Cùng lúc đó, Chu Tước Môn mở rộng cửa, Tế Vương cưỡi ngựa đi hàng đầu đội ngũ, đoàn người đi dọc ngự phố tiến thẳng vào cung thành. Đế vương kỳ trên đầu tường đã bị đổi, bá tánh biết tin sớm tụ tập quỳ gối hai bên đường, có người hô “Điện hạ”, nhưng số người hô “Vạn tuế” lại càng nhiều không đếm xuể.
Tế Vương mặc áo giáp vào trông càng gầy còm ốm yếu, thậm chí Tạ Yến Hồng còn lo không biết hắn có bị áo giáp chèn đau hay không.
Thế nhưng khuôn mặt Tế Vương vẫn ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, tay siết dây cương để ngựa thả chậm bước, làm hắn có thêm thời gian nhấm nuốt dư vị chiến thắng. Năm xưa sau khi đại phá triều Lý, hắn cũng theo chân tiên đế và Tạ Thao đi dọc con đường này vào thành, nhưng thời đấy hắn vẫn là tên nhóc con vắt mũi chưa sạch, bây giờ hắn tự tay đánh bại kẻ thù quay về nhận thiên mệnh, tư vị trong đó đương nhiên một lời không thể nói hết.
Tạ Yến Hồng xen lẫn trong đám người ngựa, không đi về hướng cung thành mà lặng lẽ quay đầu ngựa quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Nơi này là kinh sư, là nơi y lớn lên, hôm nay chợt cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngày rời đi chính y cũng không nghĩ tới khi trở về lại là quang cảnh này. Ngựa quá cao lớn, đường không dễ đi, Tạ Yến Hồng đành xuống ngựa buộc Tiểu Ô ngoài đầu ngõ, Trường Ninh theo sát phía sau, cũng buộc ngựa vào cùng một chỗ.
Theo mô tả trên di thư của Tôn Diệp Đình, hai người đi vào một khu dân cư yên tĩnh.
Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là một ngôi nhà tầm thường, cổng lớn đóng chặt, xung quanh sạch sẽ ngăn nắp. Trong sân trồng một cây lê không quá cao, tuy đang là mùa kết quả nhưng đầu cành không thấy xuất hiện trái nào.
Cận hương tình khiếp, Tạ Yến Hồng ngừng bước chân, phải để Trường Ninh tiến lên giúp y gõ cửa.
Qua một hồi lâu, bên trong mới có người cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
Nghe qua là giọng phụ nữ lớn tuổi, ngữ khí cực kỳ cảnh giác. Tạ Yến Hồng không biết nên trả lời thế nào, bên trong liên tục hỏi mấy lần, y đành nghẹn ngào đáp: “Là ta… Ta là Tạ Yến Hồng.”
Bên trong cánh cửa im bặt, mất thêm một lúc lâu nữa, cánh cửa mở ra.
Người xuất hiện bên kia cánh cửa đều là những gương mặt quen thuộc —— Là người hầu ngày xưa ở hầu phủ, thậm chí còn có cả hầu cận của Tạ Yến Hồng là Lục An. Cậu ta trông thấy Tạ Yến Hồng thì nức nở gọi một tiếng “Nhị gia” rồi lập tức quỳ xuống, y phải vội vàng đỡ người dậy, hỏi: “Tẩu tẩu đâu rồi?”
Mọi người lau nước mắt, dẫn Tạ Yến Hồng đi vào trong nhà.
“Thiếu nãi nãi nửa đêm bị tỉnh giấc, phải uống thuốc, bây giờ còn chưa dậy.”
Bên trong là một khoảng sân nhỏ có hai lối đi, trông rộng rãi hơn nhìn từ bên ngoài nhiều. Xung quanh không bày biện đẹp đẽ tinh xảo nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, cực kỳ yên tĩnh, đứng trong nhà có thể nghe được loáng thoáng tiếng động lao xao bên ngoài ngự phố.
“Đừng đánh thức nàng,” Tạ Yến Hồng nói, “Đưa ta đi tế bái cha mẹ và ca ca trước đi.”
Sảnh trước vốn là nơi để tiếp đãi khách khứa đến nhà, nhưng bây giờ nhà này toàn là thân thích của tội thần, làm gì còn ai đến cửa nữa? Chương Ngọc Anh liền đứng ra làm chủ đóng kín sảnh chính tu sửa thành từ đường, lập bài vị mỗi ngày dâng hương ba buổi sớm chiều. Tạ Yến Hồng đẩy cửa đi vào, bên trong rất tối, chỉ có mấy chân đèn trên bàn thờ tỏa ánh sáng leo lét, ánh mặt trời mùa thu chiếu qua khe cửa sổ khiến không khí càng thêm yên tĩnh dị thường.
Không cần nói thêm câu nào, Trường Ninh đã hiểu ý mà khép cửa, để y ở lại một mình bên trong.
Trên bài vị chỉ viết tên húy chứ không dám viết quá nhiều. Tạ Yến Hồng yên lặng nhìn, nhìn lâu tới mức hốc mắt nóng lên, nước mắt từ lâu đã chảy cạn, y quỳ gối thẳng tắp trước bài vị cúi người lạy ba cái, giọng run run: “Cha, mẹ, ca ca… con về chậm rồi…”
Ánh nắng chậm rãi di động trên nền gạch xanh, không biết qua bao lâu sau, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Tạ Yến Hồng quay đầu thấy Chương Ngọc Anh đứng tựa vào cửa. Vừa vào thu mà nàng đã khoác áo bông, sắc mặt trắng bệch không huyết sắc, toàn thân gầy rộc không còn chút phong thái gì của ngày xưa.
Y quỳ lâu đến mức chân tê rần, vội xoa đầu gối đứng lên. Không chờ y tới nơi, Chương Ngọc Anh đã vươn tay kéo, nước mắt rơi xuống ào ạt khắp khuôn mặt nhòn nhọn, sau đó nhỏ thẳng lên mu bàn tay Tạ Yến Hồng, nóng muốn bỏng rát.
Tạ Yến Hồng luống cuống chân tay, muốn nói mấy câu an ủi nàng nhưng không biết nên bắt đầu thế nào. Chương Ngọc Anh kéo y ra ngoài sân để nương ánh nắng ngắm y được kỹ, đoạn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt.
“Cao hơn,” Nàng nói, “Cũng trưởng thành rồi.”
Giọng nàng vừa nhẹ bẫng vừa dịu dàng, toàn thân Tạ Yến Hồng run lên, không nói được một chữ.
“Đúng rồi,” Đột nhiên nàng nói, “Đệ còn chưa gặp em bé.”
Một lát sau, bà vú liền ôm một bọc tã lót kín mít ra, bên trong tã có một đứa bé khoảng trên dưới một tuổi đang ngủ ngon lành, khuôn mặt nhỏ ửng hồng đẹp như chạm ngọc. Tạ Yến Hồng không dám bế, chỉ đưa tay chạm chạm vào khuôn mặt nhỏ xíu như chạm vào cánh hoa mỏng, khiến lòng người vừa chua xót vừa mềm mại.
“Mau ôm về phòng đi, cẩn thận trúng gió cảm lạnh.” Tạ Yến Hồng nói.
“Không sao, con bé khỏe mạnh lắm…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã cong eo ho khan dữ dội, Tạ Yến Hồng vội đỡ nàng vào nhà ngồi xuống. Chương Ngọc Anh ngừng ho, khẽ vuốt tay an ủi ngược lại y.
“Không sao, đệ đừng lo lắng. Tối nay người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm…”
Lúc này nàng mới chú ý đến Trường Ninh theo sát Tạ Yến Hồng không rời một bước. Hắn vẫn mang dáng vẻ mặt sắt không biểu cảm, trường đao bọc trong lớp vải dày cõng nghiêng sau lưng, thân hình cao lớn chắn hết phân nửa cánh cửa. Chương Ngọc Anh nhìn hắn một hồi lâu mới nhớ trước kia đúng là từng gặp qua trong nhà rồi, nhưng rốt cuộc hắn là người phương nào, vì sao lại đến, nàng không biết chút gì cả.
“Đây là…”
Tạ Yến Hồng vội vàng giới thiệu: “Đây là Trường Ninh, chặng đường này ta giữ được tính mạng toàn nhờ vào hắn bảo vệ…”
Không đợi y nói hết, Chương Ngọc Anh vội nắm tay ra hiệu y đừng nói nữa. Đối với nàng, từ ngày hầu phủ bị xét nhà thì mọi chuyện đã như rơi vào cơn ác mộng không hồi kết, may mà con gái ra đời bình an, Tạ Yến Hồng thân như em ruột cũng trở lại, nàng không muốn nhớ đến cơn ác mộng kia thêm lần nào nữa.
“Để ta đi dặn phòng bếp nấu mấy món đệ thích ăn.” Chương Ngọc Anh ngậm cười lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
Bữa tối hôm ấy tuy không được như thuở còn trong hầu phủ nhưng vẫn cực kỳ phong phú đầy màu sắc. Chương Ngọc Anh ngồi đầu bàn kéo Tạ Yến Hồng và Trường Ninh cùng ngồi xuống, sau đó còn kéo hết mọi người trên dưới ngồi vào chỗ. Ban đầu nhóm người hầu không dám phạm thượng, nhưng cả Chương Ngọc Anh lẫn Tạ Yến Hồng đều nhiệt tình mời mọc, bọn họ cũng đành lau nước mắt vào bàn.
Món ăn chủ yếu là món chay, Lục An lén nói nhỏ với Tạ Yến Hồng: “Thiếu nãi nãi luôn kiên trì ăn chay, lúc ở cữ cũng không chịu ăn chút thức ăn mặn nào.” Vậy nhưng trên bàn lại có một đĩa cá tươi cắt lát mà Tạ Yến Hồng thích nhất, thịt cá được cắt mỏng như cánh ve trắng muốt óng ánh, xếp chồng lên nhau thành một đóa hoa. Chương Ngọc Anh đẩy đĩa cá đến trước mặt Tạ Yến Hồng, muốn y ăn hết.
Những năm trước, cứ đến mùa xuân là Tạ Yến Hồng lại thích giục ngựa đến Kim Minh Trì chơi. Nhà đò bắt được cá tươi, các người hầu tùy tùng đứng chực sẵn xung quanh sẽ dựa vào kích thước cá mà ra sức trả giá, ai trả cao thì được lấy. Cá tươi được cắt ngay tại chỗ, xếp lên đĩa sứ lót băng rồi bưng lên thẳng bàn chủ tử.
Hiện giờ không phải mùa cá, Chương Ngọc Anh cũng không có nhiều tiền mua cá lớn hảo hạng, chỉ có thể ăn tạm loại bình thường. Tạ Yến Hồng lẳng lặng gắp một miếng, cổ họng y nghẹn cứng, nuốt thứ gì vào cũng nếm ra vị đắng ngắt. Thấy Trường Ninh không có biểu hiện gì, Chương Ngọc Anh cũng gắp thức ăn cho, hắn vùi đầu ăn, cánh tay dưới bàn duỗi ra bắt được bàn tay run nhè nhẹ của Tạ Yến Hồng, siết chặt lòng bàn tay y.
Sau khi ăn xong, Chương Ngọc Anh rõ ràng đã kiệt sức, nàng giao con gái cho bà vú trông nom, mình thì uống thuốc đi nghỉ.
Tạ Yến Hồng ngồi xổm trước cây lê mới trồng chưa bao lâu, thi thoảng nghe thấy tiếng ho khan từ trong phòng Chương Ngọc Anh vọng ra. Y liền gọi Lục An tới hỏi rõ về bệnh tình của nàng. Lục An từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tạ Yến Hồng, mấy trò trèo tường khoan ngách, leo lên nóc nhà lật ngói đều từng cùng nhau làm không thiếu trò nào, lúc này Tạ Yến Hồng là người thân thiết nhất đã trở về, Lục An cũng không khách khí gì mà trút hết bầu tâm sự đắng cay khổ sở cho y nghe.
Chương gia là gia tộc có danh tiếng trong kinh, tuy không tới mức dám ngẩng đầu lên nói giúp Tạ gia một câu, nhưng hoàn toàn có khả năng đút trên lót dưới để đưa con gái nhà mình ra khỏi ngục. Trong kinh phiên vân phúc vũ một trận lớn, vô số gia đình huân tước bị xét nhà hạ ngục, cũng chỉ có một số ít nhà là quan tâm đến con gái đã gả ra ngoài như Chương gia, phần lớn còn lại đều xem như không có đứa con này, sợ nhà mình liên lụy theo.
Ban đầu Chương Ngọc Anh không muốn đi, mẹ chồng nàng là Vương phu nhân khuyên nhủ hết lời, cuối cùng nàng gật đầu là bởi vì phát hiện ra mình đã mang thai. Chương gia đưa tới một người phụ nữ có tuổi tác và ngoại hình khá giống Chương Ngọc Anh đổi lấy nàng ra ngoài, cả gia đình bị hành hình lén lút, rốt cuộc nàng vẫn không thể gặp mặt chồng lần cuối.
Vào ngày ra ngoài, nàng nghe thấy Vương phu nhân hỏi người phụ nữ kia: “Có sợ không?”
Đó là một người làm nghề bán đậu phụ có vẻ ngoài khá giống Chương Ngọc Anh, nhưng mở miệng ra thì khác hoàn toàn. Chồng nàng là con bạc thiếu nợ tám đời cũng trả không hết, phải bán cả vợ và con gái đi gán nợ. Chương gia mua cả hai mẹ con nàng về, hứa hẹn thu nhận con gái nàng làm con nuôi, hứa sau này sẽ gả chồng tử tế, người phụ nữ kia lập tức đồng ý đi chết thay.
Nàng run rẩy đáp: “Không sợ.”
Vương phu nhân đưa một tay ôm vai nàng, tay kia đẩy Chương Ngọc Anh: “Mau đi đi.”
Sau khi Chương Ngọc Anh thoát khỏi ngục, nàng sợ liên lụy nhà mẹ đẻ nên không dám về nhà. Chương gia bố trí cho nàng một tiểu viện yên tĩnh, lại mua về mấy người hầu trước kia từng ở hầu phủ đưa sang hầu hạ nàng. Cứ như thế, Chương Ngọc Anh ru rú trong nhà sinh hạ con gái, nhưng sức khỏe nàng luôn không tốt, ưu tư khó ngủ, gầy rộc xuống từng ngày.
Tiểu viện không có trang hoàng gì đặc biệt, hết thảy đều đơn giản thuận tiện, chỉ có mỗi cây lê này là Chương Ngọc Anh kiên quyết muốn trồng.
“Trong viện của Tiểu Hồng vốn có một cây.” Nàng nói.
Tạ Yến Hồng cẩn thận hỏi thêm về bệnh tình của Chương Ngọc Anh, lại hỏi bây giờ đang uống thuốc gì, lại cân nhắc quan hệ với Nhan Trừng và Lục Thiếu Vi, định bụng tìm một lão ngự y đến xem bệnh cho nàng.
Chủ tớ hai người trò chuyện xong thì trăng đã treo giữa trời, đột nhiên cửa tiểu viện bị ai đó gõ vang.
Lục An sợ tới mức suýt ngã ngồi xuống đất. Trường Ninh nghe tiếng đi ra trực tiếp bám vào tường viện nhảy lên, ngồi xổm trên đầu tường nhìn thử, thấy là Nhan Trừng mới gật đầu với Tạ Yến Hồng một cái. Lúc này mọi người liền mở cửa.
Nhan Trừng đứng một mình bên ngoài, mặc một thân áo vải tối màu như sắp hòa vào màn đêm.
Vừa thấy Tạ Yến Hồng, hắn liền nói: “Ta sắp đi rồi.”
Lời tác giải:
Lâu lắm rồi không gặp, mấy tháng nay nhiều chuyện xảy ra quá, tôi cũng cạn lời luôn.
Quỳ xuống update cho mọi người nè.
Kết thúc tới nơi rồi, vốn không nghĩ chỉ còn có một chút mà kéo dài lâu như vậy, tôi cũng hết nói nổi mình luôn mà.