Thiền định là phương pháp khôi phục tinh thần và thể lực, bình thường, sau khi đi làm về thì Valhein đều nghĩ cách thiền định cạn hai mươi hoặc ba mươi phút để duy trì tinh thần học tập, thiền định xong thì tinh lực dồi dào, đảm bảo hiệu quả cho cả một buổi chiều học tập.
Nếu như quá mệt mỏi thì Valhein sẽ không thiền định nữa, bởi vì quá mỏi mệt không thích hợp để thiền định, không bằng nghỉ ngơi thật tốt hoặc đi ngủ.
Nghĩ đến nguy hiểm mà bản thân gặp phải, nghĩ đến mục tiêu của mình, nghĩ đến ác mộng “55” kia, Valhein quyết định giảm thời gian nghỉ ngơi lại, bắt đầu thiền định để khôi phục tinh thần và thể lực.
Nhưng mà trước khi thiền định, Valhein mở sách ma pháp, chọn hình lập thể ma pháp của thầy Plato rồi bày ở cửa ra vào.
“Xin thầy phù hộ!”
Nói rồi, Valhein ngồi lên ghế, tiến vào thiền định như mọi khi.
Vakhein cũng giống như trước đó, tinh thần của cậu hóa thành người tí hón, không ngừng bay dưới vách ngăn giữa hai giới.
Trong thế giới của tinh thần, cậu hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Valhein chỉ muốn tập trung tinh thần để tìm tia sáng của Thần giới xa nhất.
Sau khi xem sách thiền định, Valhein mới biết được hóa ra Thần giới cũng phân chia cấp bậc.
Nơi mà cậu tiến vào lần đầu tiên khi thiền định là tầng chót, gần Nhân giới nhất.
Càng đi sâu thì cậu càng gần với tẩng đỉnh của Thần giới hơn, như vậy thì lực lượng mà cậu lấy được sẽ càng mạnh.
Điều quan trọng là, cả đời người chỉ có thể chọn một tia sáng từ Thần giới duy nhất, không thể nào sửa đổi, cho dù có là Thần Linh cũng không được.
Những ma pháp sư vô cùng cường đại kia, tuy thành tựu của bọn họ không hoàn toàn được quyết định bởi ánh sáng đến từ Thần giới, nhưng chọn ánh sáng càng xa thì lực lượng sẽ tăng nhanh hơn.
Trong lòng Valhein, địa vị cùng danh tiếng của đám người Sokrates, Plato, Aristotle không thua kém thần linh chút nào, vì lẽ đó, Valhein cho rằng tuy những người này không thông thạo thuật thiền định, nhưng chắc chắn bọn họ chọn ánh sáng từ Thần giới xa nhất.
Valhein hoàn toàn quên lần thiền định này là để nghỉ ngơi, cậu dùng cố gắng bay xa nhất.
‘Người khác học tập ma pháp hoặc kỹ năng chiến đấu thì đều bắt đầu từ năm hoặc sáu tuổi, mình chậm hơn người khác mười năm, con đường ma pháp càng trở nên gian nan gấp trăm lần. Vì vậy, từ nay trở đi, mình phải bắt lấy mỗi cơ hội, mình phải làm cho mỗi nền móng để bản thân phát triển trở nên chắc chắn. Tuy tia sáng từ Thần giới này không thể quyết định tất cả, nhưng nó ảnh hưởng đến cả đời mình.’
‘Tuy tia sáng đầu tiên của mình kém ba nhà hiền triết của Hy Lạp, nhưng cũng kém bọn họ quá nhiều.’
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Valhein nhìn thấy một chùm sáng trắng, cậu vội vàng bay qua.
Thông thường thì ánh sáng từ Thần giới rấy to, đường kính của chùm sáng ít nhất thì cũng gấp nghìn lần chiều cao tinh thần thể của cậu.
Nhưng tia sáng này rất nhỏ, đường kính của chùm sáng gấp mười lần Valhein, mỏng manh hơn những ánh sáng cậu từng thấy trước đó.
Độ sáng của tia sáng này chói mắt hơn các tia sáng kia.
Cho dù Valhein không chạm vào mà chỉ nhìn, thì cậu cũng cảm nhận được sâu bên trong là lực lượng khó có thể dùng lời diễn tả.
Valhein do dự mấy giây, cậu cắn răng một cái rồi vòng qua tia sáng này, tiếp tục đi sâu hơn.
Thời gian dần trôi, Valhein hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, cậu không ngừng bay xa hơn.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Valhein sửng sốt một chút, sau đó lại tăng tốc rồi dừng ở trước một chùm sáng.
Ánh sáng từ Thần giới chỉ có màu trắng, có đậm và có nhạt.
Tuy tia sáng này cũng là màu trắng, vô cùng chói mắt nhưng bên trong màu trắng lại xen lẫn chút đỏ, vàng cùng xám.
Cho thấy nó có hơi siêu phàm.
Bên trong sách thiền định có giới thiệu rất nhiều về ánh sáng từ Thần giới, nhưng không có viết về loại ánh sáng này.
Tia sáng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có thể chứa một người.
Nghi hoặc đếm không xuể lóe ra trong đầu Valhein.
‘Vì sao trong sách không có viết về loại ánh sáng này? Chùm sáng này có vấn đề gì không? Có phải còn có tia sáng tốt hơn hay không…’
Valhein nhớ lại những kiến thức học trong sách cùng nội dung giảng bài của thầy Niedern, cuối cùng xác định, tuy chùm sáng này không được xem là tốt nhất, nhưng chất lượng của nó vẫn rất cao.
‘Mình quên mất mình đã bay ở đây bao lâu, mà nơi này rộng lớn như vậy, rất có thể lần sau sẽ không thấy được. Mình phải nắm lấy cơ hội này.’
Valhein lại suy tư, sau đó cậu dứt khoát xông vào bên trong tia snasg.
“A…” Đột nhiên Valhien phát ra âm thanh xấu hổ.
Đây là cảm giác mà không thể nào miêu tả được.
Ở thời khắc này, thậm chí Valhein còn nghi ngờ bản thân đã phi thăng trở thành Thần Linh, bởi vì sự sung sướng từ linh hồn này quá mạnh.
Vào thời khắc này, thậm chí Valhein còn muốn vứt bỏ tất cả, cái gì ma pháp sư Truyền Thuyết, cái gì là Thần Linh, bỏ hết, cậu chỉ muốn lăn lộn trong tia sáng này thôi.
Mỗi tế bào của Valhein đều sung sướng, từng cọng lông tơ đang hát vang.
Không biết qua bao lâu, Valhein cảm thấy cơ thể hơi nhói, cậu lâp tức nhớ lại kiến thức trong sách, biết đây là dấu hiệu của việc hấp thụ quá nhiều ánh sáng của Thần giới, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ bị nó đồng hóa, linh hồn tan rã.