Valhein cảm thấy khi Kelton đang nói chuyện với mình, ánh mắt của ông ấy quan sát toàn thân cậu.
“Tôi không cần trợ giúp.” Valhein ưỡn ngực ngẩng đầu, tỏ vẻ không chịu khuất phục.
Kelton chậm rãi đứng dậy, thẳng lưng, lộ ra nụ cười hiền lành,\ nói: “Vậy cậu muốn gì?”
Valhein thở dài một tiếng rồi nói: “Tôi có một ước mơ từ nhỏ, đó là trở thành ma pháp sư vĩ đại, dùng ma pháp để thế giới trở nên tốt đẹp hơn, Sau này, bố mẹ của tôi dùng hết cả gia tài để đưa tôi vào Học viện Plato. Hiện tại có người thừa dịp bố mẹ tôi qua đời mà cướp đoạt nhà ở của tôi, dẫn đến việc tôi không thể tiếp tục học ở Học viện Plato, không thể trở thành ma pháp sự. Cho nên, tôi tìm ngài để bàn chuyện làm ăn, để tôi có thể tiếp tục đi học.”
“Chuyện làm ăn gì?” Kelton hơi đổi sắc.
Hag, người đang ngẩng đầu ngắm mây trời bỗng dưng quay đầu nhìn Valhein, giống như muốn làm quen với đứa nhỏ này lần nữa.
“Một giao kèo có thể làm tiếng tăm của Dolphin River vang xa, thậm chí có khả năng làm tên tuổi của ngài lừng lẫy khắp Hy Lạp và cả thế giới.” Valhein nói.
“Là tiếng tốt hay tiếng xấu?” Kelton đứng lên, ông ấy vẫn mỉm cười như cũ, nhưng khí tức cường đại của chiến sĩ Bạch Ngân lại ngầm khuếch tán.
Đột nhiên, Valhein có ảo giác, rằng Kelton trước mắt biến thành một người khổng lồ cao mười mét, rồi nở một nụ cười dữ tợn.
“Tôi có công thức món ngon mà bố mẹ tôi để lại.” Valhein nói, giọng nói của cậu pha lẫn chút đau buồn, cậu hơi rũ mi mắt xuống, tầm mắt chuyển từ Kelton sang cái bàn.
Ở trên đường, vì động tác này mà Valhein đã nghĩ mấy chục lần.
Kelton sửng sốt, ông ấy thu khí tức lại, gật đầu nói: “Nói tiếp đi.”
Valhein lắc đầu, nói: “Tôi không định nói quá nhiều. Tóm lại, tôi có công thức món ngon do bố mẹ tôi tỉ mỉ nghiên cứu, giá trị mười nghìn đồng xu vàng, nhưng hôm nay tôi chỉ bán với giá một nghìn đồng vàng Zeus.”
Kelton nhìn Valhein, mỉm cười không nói gì.
Ông ấy xoay tay phải lại, một đồng xu vàng nằm ở lòng bàn tay, mặt phải khắc một sườn mặt vừa mơ hồ vừa uy nghiêm, là chúa tể của các vị thần, Zeus.
Ông ấy búng ngón tay cái, đồng vàng tung bay trên không trung, phát ra tiếng vang on gong, ánh sáng lóe lên tứ tung, cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay, mặt trái ngửa lên trên.
“Đại bàng vang luôn hấp dẫn như vậy.” Kelton nói.
Mặt trái của đồng vàng khắc một con đại bàng đang vỗ cánh bay, đây là vật cưng của Zeus, cũng là kẻ đưa tin của ông ta.
Ở trường hợp bình thường, người Hy Lạp gọi đồng vàng là đồng chim đại bàng vàng, còn ở trường hợp chính thức thì người ta gọi nói là đồng vàng Zeus.
Chuyện này liên quan đến một trong số những truyền thuyết về các vị thần.
Truyền thuyết kể rằng, các vị thần Hy Lạp quyết định ba loại tiền tệ, nhưng lại cãi nhau về việc dùng chân dung của ai.
Sau đó Athena nói: “Đồng vàng cao quý nhất, cho nên khắc chân dung chúa tể của các vị thần.” Điều này làm Zeus rất vui vẻ.
Tiếp theo Athena lại nói: “Đồng bạc đứng sau đồng vàng, ngoại trừ nữ hoàng Hera thì không ai có thể chỉ đứng sau Zeus cả.” Hera cũng rất vui vẻ.
Rồi Athena hỏi: “Các quý tộc sẽ không động đến đồng xu đồng giá rẻ, cho nên nó sẽ được lưu thông ở tầng chót, thậm chí nô lệ cũng có thể sử dụng, vậy thì vị thần nào bằng lòng để nô lệ chạm vào?”
Mấy vị thần có địa vi cao đều dừng tranh đoạt, mục tiêu của bọn họ là đồng vàng đồng bạc. Cuối cùng, chân dung của Athena xuất hiện trên mặt phải đồng xu đồng, mặt trái khắc cú mèo, con vật mà bà ấy yêu thích nhất.
Nữ thần trí tuệ không gạt người, kết quả cuối cùng giống như bà ấy nói, đồng xu đồng lưu thông ở tầng chót, có vài đại quý tộc chưa bao giờ động đến, nhưng điều này cũng làm tiếng tăm của Athena vang khắp dân cư tầng chót.
Cũng có nhiều người không tin truyền thuyết này.
Một đồng xu vàng khắc hình đại bàng có thể mua một con dê, năm mươi đồng có thể mua bất cứ người dân nào ở khu dân nghèo. Năm đó Kelton cũng chỉ tốn hai ngàn đồng vàng để mua đất xây nhà hàng Dolphin River.
“Tôi nói rồi, công thức này có thể truyền đến muôn đời sau, thậm chí làm rạng danh ngài.” Valhein nhìn Kelton, ánh mắt kiên định.
Kelton nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Valhein.
Bồi bàn trưởng trung niên đang nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ thì đột ngột biến sắc, vội vàng đến gần Kelton, nói thầm với ông ấy: “Thưa ngài, sở dĩ bố mẹ của cậu ta bán cửa hàng cũ, không tiếc mượn tiền để đổi một cửa hàng lớn hơn, có phải là vì giữ công thức món ngon này hay không?”
Kelton khẽ gật đầu, ông ấy cũng đã nghĩ đến khả năng này.
Kelton hỏi: “Đó là công thức gì?”
Valhein kiên định nói: “Công thức của tôi có thể làm trên bàn cơm của toàn Hy Lạp, thậm chí toàn thế giới có thêm một món ăn.”
“Chúc mừng, cậu đã hoàn thành ước mơ dùng ma pháp thay đổi thế giới.” Kelton nhiệt tình nói.
Bồi bàn trưởng trung niên cùng hầu gái khẽ cười lên.
Hag không cười.
Valhein cũng không cười.
“Tôi ra giá, ngài trả giá.” Tô Nghiệp ngẩng đầu nhìn Kelton cao lớn.
“Mười đồng vàng.” Kelton vẫn tươi cười như cũ.
Valhein sửng sốt một chút, sau đó dùng ánh mắt mờ mịt đánh giá xung quanh, tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Khu công xưởng có thêm một vị Kelton keo kiệt bủn xỉn à? Không lẽ tôi đến nhầm chỗ rồi?”