Dạo gần đây Cố Tiêu Ngữ không còn thân mật với Hạ Việt An nữa. Nàng nhớ lần gần đây nhất hai người làm loại chuyện thân mật giữa người yêu với nhau chính là lần trên sofa tháng trước.
Sau lần đó, cho tới hiện tại, Cố Tiêu Ngữ không còn muốn nàng mỗi tối nữa.
Hơn nữa, Cố Tiêu Ngữ còn hay ra khỏi nhà từ sáng sớm tới tối muộn. Có những hôm cô còn không ăn tối ở nhà nữa.
Hạ Việt An trong lòng xuất hiện rất nhiều giả thuyết khác nhau, tới lúc đi dạy ở trường học cũng không thể tập trung được.
Trần Mẫn Hoa - một đồng nghiệp của Hạ Việt An, thấy dáng vẻ lơ đãng của nàng trong phòng tổ Xã hội, cô ấy lại bắt chuyện:
- Này, trông em có vẻ có nhiều tâm sự nhỉ?
- A...Chị nhìn ra sao ạ? - Hạ Việt An nhìn Trần Mẫn Hoa.
Trần Mẫn Hoa rót hai ly trà đặt lên trên bàn:
- Có muốn chia sẻ chút không? Em và người yêu cãi nhau à?
- Không ạ, chỉ là...dạo gần đây cô ấy hay đi sớm về khuya. Hơn nữa, cũng từ chối tiếp xúc thân mật với em... - Hạ Việt An nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
- Vậy...em thử câu dẫn cô ấy chưa? Trước đây mỗi khi chị cảm thấy tình cảm giữa chị và vợ chị nhạt dần, chị luôn mặc đồ gợi cảm vào buổi tối và câu dẫn em ấy.
- Oh...em hiểu rồi...
- Em cần ngay không? Chị có một vài bộ mới mua nhưng chưa mặc, có vẻ rất hợp với dáng người em.
Hạ Việt An đỏ mặt:
- Vậy...vậy em cảm ơn chị...
Tối hôm ấy, Hạ Việt An cùng Cố Tiêu Ngữ ăn xong bữa tối. Như thường lệ, sau bữa ăn, Cố Tiêu Ngữ sẽ dọn dẹp phòng bếp và rửa bát.
Hạ Việt An vừa ăn xong đã nhanh chóng đi tắm.
Khi Cố Tiêu Ngữ đang ngồi tựa trên giường đọc sách, Hạ Việt An đi từ trong phòng tắm ra:
- Ngữ~
Cố Tiêu Ngữ ngẩng đầu lên, cặp kính trên chóp mũi như muốn rớt xuống khi nhìn thấy Hạ Việt An trong bộ đồ thiếu vải tới mức muốn xịt máu mũi.
- Cậu mặc kín một chút.
Cô chỉnh lại gọng kính kim loại trên mắt, tiếp tục cúi xuống đọc sách.
Nhưng Hạ Việt An vẫn không chịu thua, nàng đi tới, ngồi lên đùi cô, nhấc quyển sách đặt sang một bên:
- Đừng chạm vào quyển sách nữa, cậu chạm vào tớ đi được không?~
Tin tức tố hương dâu bắt đầu lan ra khắp căn phòng.
Hơi thở ngọt ngào của Hạ Việt An xông thẳng lên đại não của Cố Tiêu Ngữ, khiến cô suýt chút nữa là không thể kiềm chế mà phóng xuất tin tức tố đáp lại nàng.
Cô bình tĩnh để nàng ngồi lại sang bên cạnh mình:
- Xin lỗi, hôm nay tớ hơi mệt một chút, cậu buồn ngủ chưa? Chúng ta đi ngủ nhé?
Khi đèn trong phòng tắt, căn phòng chìm vào trong bóng tối, Hạ Việt An liền cảm thấy hụt hẫng.
Có khi nào Cố Tiêu Ngữ đã chán nàng rồi không?
Những suy nghĩ ấy giày vò nàng tới tận nửa đêm, hôm ấy lại là một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau. Hạ Việt An tới trường ủ rũ nói với Trần Mẫn Hoa:
- Cô ấy...vẫn không chịu chạm vào em...
Trần Mẫn Hoa chạm vào lưng Hạ Việt An, nhẹ xoa xoa, tựa như an ủi:
- Không sao, có...có thể do cô ấy...dạo gần đây bị stress quá mức thôi...
- Chị Mẫn Hoa không cần an ủi em đâu, cảm ơn chị.
Tối hôm ấy, Hạ Việt An trở về nhà trong tâm trạng nặng nề. Khi vừa mở khoá vào nhà, nàng thở dài bật đèn lên.
"Cậu ấy lại không về nữa rồi..."
Hạ Việt An vừa để balo xuống ghế sofa thì nàng nhìn thấy một tờ note dán trên bàn với nội dung:
"Việt An, bây giờ cậu đi vào phòng ngủ, chọn một bộ váy đẹp nhất để cậu mặc sau đó tắm rửa thật sạch sẽ, làm sao để khiến cậu trở nên thật xinh đẹp trong ngày hôm nay."
Ở phía dưới còn ghi "Tiểu Cố của cậu."
Tờ note này là do Cố Tiêu Ngữ để lại.
Hạ Việt An cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng đi vào trong phòng ngủ. Khi vừa đi tới trước cửa tủ quần áo thì lại có một tờ note được dán trên đó:
"Nhớ là phải thật xinh đẹp nhé~"
1 giờ sau, khi Hạ Việt An đã xong giai đoạn làm bản thân trở nên xinh đẹp. Như thường lệ, nàng tới bàn uống nước tính uống một cốc nước nhưng lại thấy một tờ note được dán trên bình đựng nước:
"Đúng rồi, hãy uống một cốc nước, sau đó mở điện thoại lên đi theo tới chỗ được định vị mà tớ đã gửi sẵn cho cậu."
Hạ Việt An vội mở điện thoại lên, đúng là Cố Tiêu Ngữ có gửi cho nàng một tin nhắn kèm vị trí. Có lẽ cô biết nàng đang trong thời gian dạy tiết cuối, sẽ không bật thông báo nên mới gửi trong khoảng thời gian ấy.
Điểm đến là một căn nhà được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Bên cạnh hồ bơi, Cố Tiêu Ngữ đang ngồi chống cằm chờ đợi.
Nhìn bóng lưng của Cố Tiêu Ngữ, Hạ Việt An đi tới gần:
- Tiêu Ngữ.
Vừa nhìn thấy nàng trong bộ váy xinh đẹp, cô ngay lập tức đứng dậy, kéo ghế cho nàng:
- Cậu ngồi đi.
- Cảm ơn cậu. - Nàng gật đầu.
Hai người dùng bữa tối dưới ánh nến và hoa, bên cạnh hồ bơi lớn, thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.
- Là cậu chuẩn bị sao? - Hạ Việt An nhìn xung quanh, không thể phủ nhận là nơi này rất đẹp nha.
- Đúng vậy, cậu thích không?
- Thích...