Valhein khẽ ho một tiếng, nói: “Ngài quá nặng lời với ngài Kelton rồi, ông ấy chỉ nếm hương vị của sốt salad nên không thể tưởng tượng hương vị khi kết hợp với salad. Cho nên, hai chúng ta cùng kết hợp để tạo ra món salad đầu tiên trên thế giới có nước sốt, ngài thấy sao?”
“Cậu thật là rộng lượng!” Master thoải mái cười to.
Kelton yên lặng nhìn một già một trẻ bắt đầu chế biến salad, sự bất mãn trong lòng cũng dần tiêu tan, ánh mắt của ông ấy bắt đầu tập trung vào Valhein rồi chìm vào suy nghĩ.
Từ đầu đến cuối, Valhein không lo lắng sốt salad không hợp với khẩu vị của người Hy Lạp.
Thật ra, cho dù không có sốt salad thì người Hy Lạp vẫn rất thích salad.
Mà nguồn gốc của sốt salad là bắt đầu từ người Hy Lạp của thế kỷ sau.
Lòng đỏ trứng, dầu ô liu cùng nước chanh là công thức sốt salad nguyên thủy nhất.
Vị trí địa lý của Hy Lạp cổ đại rất đặc biệt.
Phía bắc giáp châu Âu, phía đông giáp lưu vực sông Lưỡng Hà, phía nam giáp Ai Cập. Giáp với ba nền văn minh, chịu đựng lễ rửa tội về mặt văn hóa, không những tạo ra nền văn minh ảnh hưởng đến thế giới mà còn có được hàng hóa của toàn thế giới.
Bao gồm cả thức ăn.
Nguyên liệu chính của salad là xà lách, cà rốt, dưa leo,… đều ở trong căn phòng này.
Valhein tạo ra một đĩa salad đầy đủ hương vị một cách dễ dàng.
Rau xà lách tươi xanh, cà rốt màu cam, dưa chuột xanh nhạt… làm cả căn phòng tràn ngập sức sống.
Valhein làm động tác mời Master.
Master không nỡ từ chối, ông ta run rẩy nắm lên một miếng salad hoàn chỉnh đầu tiên của Hy Lạp, sau đó cho vào miệng, nhắm hai mắt, đóng mọi giác quan không cần thiết để vị giác phát huy hết tác dụng của nó, cuối cùng là cẩn thận thưởng thức.
Mặc dù hành vi này rất mất lịch sự trong mắt Valhein, nhưng ở trong mắt người khác, cử chỉ của Master rất đẹp mắt.
“Loại mỹ vị này vượt quá khả năng tưởng tượng! Valhein, cả nhà cậu đúng là Prometheus của giới ẩm thực.”
Lời đánh giá này mấy người, bao gồm Kelton đều giật nảy mình.
Địa vị của Prometheus ở Hy Lạp vô cùng cao.
Bởi vì Prometheus không những cướp ngọn lửa vì loài người, không những trợ giúp loài người giảm tiêu chuẩn thờ cúng mà còn truyền bá những thứ khác, là vị thần có công cực lớn với loài người.
Cuối cùng, Prometheus vì loài người mà làm các vị thần tức giận, ông ấy bị giam trên núi Caucasus.
Kelton nửa tin nửa ngờ vươn tay cầm salad.
“Ngài rửa tay trước đã.” Valhein dùng thìa xương vỗ nhẹ bàn tay cầm salad của ông ấy.
Kelton ngây người, ‘không lẽ từ nay về sau sẽ có người thứ hai ở Dolphin River dám từ chối mình?’
Ông ấy vô thức nhìn năm gã sai vặt, năm người lập tức quay đầu, giả vờ không thấy gì hết.
Kelton bất đắc dĩ đi đến bên kia rửa tay, sau đó cầm salad cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức.
Từ đầu ông ấy còn sợ hãi, nhưng sau đó thì bình tĩnh trở lại, mắt sáng trưng.
Trải nghiệm phong phú trước giờ chưa từng có nổ tung trong khoang miệng cằn cỗi của người Hy Lạp cổ đại.
Cho dù ông ấy được mệnh danh là người sành ăn, số lượng món ăn ngon từng thưởng thức cũng không kém hơn Master là bao, nhưng ông ấy vẫn bị vị ngon này chinh phục.
Kelton nhớ đến việc Valhein đánh vào tay mình, ông ấy hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi không biết chính xác giá trị của món này là bao nhiêu, nhưng tôi không đồng ý việc gọi nó là Prometheus của giới mỹ thực.”
Master quay đầu nhìn Kelton, tỏ vẻ bất lực, sau đó quay đầu lại chứ không muốn nói thêm câu nào.
Kelton bối rối, đây là ánh mắt gì vậy? Nếu so với ánh mắt này thì chỉ trích vừa rồi chỉ là gió xuân mà thôi.
‘Đường đường là ông chủ của Dolphin River, chiến sĩ Bạch Ngân cường đại, sao mình phải chịu nỗi uất ức này!’
Valhein nói: “Tế trù Master đừng tức giận, ông ấy chỉ là chủ nhà hàng thì biết cái gì là mỹ thực?”
Master tán thành gật đầu thật mạnh.
Năm gã sai vặt ngẩng đầu nhìn đèn ma pháp.
Kelton thì ngỡ ngàng ngơ ngác.
‘Gì mà mình không hiểu mỹ thực?’
Valhein bổ sung: “Hay là như thế này, ngài xuống bếp nướng cá thịt, lại kết hợp với salad làm một bữa ăn, ông ấy sẽ hiểu tác dụng của salad ngay thôi.”
“Hai người đợi chút.” Master vui vẻ rời đi để chuẩn bị bữa tối.
Năm gã sai vặt nhìn nhau, sau đó di chuyển đến bức tường cách xa Kelton nhất, rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn đèn ma pháp.
Kelton cảm thấy hơi rối loạn.
Valhein thì kiểm tra đồ ăn trên bàn, đồng thời tìm kiếm thực vật của Hy Lạp, phát hiện ra bây giờ chưa có có chùa, hiệu quả của sốt thousand island sẽ giảm đi nhiều, nhưng mà người Hy Lạp lại rất thích vị chua.
Sở dĩ châu Âu thịnh hành khẩu vị chua ngọt là do ảnh hưởng từ người Ý, mà khẩu vị của người Ý lại chịu ảnh hưởng từ người Hy Lạp cổ đại.
May thay, mặc dù nơi này không có cà chua nhưng có dưa leo chua cùng giấm trái cây, thế là Valhein bắt đầu chậm rãi chế biến, cuối cùng chế biến một loại sốt chua ngọt, mặc dù không bằng sốt thousand island nhưng chắc chắn thích hợp với khẩu vị của người Hy Lạp.
Về phần salad Caesar vô cùng nổi tiếng, Valhein không định làm.
Mà Valhein lại làm loại dầu giấm phổ biến không kém của Ý để bán với giá tiền tốt hơn.
Valhein lại trộn salad bằng sốt chua ngọt, sau đó đưa đến trước mặt Kelton.
“Ngài nếm thử đi!”