Hạ Việt An vừa nói vừa kết hợp giành lấy ly rượu trong tay Cố Tiêu Ngữ.
Lúc này Cố Tiêu Ngữ đã ngà ngà say, có thể thấy rõ ràng hai bên má cô đã đỏ ửng:
- Cậu làm gì vậy? Trả đây...
- Cậu say rồi, ai cho phép cậu uống rượu như vậy hả? - Hạ Việt An có chút không vui.
Cố Tiêu Ngữ mím môi không nói gì, cô nhìn gương mặt của Hạ Việt An, nhẹ nhàng gục xuống vai nàng.
Mà nàng cũng không có dấu hiệu muốn đẩy cô ra, sự ồn ào của bữa tiệc dường như cũng không thể chạm tới không khí yên bình ở góc này.
- Cậu...đừng khiêu vũ với Kỷ Giang học tỷ nữa...
Thanh âm Cố Tiêu Ngữ nhẹ tựa lông hồng.
Từng nghe nói trong cơn say, người ta hay nói lời thật lòng, Hạ Việt An nuốt xuống một ngụm, nói với Cố Tiêu Ngữ:
- Tiểu Ngữ, sao cậu lại nói vây? Có phải...cậu cũng thích tôi không?
Bỗng dưng nàng có chút khẩn trương.
Cố Tiêu Ngữ chỉ cười:
- Tôi thích cậu? Haha, nằm mơ đi...
Trên mặt Hạ Việt An quả nhiên xuất hiện hắc tuyến. Nàng ghét bỏ hơi nhích ra xa khỏi cô một chút, cô lại không biết điều mà cứ tiếp tục dựa lên vai nàng.
Hạ Việt An không tiếp tục lùi ra xa nữa, nàng chỉ ngồi im cho Cố Tiêu Ngữ dựa vào. Cánh môi đỏ mọng của nàng hé mở, thanh âm ngọt ngào như tràn vào tai Cố Tiêu Ngữ:
- Nhưng mà...tôi thì lại rất thích cậu...
Tiếng thở đều đều lọt vào tai nàng, Cố Tiêu Ngữ đã ngủ mất rồi.
Ở phía bên này, Kỷ Giang tìm kiếm hình bóng của Hạ Việt An trong đám đông. Cô ấy hồi tưởng lại cảnh khiêu vũ vừa rồi của nàng và cả...câu tỏ tình ấy nữa...
"Em làm bạn gái của tôi nhé?"
Sau câu nói đó, Kỷ Giang thấy Hạ Việt An hơi trầm mặc một chút, sau đó nàng tách khỏi cô ấy:
- Em xin lỗi, học tỷ, nhưng...em có người mình thích rồi...
Tâm của Kỷ Giang như chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Cô ấy chỉ gượng cười, sau đó nàng rời đi trước tầm mắt của cô ấy.
Đi một vòng, Kỷ Giang rốt cục cũng tìm thấy Hạ Việt An. Nhưng bên cạnh nàng còn có một alpha, là alpha luôn đi về cùng nàng sau mỗi giờ học.
Kỷ Giang cũng biết tên của alpha này.
Là Cố Tiêu Ngữ.
Bữa tiệc kết thúc lúc hơn 11 giờ đêm, mà Hạ Việt An luôn ở cùng Cố Tiêu Ngữ cho tới lúc đó.
Cố Dĩ Ninh hôm nay vì phải lái xe nên cũng không uống rượu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ cùng cô bé omega nhà hàng xóm đang ngồi cạnh nhau ở góc kia.
- Tiểu Hạ, là cháu à.
- Cháu chào cô Cố. - Hạ Việt An nhìn thấy Cố Dĩ Ninh cũng lễ phép chào hỏi.
Cố Dĩ Ninh đỡ Cố Tiêu Ngữ đã ngủ say như chết lên:
- Cảm ơn cháu nhé, hôm nay làm phiền cháu quá rồi.
Hạ Việt An chào tạm biệt Cố Dĩ Ninh, vừa lúc ấy Hạ Nghiên cùng Việt Tư Hoa cũng đi tới. Việt Tư Hoa nói đầy ẩn ý:
- Thì ra Tiểu Hạ đã có người trong lòng, bảo sao lại không hề hứng thú với cô bé nhà họ Kỷ.
- Con cũng chung tình thật nha, thích họ Cố kia từ nhỏ tới giờ. - Hạ Nghiên cũng lên tiếng.
Mà Hạ Việt An cũng không phủ nhận, chỉ lặng lẽ đỏ mặt.
Sáng hôm sau, Cố Tiêu Ngữ tới trường trong tình trạng mệt mỏi. Cũng bởi vì không quen uống nhiều rượu nên tác dụng của rượu có lẽ vẫn còn đọng lại một chút trong cơ thể cô.
Vừa tới cửa lớp, Cố Tiêu Ngữ đã thấy Hạ Việt An đang ngồi tại chỗ giải đề, bên cạnh lại là vẻ mặt si mê của Trịnh Gia Ngôn.
Thở dài một cái, cô đem cặp ném xuống bàn rồi đùng đùng đi ra khỏi lớp.
Hạ Việt An cũng thấy những hành động ấy của Cố Tiêu Ngữ, ngón tay thon dài ngừng bút, hơi nhíu mày.
"Cậu ấy hôm nay lại có chuyện gì?"
Ở canteen, Tần Dung nhìn người bạn đang ngồi ngốc tại chỗ của mình, khẽ lắc đầu:
- Cậu chậm tiêu thật đó Tiêu Ngữ, thiếu gì cách để cậu theo đuổi Việt An chứ?
- Nhưng mà...tôi thât sự không có cách nào khiến cậu ấy thích tôi nữa. - Cố Tiêu Ngữ sau một lúc trầm ngâm cũng quyết định nói ra mọi chuyện.
- Không có cách nào á? Cậu...mà khoan!! Cậu nói "khiến cô ấy thích tôi nữa" là sao? Chẳng lẽ...
- Ừm...Việt An từng thích tôi...
Tần Dung cũng bị sốc ngang trước câu nói ấy của Cố Tiêu Ngữ.
Từ trước tới giờ, trong mắt của Tần Dung, Hạ Việt An là một người rất xinh đẹp lại ngọt ngào. Tuy nhiên, lúc cần cứng thì nàng thật sự rất kiên quyết, thường phô bày ra vẻ lạnh lùng xa cách đối với người đã tỏ tình với nàng.
Hạ Việt An tựa như một đoá hoa xinh đẹp quyến rũ, rất dễ thân quen nhưng lại không dễ tiến sâu hơn.
Tần Dung không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của Hạ Việt An lúc đi theo đuổi người khác là như thế nào.
- Cậu kể đi, cậu ấy theo đuổi cậu như thế nào?
- Thì...chúng tôi là bạn thuở nhỏ, cậu ấy thích tôi từ nhỏ.
Nói xong, Cố Tiêu Ngữ tiếp tục kể chuyện cho Tần Dung. Từ chuyện Hạ Việt An nói thích cô, muốn cưới cô làm vợ cho tới chuyện cô đã lạnh lùng, phũ phàng với nàng như thế nào.
Sau khi nghe xong câu chuyện thuở nhỏ của Cố Tiêu Ngữ, Tần Dung chỉ thở dài ngao ngán:
- Đúng là đồ ngốc!
- Tôi không biết hiện tại cậu ấy có thích tôi hay không...Chỉ sợ sau những gì tôi đã đối với cậu ấy, cậu ấy sẽ không thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi nữa... - Cố Tiêu Ngữ lần đầu tiên trải lòng với người ngoài, cũng là gỡ đi lớp vỏ bọc của bản thân đối với Tần Dung.
Tần Dung chống tay lên cằm suy nghĩ một lúc:
- Khó đây...nhưng mà tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, cưa đổ tiểu công chúa!