói quá hàm súc nên mọi người không dám phản ứng gì, Tạ Yến Hồng nghe lời lĩnh mệnh rời đi.

Nhan Trừng nói: “Để ta đi cùng.”

Tạ Yến Hồng biết chuyện không đơn giản nên đáp: “Ngươi đợi ở đây đi.”

Trường Ninh nhấc chân muốn theo, Tạ Yến Hồng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi cũng đừng đi, qua chỗ ca ca ta ấy.”

Tạ Yến Hồng một mình đi theo quan nội thị, y xem như lớn lên trước mặt Thánh nhân, biết mặt rõ tên gần hết những quan nội thị có máu mặt gần vua. Mắt thấy sắp đến Bảo Tân Lâu, Tạ Yến Hồng không dám chậm trễ liền tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống đưa cho nội thị, miệng nói: “Quần áo không chỉnh tề, sợ quấy nhiễu đến Thánh giá.”

Bước chân nội thị không dừng, thong thả vừa dẫn đường vừa nhét ngọc bội vào tay áo, cười ha hả đáp: “Không sao, Thánh nhân chỉ quan tâm đến nhị công tử thôi mà.”

Không cho y thời gian thay quần áo nghĩa là sự tình khẩn cấp, Thánh nhân mất kiên nhẫn không muốn chờ; chịu nhận đồ vật tức là chuyện không liên quan mấy đến Tạ Yến Hồng, tai vạ cũng sẽ không nhắm thẳng vào y.

Tạ Yến Hồng cười nói: “Đa tạ nội quan chỉ điểm.”

Quan nội thị chỉ cười một tiếng rồi tiếp tục dẫn Tạ Yến Hồng đến trước cửa lầu, cúi người tiến lên thông truyền. Chỉ chốc lát sau bên trong cũng truyền ra tiếng động, Tạ Yến Hồng cúi đầu cụp mắt, đẩy cửa đi vào.

Thánh nhân đang ngồi trên tháp nghỉ ngơi, có thái y đứng chờ một bên thật, sau khi bắt mạch cho Tạ Yến Hồng một lúc thì lui ra cùng với nội thị cung nữ không chừa một người nào. Lúc này y biết màn chính đã bắt đầu rồi.

Thánh nhân hắng giọng: “Thái y nói ngươi không sao khiến trẫm an tâm hẳn, nếu không chẳng biết phải ăn nói thế nào với phụ thân ngươi.”

Tạ Yến Hồng trả lời: “Để Thánh Thượng lo lắng.”

Thánh nhân bình thản hỏi: “Con báo kia vì sao lại phát điên tấn công người? Không phải nó luôn bị nhốt trong lồng, có xích sắt trói lại sao?”

Tạ Yến Hồng bồn chồn trong dạ, ngoài mặt vẫn làm như không có gì mà đáp: “Thần cũng không rõ, nghe thấy đầu bên đó ầm ĩ mới đi qua nhìn xem. Hiện giờ đang là tiết xuân, có lẽ dã thú nóng nảy nên mới đả thương người.”

Thánh nhân không tỏ ý kiến gì, lại chuyển qua hỏi là người phương nào bắn chết mãnh thú.

Tạ Yến Hồng cân nhắc câu chữ trong đầu một lượt rồi nói: “Là một tên hộ vệ gần đây gia phụ cho đi theo thần, biết chút công phu.”

Thánh nhân không hỏi nhiều nữa, chỉ thuận miệng khen ngợi mấy câu hộ vệ vũ dũng, lại tiện tay thưởng một hai món đồ, không chờ y quỳ tạ ơn đã tiễn người đi, rõ ràng là không quá để tâm. Tạ Yến Hồng ngâm miệng không nói thêm câu nào về Trường Ninh, lẳng lặng xoay người cáo lui.

Y vừa bước ra ngoài thì chạm mặt Thái tử, sắc mặt hắn rất xấu, thấy Tạ Yến Hồng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ, không nói gì đã vội lướt qua y đi vào trong.

Tạ Yến Hồng còn chưa đi xa nên nghe thấy rõ ràng tiếng đồ vật bị ném xuống đất, còn cả giọng nói đầy tức giận của Thánh nhân: “… Trẫm còn chưa tắt thở mà đã không chấp nhận nổi thủ túc rồi sao?!”

Tạ Yến Hồng vội vàng bước nhanh hơn, làm như không nghe thấy gì.

Tối hôm đó mọi người nghe tin Thánh nhân ra mặt khiển trách Vinh Vương vì tổ chức bất lực mới khiến dã thú tấn công người, lệnh cưỡng chế ở nhà đóng cửa ăn năn, sau đó lại xử tử thêm hai gã thuần thú của Ngọc Tân Viên là xem như xong chuyện, còn lý do vì sao con báo phát điên thì không có ai nhắc tới.

Tạ Yến Hồng biết, kẻ chết người bị thương trong trận tấn công vừa rồi chỉ là ruồi muỗi xui xẻo vì trâu bò húc nhau mà thôi.

Tạ Thao được nghe việc này liền hỏi Tạ Yến Hồng rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi cùng Tạ Nguyệt Lộ đóng cửa nói chuyện với nhau. Lần nào cũng như thế, Tạ Yến Hồng biết trong mắt phụ huynh y là đứa bé chưa trưởng thành, có chuyện lớn gì đều không đến phiên mình nhúng tay. Y lượn tới lượn lui trước cửa thư phòng muốn tìm chỗ nghe lén, vừa quay đầu một cái đã liếc thấy ngay Trường Ninh lẽo đẽo theo mình như cái đuôi.

Chuyện hôm nay làm Tạ Yến Hồng hơi áy náy, y bèn tìm câu mở lời: “Hôm nay may mà có ngươi, nếu không có lẽ ta đã bị thương rồi.”

Trường Ninh hoàn toàn không dao động trước lời khen ngợi, sau lưng vẫn đeo trường đao nhìn chằm chằm Tạ Yến Hồng, miệng không nói gì nhưng phảng phất đã nhìn thấu toàn bộ tính toán trong lòng y.

Tạ Yến Hồng mất tự nhiên cúi đầu tránh ánh mắt hắn, đá đá mũi giày nói: “Ta không cố ý…”

Y đâu đã bao giờ cúi đầu nhận lỗi trước người có thân phận như Trường Ninh, nói một câu “Không cố ý” đã là cực hạn. Mà kể ra nói “Không cố ý” nghe cũng quá buồn cười, rõ ràng là có dự mưu từ đầu, nhưng bản thân Tạ Yến Hồng cảm thấy mình phải xuống nước lắm rồi, nếu là bình thường, nếu là người khác thì đã sớm xuống khỏi thang mà quay sang ăn nói nhẹ nhàng với Tạ nhị công tử.

Khổ nỗi Trường Ninh lại không phải người bình thường, hắn nhìn Tạ Yến Hồng xong chỉ hé miệng đáp một chữ: “Ồ.”

Tạ Yến Hồng lập tức sửng sốt, y bị hắn chọc giận đến suýt dựng lông, chút áy náy còn sót lại cũng tan thành mây khói.

“Có người nào nói chuyện với chủ nhân như ngươi không?” Tạ Yến Hồng sợ bị cha và anh nghe thấy nên chỉ dám đè giọng, “Ta không muốn lấy mạng ngươi, chẳng qua chỉ muốn dọa chơi một chút. Người lạ kêu ngươi đi ngươi liền đi theo, không thể trách ta được, muốn trách thì trách bản tính ngươi quá thật thà, là đồ ngốc to con ——”

Trường Ninh tiến lên thêm một bước, còn chưa làm gì mà Tạ Yến Hồng đã bị dọa sợ vội vàng ngậm miệng, lại còn hơi lùi về sau nửa bước. Y trợn tròn mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người trước mắt có thể dùng một mũi tên bắn chết một con báo.

“Ai nói ngươi là chủ nhân của ta?” Trường Ninh hỏi.

Thấy Tạ Yến Hồng chớp chớp mắt, Trường Ninh nói thêm: “Đồng tử báo đã tan rã, chảy dãi không ngừng chứng tỏ bị người ta bỏ thuốc, nếu không giết nó nó cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ tăng thêm đau đớn khổ sở. Ta không cứu ngươi, ta chỉ cứu con báo thôi.”

Tạ Yến Hồng không còn lời gì để nói, không ngờ thân phận mình kim tôn ngọc quý như thế trong mắt Trường Ninh so ra còn kém cả một con dã thú. Y nén giận nói: “Thôi, không thèm nói với ngươi nữa.”

Y đứng đối diện Trường Ninh, đóa lệ đường hồi sáng vẫn còn cài trên vạt áo nhưng đã héo rũ, cánh hoa cũng rơi rụng mất phân nửa. Tạ Yến Hồng dứt khoát gỡ đóa hoa xuống, nhẹ buông tay cho hoa rơi vào con suối nhỏ chảy trong viện, cánh hoa dập dềnh theo sóng nước, trôi qua cây cầu đỏ rồi không biết đi tiếp về phương nào.

Tạ Yến Hồng đột nhiên hỏi: “Hồi nhỏ có phải ta từng gặp qua ngươi rồi không?”

Trường Ninh ngẩn ngơ nhíu mày nhìn Tạ Yến Hồng như muốn cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt y. Qua một hồi lâu, lâu đến mức Tạ Yến Hồng cũng phải ngượng ngùng, Trường Ninh mới hạ giọng đáp: “Ta không nhớ rõ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK