Một vài người cười hì hì nhìn bóng lưng của Valhein, một vài người thì nhìn túi tiền của Hag cùng Valhein bằng ánh mắt tham lam, chỉ có mấy người biết Hag thì yên lặng xem kịch vui.
Hai binh sĩ vệ quân thì theo sau đám người.
Sau khi giẫm lên không biết bao nhiêu cục đá cùng vũng bùn, cuối cùng Valhein cũng đến đầu phố, dừng trước cửa quán rượu.
Màn đêm u ám.
Một cây đao cùn rỉ sét bằng đồng thau, rộng khoảng chừng hai bàn tay.
Không có bảng hiệu.
Nhưng mọi người biết đây là quán rượu Đao Cùn.
Những người đi theo Valhein đã vượt qua bốn mươi, mấy người ở gần đó bị ánh đèn cùng đám người hấp dẫn nên cũng đi theo.
Vẻn vẹn mấy giây sau, tiếng hoan hô truyền ra từ quán rượu, đồng thời tiếng trống có nhịp điệu cũng vọng ra.
Giống như thủy thủ thường hô hào khích lệ lòng người trước khi chiến đấu.
Valhein xoa ngón cái cùng ngón trỏ tay phải, cậu định búng cái thứ ba nhưng dừng lại.
Mặc dù không búng tay thì cậu cũng dần thẳng ngực, ngẩng cao đầu, mở rộng hai vai, buông lỏng hai tay rồi nở nụ cười tự tin.
Cửa mở ra, hai người đàn ông cao to từng đến nhà Valhein đi ra, bọn họ cầm đèn dầu nhìn Valhein với ánh mắt khinh bỉ, sau đó bày ra động tác mời với người trong cửa.
Bên trong quán rượu, đèn đuốc sáng trưng. Trong ngọn đèn, Lawens mặc áo bào ngắn màu nâu làm từ vải đay đi ra, tiến thẳng đến chỗ cách Valhein hai mét.
Gió thổi qua, ánh trăng cùng ánh lửa chập chờn, “con rết” trên mặt Lawens chậm rãi nhúc nhích.
Có mấy người trong đám đông khẽ kêu một tiếng rồi cuống quít lui lại.
Ánh mắt của Lawens còn lạnh hơn ban ngày.
Đằng sau ánh lửa, từng đôi mắt nhìn Valhein một cách điên cuồng, thế nhưng bọn họ đều tránh Hag.
Lão Coro trốn trong đám người, âm thầm nhìn Valhein tỏ vẻ nghi hoặc.
Lawens không nhìn Valhein mà là nhìn chằm chằm Hag.
Hag vẫn yên tĩnh như khúc gỗ, lẳng lặng đối mặt với Lawens.
“Trước cửa quán rượu Đao Cùn chỉ có bạn bè hoặc kẻ địch.” Giọng nói của Lawens vô cùng ôn hòa.
Valhein đứng trong đám đông, có mấy người xoay người chạy, chân trần giẫm trong bùn phát ra âm thanh lốp bốp.
Hag không nói lời nào.
“Đưa giấy nợ cho tôi.” Valhein lung lay túi đồng vàng, vẻ mặt thản nhiên.
Lawens nhìn Valhein, khẽ nhếch môi, vết sẹo trên mặt lại nhúc nhích.
Mấy người từng gặp Valhein vào ban ngày cẩn thận quan sát cậu, vết thương vẫn còn trên cổ, có máu bầm, trên người còn có vết bẩn, đúng là Valhein. Nhưng vì sao bọn họ có cảm giác cậu không phải người lúc trước?
Đột nhiên Lawens khẽ cười, nhìn phần máu bầm trên cổ Valhein, nói: “Con lừa đến rồi đấy à?”
“Ha ha ha ha…”
Đám người sau lưng Lawens cười vang, gần như sắp lật tung nóc nhà của quán rượu Đao Cùn.
"Đưa giấy nợ cho tôi." Sắc mặt Valhein bình tĩnh, ánh đèn lay lắt nhảy múa bên trong đôi mắt của cậu.
Lawens khẽ nâng cằm hướng về phía Valhein.
Một người đàn ông vạm vỡ lập tức đi tới, đoạt lấy túi tiền trong tay của Valhein, sau đó cung kính dâng bằng hai tay đưa cho Lawens.
Lawens tháo miệng túi tiền ra, sau đó nắm ngược đáy túi tiền đổ ngược xuống.
Loạt soạt...
Tiếng kim loại của đồng xu lanh lảnh va vào nhau, như thác đổ mà ào ạt rơi xuống dưới chân của Lawens giống như sao trên trời rơi xuống đất.
Có vô số người hít vào một hơi, cả đời bọn họ đều chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Lawens không cúi đầu, vẫn như cũ mà nhìn Valhein, chậm rãi nói: "Quỳ xuống, nhặt lên từng đồng một, dùng lưỡi liếm sạch rồi đưa lại."
Trong đám người ở đó bỗng phát ra tiếng cười trộm.
Valhein vẫn không nhúc nhích.
"Xem ra mày đã quên mất lần dạy dỗ vào lúc chiều rồi nhỉ!" Lawens nhẹ nhàng khởi động khớp tay.
Valhein lại vô cùng bình tĩnh, nói: "Tôi chỉ cần giấy nợ. Nếu như không có, bây giờ tôi sẽ đi tới thần điện của nữ thần chính nghĩa Atermis, tới thần điện của nữ thần trí tuệ Athena. Nếu như tôi nhớ không lầm thì trên tờ giấy nợ đó có nhân danh hai vị thần vĩ đại ấy, trừ phi, ông muốn báng bổ thần linh."
"Câm miệng!" Đám người đứng phía sau Lawens đồng loạt quát lớn.
Lawens nhìn Valhein một lúc mới nói: "Còn tiền lời một trăm đồng vàng chim ưng nữa."
Valhein duỗi tay phải ra, Hag tháo túi tiền ra rồi đặt lên tay của Valhein.
Cậu tháo túi tiền ra chốc ngược xuống, một "thác tiền" thứ hai lại ồ ạt ào ra, vang lên trong màn đêm tĩnh mịch này những âm thanh vô cùng bắt tai.
Giống như những ngôi sao rơi xuống đất, lại bị ánh lửa kia nhuộm thành vàng.
Dưới chân của hai người giống như một bảo tàng bằng kim loại vậy, ánh lửa lập lòe cùng ánh kim sáng lấp lánh hắt vào trong mắt mỗi người.
"Ông có thể liếm nhìn thử." Valhein đáp lễ.
"Hỗn xược!"
"Muốn chết!"
"Chốc nữa chặt gãy chân chó của mày!"
"Thứ con hoang điếc không sợ súng." Coro lớn tiếng quát.
Lawens phất tay ngăn lại lời lẽ bậy bạ từ miệng của đám đàn em.
"Không đủ." Lawens nói.
"Tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội." Valhein lại khẽ cong môi lên.
Lawens lại đáp: "Không có liên quan gì tới thần linh cả, tôi còn cần giấy nợ để giữ lại tiền lời."
Valhein gật đầu, quay lại nói: "Anh Hag, trong đám đàn em của Lawens có người mang theo đao cấm. Nếu như để cho vệ quân trong thành phát hiện thì phải nên làm thế nào?"
Hag chậm rãi nâng tay phải lên, ngón cái và ngón giữa chắp vào nhau rồi lập tức búng tay một cái.
Chóc!
Âm thanh búng tay lanh lảnh vang lên khắp cả ngã tư.