• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dám mang theo đao cấm, thực sự là không coi vệ quân trong thành bọn này ra gì mà!"

Hai người trẻ tuổi cầm kiếm trong tay bao vây đám người đông đúc.

"Bỏ đao xuống!" Cả hai không chút khách khí huơ kiếm lên, chỉ về đám người phía sau Lawens.

Hai người dù tuổi còn trẻ, nhưng mà cũng dũng mãnh phi thường, vốn dĩ là theo con đường chiến sĩ nên khí chất mạnh mẽ hơn người bình thường gấp bội.

Đám đàn em do dự nhìn Lawens.

Lawens thoáng nhìn qua Valhein rồi lại nhìn về phía Hag, cuối cùng mới nhìn về phía hai người lính.

"Ngày hôm qua tôi vừa mới uống rượu cùng với đội trưởng Lux." Lawens cũng gạt đi nụ cười hiền lành trên mặt.

Một người lính ở kia tỏ vẻ do dự, nhưng một người còn lại vẫn lớn giọng nói: "Cái gì mà đội trưởng Lux gì chứ, tôi không có quen! Lập tức bỏ đao xuống, nếu không ông đây cũng sẽ thổi còi bây giờ đấy!"

Nói xong, người lính kia lại đặt cái còi thổi của lính canh gác vào trong miệng, chậm rãi hít một hơi chuẩn bị thổi.

Đám đàn em của Lawens lùi về sau một bước, một khi còi được thổi lên thì dĩ nhiên sẽ có người tới lo liệu, mà đám người đó sẽ không phải là người binh sĩ này.

Lawens bắt đầu giận dữ, "con rết" trên mặt lập tức biến đỏ, chậm rãi nói: "Hag, đây là mệnh lệnh của ngài Kelton hay là chủ ý của mày!"

"Tôi." Hag trả lời rất dứt khoát.

Lawens có hơi sửng sốt, nét giận dữ trên mặt lại càng tăng thêm: "Bỏ vũ khí kim loại nặng xuống."

Tiếng kim loại ngay lập tức vang lên liên tục, một nửa đám người phía sau Lawes hiện đã không còn vũ khí nữa.

Người binh sĩ cao to lúc này mới thu lại đống đao đó về trạm canh gác, thổi một tiếng còi mới nhặt mấy thứ vũ khí này lên.

Nhiêu đây đã kiếm được một khoản lời to rồi.

Đợi sau khi binh sĩ cao to đó buộc xong hết đống vũ khí, Valhein đột nhiên chỉ về phía Coro đang đứng ở cửa quán rượu kia, nói: "Anh vệ quân, ông ta chính là Coro, hôm nay đã ở nhà tôi dùng đao chém tôi một nhát sau cổ."

"Hừ!" Hag đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Người binh sĩ cao to đó như thể nhận được mệnh lệnh, lập tức ném vũ khí đi vòng qua Lawes, duỗi tay tóm lấy cổ của Coro, như đang xách cổ một con gà mà mang tới trước mặt Valhein.

Lawens vô cùng tức giận, nói: "Chú lính, chú vội quá rồi đó."

"Không vội thì tới chỗ này làm gì?" Người lính to cao kia nhếch môi cười, kiêu ngạo vỗ một cú vào ngực trái của mình, nhìn Lawens bằng ánh mắt khinh bỉ.

Mặt Lawens trầm như nước, đám người đứng ở sau lưng ông ta cũng khẽ biến sắc.

Đây chính là nghi thức của binh sĩ chính chuyên!

Tư thế này có nghĩa là trong nhà người binh sĩ đó có ít nhất một người là binh sĩ cấp Hắc Thiết chính chuyên.

Ở Hy Lạp, binh sĩ chính chuyên chính là thuộc tầng lớp xã hội tầm trung, cho dù có là quý tộc cũng đều phải có vài phần kiêng kỵ.

Thậm chí có thể nói, toàn bộ nền móng lực lượng mạnh mẽ ở các thành của Hy Lạp đều là binh sĩ chính chuyên.

Vệ quân trong thành bình thường không đáng sợ lắm, nhưng mà bất luận là một binh sĩ chính chuyên nào thì đều có đồng đội đếm không xuể.

Lawens nhìn về phía Hag.

Hag đã từng là một binh sĩ chính chuyên, chỉ cần chịu đồng ý thì sau này vẫn có thể quay trở lại nắm giữ vị trí đó.

Lawens không nhúc nhích.

Binh sĩ chính chuyên rất căm thù đoàn trộm cắp, sự căm phẫn này đã vượt qua giới hạn giữa các thành trong Hy Lạp, thậm chí còn vượt qua sự khác biệt chủng tộc giữa người Bắc Âu, Ai Cập hay là Ba Tư.

Người binh sĩ kia đặt tay lên đầu Coro, mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hung hăng đè đầu người kia.

Cả người Coro mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

"Ngài Lawens... Cứu tôi..." Coro hoảng loạn.

"Lúc ông rút đao chém, cũng nên nghĩ tới khoảnh khắc này chứ." Lawens hời hợt nói, những câu đó giống như đao kiếm đâm xuyên qua tim của Coro.

"Tôi..." Ông ta muốn mở miệng, nhưng sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngậm miệng lại.

Ông ta vội vàng quay đầu nhìn lại về phía Valhein, nói: "Cậu chủ Valhein..."

Thứ đáp lại ông ta lại là một cú đánh nặng nề của Valhein vung tới.

Bốp!

Coro choáng váng ngã huỵch trên đất, mắt nổ đom đóm, không nhìn rõ được đâu là bầu trời sao mà đâu là tiền xu nữa.

"Tôi sai..." Coro đang nói lại im bặt đi.

Mọi người ở đó đều nhìn thấy Valhein cúi người xuống, nắm đấm bên tay phải giống như một cái búa đóng cọc mà tung từng cú nặng nề vào mặt của Coro.

Một cú, lại thêm một cú nữa.

Cho dù là có vệt máu bắn lên mắt, hay thế giới có bịt phủ kín toàn là màu máu đi nữa thì valhein cũng không có dừng lại.

Coro bắt đầu tuôn máu, nhuốm lên đống tiền xu kia ánh lên một màu sắc mới.

Lúc ban đầu Coro còn kêu gào thảm thiết, nhưng mà từ từ thì âm thanh ấy càng lúc càng nhỏ đi.

"Cậu còn vội hơn tôi đó! Ha ha..." Người binh sĩ cao to kia cười phá lên, nắm lấy cánh tay phải của Valhein.

Valhein ở đây thở hổn hển, sau đó từ từ đứng lên, nói: "Cảm ơn."

Người lính cao to kia nở nụ cười, nói: "Loại người trong quán rượu này có nợ một cái thì phải tính một cái, đều là cặn bã hết, đáng chết. Nhưng mà nếu thật sự đánh chết ông ta thì cậu cũng gặp rắc rối nhỏ đó. Tý nữa chúng tôi lôi cái đám trộm cướp tàng trữ vũ khí cấm này về, nếu có chết trên đường thì cũng không có liên quan gì tới cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK