- Mẹ lớn ơi, con có chuyện quan trọng muốn thông báo ạ.
- Được, bảo bối nói đi. - Hạ Nghiên bế Hạ Việt An lên ôm vào lòng.
- Con thích Tiểu Ngữ, lớn lên con muốn cưới Tiểu Ngữ làm vợ!
- Con...con nói Tiểu Ngữ...chính là đứa nhỏ Cố Tiêu Ngữ nhà bên cạnh?
- Dạ.
Hạ Nghiên đột nhiên bật cười lớn:
- An An à, chuyện này...đợi khi con lớn rồi chúng ta cùng bàn luận sau nhé?
- Con chỉ cưới một mình Tiểu Ngữ thôi, lớn lên cũng sẽ không thay đổi. - Hạ Việt An gồng mình lên, cố để ép giọng nói của bản thân trở nên thật nghiêm túc.
- Được được, nếu lớn lên con còn thích Tiểu Ngữ, ba sẽ chấp nhận cho con cưới Tiểu Ngữ, được chứ?
- Dạ được!!
Vì câu nói ấy của Hạ Nghiên, Hạ Việt An ngày nào cũng mong bản thân lớn nhanh hơn một chút.
Khi Hạ Nghiên đem chuyện này kể cho Cố Dĩ Ninh, Cố Dĩ Ninh cũng cười lớn:
- Chuyện này...tôi thấy cũng hợp lý đó chứ.
- Nếu lớn lên hai đứa nó có tình cảm với nhau, vậy thì chúng ta sẽ sớm thành thông gia. - Hạ Nghiên búng tay một cái.
- Nhưng mà có một vấn đề khá đáng lo ngại, vấn đề nằm ở Ngữ Ngữ nhà tôi...
Trường tiểu học B...
- Tiểu Bạch, mau lên, tớ biết cậu thích Hạ Việt An, mau tỏ tình cậu ấy!
Một đám nhóc đang vây quanh một cậu bé mặt đỏ ửng, cậu bé đó gắt lên:
- Đám các cậu toàn là đồ ngốc, hôm nay tớ không có chuẩn bị kẹo hay snack, tỏ tình bình thường tớ xem trên TV là phải có quà chứ.
Vừa lúc ấy, Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An đi cùng nhau vào lớp. Như thường lệ, Hạ Việt An lại kéo cánh tay Cố Tiêu Ngữ, rất thân mật mà trò chuyện.
Cố Tiêu Ngữ ngồi cùng bàn với Hạ Việt An, vì trong ngày đầu nhận lớp, Hạ Việt An cứ bám dính lấy Cố Tiêu Ngữ không buông. Giáo viên cũng đành bất lực xếp cho hai đứa nhóc này ngồi cùng nhau.
Tiểu Bạch thấy Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An rất thân thiết liền tỏ ra ghen tuông, cậu nhóc liền chạy tới trước mặt hai cô bé:
- Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An lúc nào cũng quấn lấy nhau như một đôi vợ vợ vậy.
Mấy đứa nhóc chơi cùng cũng hùa theo, tạo hiệu ứng đám đông:
- Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An là đôi chim sẻ của lớp à nha.
- Hai bạn cưới nhau bao lâu rồi~
Đang ngồi yên ổn, Cố Tiêu Ngữ giật mình khi bị cậu bé tên gọi Tiểu Bạch trêu mình cùng Hạ Việt An.
Cái tên ấu trĩ này, cô mới không cùng Hạ Việt An trở thành vợ vợ!!
- Tiểu Bạch, cậu thích Việt An à? - Cố Tiêu Ngữ cau mày khó chịu.
Tiểu Bạch bị nói trúng tim đen, tự nhiên im bặt, mặt mày đỏ lên. Cố Tiêu Ngữ thấy phản ứng của người trước mặt như vậy, tiếp tục nói:
- Nếu thích thì cứ nói, đừng có gán ghép người mình thích với người khác.
Bị Cố Tiêu Ngữ doạ sợ, Tiểu Bạch gân cổ cãi:
- Cậu...cậu đừng có mà ăn nói không có căn cứ...mình...mình không hề thích Hạ Việt An!!!
Hạ Việt An ngồi bên cạnh cũng nhìn Tiểu Bạch, bày ra vẻ mặt đáng thương như cún con:
- Hic...cậu không thích tớ sao Tiểu Bạch...
Cố Tiêu Ngữ lại nhíu mày: "Chuyện gì đây?"
- Aaa...không không...tớ...tớ thích...tớ thích cậu mà Việt An!!! - Tiểu Bạch thấy Hạ Việt An như vậy, cuống cuồng lên, nói ra hết những lời trong lòng.
- Oh...tiếc quá, tớ không có thích cậu~
Hạ Việt An khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, không ai nhìn ra cô bé vừa mới làm mặt cún con trong vài giây trước.
Tiểu Bạch gặp cú sốc đầu đời, đùng đùng bỏ về chỗ ngồi, mặt mũi đỏ gay lên.
Giải quyết xong chuyện của Tiểu Bạch, Hạ Việt An rướn người qua ghé vào tai Cố Tiêu Ngữ, thì thầm nói:
- Tớ chỉ thích cậu.
Vành tai Cố Tiêu Ngữ đỏ ửng lên, nhưng ngoài mặt cô bé lại lạnh nhạt nói:
- An An, cậu tránh xa tôi ra một chút.
Hạ Việt An cảm thấy hụt hẫng, quay lại tiếp tục làm bài tập của mình. Có vẻ như là giận dỗi, cả tiết học cô bé không quay qua bắt chuyện với Cố Tiêu Ngữ. Hạ Việt An không biết rằng ánh mắt Cố Tiêu Ngữ luôn thỉnh thoảng lại đặt ở trên người cô bé.
Tối ngày hôm sau, gia đình Cố Tiêu Ngữ qua nhà Hạ Việt An ăn tối. Hạ Việt An ngồi cạnh Cố Tiêu Ngữ, mỉm cười thoả mãn.
Sau khi ăn tối xong, mọi người quây quần bên một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn có viết tên cả hai. Hứa Giản Y thắp lên 9 cây nến:
- Hai đứa ước một điều ước đi, nếu điều ước được ước vào ngày sinh nhật, rất có khả năng sẽ trở thành hiện thực đấy.
Vừa nghe xong, trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, Hạ Việt An đã chắp tay trước ngực, miệng nói:
- Con ước con sẽ thích Tiểu Ngữ mãi mãi.
Phụ huynh hai nhà đều sững người ra, Hạ Nghiên nhìn cô con gái nhỏ của mình, buông lời trêu chọc:
- An An này, con có biết là...nếu điều ước mà nói ra, có khả năng sẽ không linh nghiệm đâu~
- Aaa...không được...con...con sẽ chỉ thích Tiểu Ngữ thôi... - Hạ Việt An ôm lấy cánh tay Cố Tiêu Ngữ.
Cố Tiêu Ngữ lúng túng quay mặt đi hướng khác:
- Không cần.
- Cậu phải cần.
Hạ Nghiên xoa đầu Hạ Việt An, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:
- Bảo bối, chuyện này chúng ta cùng nói sau, bây giờ con cùng Tiểu Ngữ thổi nến đi nào.
Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An nhắm mắt thổi nến. Mọi người cùng vỗ tay:
- Chúc mừng sinh nhật Tiểu An và Tiểu Ngữ~
Mặc dù nhiều lần bị Cố Tiêu Ngữ từ chối phũ phàng, nhưng Hạ Việt An vẫn không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn ngày càng thích Cố Tiêu Ngữ hơn.
Thế nhưng hôm nay, Cố Tiêu Ngữ ấy thế mà lại không đi ra cổng trường chờ Cố Dĩ Ninh tới đón cùng Hạ Việt An. Hạ Việt An hỏi, Cố Tiêu Ngữ chỉ trả lời:
- Tôi bận.
- Để tớ đi với cậu nhé? - Hạ Việt An ngỏ lời.
- Không được.
Cố Tiêu Ngữ kiên quyết từ chối, lại còn tỏ thái độ khiến Hạ Việt An đành ngậm ngùi quay đầu. Nhưng cô bé đâu dễ bỏ cuộc thế, Hạ Việt An lén đi theo sau Cố Tiêu Ngữ.
Sau đó Hạ Việt An nhìn thấy cảnh mà cô bé không nên thấy.
Cố Tiêu Ngữ đi gặp một omega rất dễ thương, lại còn bị người ta nắm tay.
Suốt từ lúc ngồi trên xe đến lúc về tới nhà, Hạ Việt An luôn mang bộ mặt đưa đám.
Hạ Nghiên nhìn Hạ Việt An, phát hiện tâm trạng cô bé không tốt:
- Sao vậy, bảo bối?
Trẻ con rất dễ tủi thân, vừa nghe nhắc tới vấn đề nhạy cảm, Hạ Việt An oà lên khóc.
Sau khi nghe Hạ Việt An kể, Hạ Nghiên thầm cảm thán:
"Lũ trẻ ngày nay lớn nhanh thật!"