Hai người nhe răng nhếch miệng, cố nhịn đau, không dám động đậy.
Hutton che cái mũi đang trào máu, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, liên tục chửi bậy.
Valhein nắm cằm Hutton, đè đầu Hutton vào tường, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai mắt của Hutton, nói: “Vừa rồi tôi nói “không” có nghĩa là cậu không xứng để tôi khiêu khích.”
“Cậu muốn chết… a…”
Valhein đè đầu gối lên bụng Hutton.
Hutton vừa che mũi vừa ôm bụng, nghiêng ngã lảo đảo trên mặt đất, không ngừng kêu đau.
Mọi người đều ngây người, mấy loại đánh nhau này rất bình thường, điều làm bọn họ ngạc nhiên là một đứa trẻ bình thường im hơi lặng tiếng lại có thể đánh lại Hutton.
Valhein nhìn Hutton từ trên cao, bình tĩnh nói: “Tôi thừa nhận thành tích của tôi kém, nhưng chỉ cần tôi cố gắng học tập, dùng phương pháp học tốt hơn thì chắc chắn thành tích sẽ được nâng cao. Nhưng còn cậu thì sao? Ức hiếp bạn bè, ép người khác nghỉ học, hủy hoại một đời người, nếu cậu không nhận sai, vậy sự bỉ ổi cùng sai lầm của cậu sẽ xâm nhập vào xương cốt của cậu rồi hóa thành tội ác, cậu phải gánh vác nó cả đời. Nói cho tôi biết cậu sai đi!”
“Không!” Hutton hét to.
“Nói!” Tuy giọng điệu của Valhein rất nhẹ nhàng nhưng cậu đang giơ chân lên trên mặt của Hutton.
Hutton cắn chặt răng nằm trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Valhein, không biết làm sao, cậu ta đột nhiên nhớ đến những binh sĩ mà cậu ta đã giết, cơ thể run lên, vội nói: “Tôi sai rồi, sau này tôi không gọi cậu là ba ngốc nữa, cũng sẽ không tiếp tục gọi.”
“Lặng lại lần nữa!”
“Tôi sai rồi, tôi không bao giờ đặt biệt danh cho cậu, không bao giờ gọi nữa.
“Valhein.” Lake khẽ nhắc nhở.
Valhein nhìn thoáng qua Lake, gật đầu một cái, cho thấy cậu sẽ không làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.
Valhein cười tươi, cúi người vươn tay với Hutton, nói: “Được rồi. Tôi hy vọng từ hôm nay trở đi hiểu làm của hai chúng ta được giải quyết, chúng ta vẫn làm bạn tốt.”
Hutton nhìn chằm chằm Valhein một lúc, gật đầu, vươn tay để Valhein kéo lên.
Valhein vỗ bả vai của Hutton, nói: “Cậu tìm giáo viên trị liệu đi. Khi nào vết thương của cậu lành thì tôi mời cậu đến Dolphin River ăn cơm.”
Hutton gật đầu, sau đó đi ra ngoài với hai người bạn cùng bàn.
Mọi người thở dài một hơi, Valhein nói mời cơm tức là hai bên sẽ không kết thù. Cậu chọn Dolphin River, nhà hàng sang trọng nhất không thuộc khu quý tộc, có lẽ chỉ là nói miệng mà thôi, đấy không phải là nơi mà Valhein có thể đến.
Phòng học sôi nổi như cũ, có vài bạn học thầm quan sát Valhein, càng nhận ra cậu rất khác với học kỳ trước.
Valhein tựa lưng vào tượng, chậm rãi bình tĩnh lại.
Cậu cảm thấy không biết phải làm sao, không ngờ sau này lại liên tục đối mặt với mấy chuyện này.
Một cái bóng phủ lên.
Valhein ngẩng đầu, phát hiện Hoth đang đứng bên cạnh, nở nụ cười chân thành.
“Tốt lắm!” Hoth dùng nắm đấm đẩy nhẹ bả vai của Valhein một cái.
Valhein nói: “Cám ơn anh.”
“Không ngờ cậu sẽ ra tay, hơn nữa còn mạnh như vậy.” Hoth nói.
Valhein nhún vai nói: “Chỉ là không muốn tiếp tục thưởng cho cậu ta.”
“Khen thưởng?” Hoth nhìn Valhein với ánh mắt nghi hoặc.
Cô gái mắt xanh đang quay lưng về hai người bọn họ hơi nghiêng tai lắng nghe.
Valhein nhận ra mình nói kiến thức không nên nói, lúc này cậu không thể nói ra vòng lặp dấu hiệu, hành vi và thói quen khen thưởng, cũng như kiến thức liên quan đến hạch nền.
Valhein cười nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh thích ăn mật ong phải không?”
“Đúng! Tôi thích ăn mật ong nhất.” Hoth ngây thơ nhếch môi cười vui vẻ.
“Vì sao?”
“Ngọt!”
Thanh niên cao hai mét mốt nói ngọt, tựa như đứa trẻ một trăm ký.
Valhein cười nói: “Vị ngọt là phần thưởng cho việc “ăn mật” của anh. Anh thích phần thưởng này, vì thế mà anh càng muốn ăn, anh càng ăn nhiều thì sẽ được càng nhiều phần thưởng, anh lại muốn ăn hơn, anh nghĩ xem có đúng vậy không?”
“Đúng là vậy.” Hoth gật đầu thật mạnh.
“Như vậy, mỗi lần Hutton ức hiếp tôi, mà tôi lại không chống cự, tôi cảm thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy đau khổ, vậy thì cậu ta sẽ cảm thấy phấn khích, dễ chịu, sự dễ chịu cùng phấn khích là phần thưởng cho việc “cậu ta ức hiếp tôi”. Cậu ta càng nhận được nhiều phần thưởng thì cậu ta càng muốn ức hiếp tôi.”
“Ví dụ này rất thích hợp.” Hoth trừng to mắt nhìn kỹ Valhein, anh ta không ngờ cậu sẽ nói ra những lời rất có lý như vậy.
Valhein tiếp tục nói: “Nhưng mà có khi nào anh ngán mật ong không?”
“Có.” Hoth nói.
“Sau đó, có thể anh sẽ bỏ mật ong, nhưng ít lâu sau anh sẽ muốn ăn thứ tốt hơn, hoặc anh càng muốn nếm thử những loại mật ong đắt đỏ hơn, ví dụ mật ong ma thuật.”
“Đúng là vậy.” Hoth trả lời.
Valhein nói: “Vì lẽ đó, Hutton cũng giống vậy. Cậu ta không ngừng ức hiếp tôi, nếu như tôi cứ đau khổ như vậy thì cậu ta sẽ cảm thấy phần thưởng hơi thiếu. Thế thì, cậu ta càng muốn nhiều phần thưởng hơn. Hoặc là, khi cậu ta không vui, cậu ta muốn càng nhiều phần thưởng để mình vui. Anh cho rằng cậu ta sẽ làm gì?”
“Tăng mức độ ức hiếp, thậm chí tổn thương cậu.” Hoth trả lời nghiêm túc.
“Đúng rồi. Vì thế, tôi cắt đứt tất cả phần thưởng của cậu ta, tránh việc cậu ta quen với việc ức hiếp tôi. Để cậu ta nhận ra làm nhục tôi sẽ không được phần thưởng mà chỉ có đau khổ, tất nhiên cậu ta sẽ dừng tay lại.” Valhein nói.