Trường cao trung B...
Lúc đầu Kỷ Giang không định tới, nhưng cuối cùng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô ấy bị bạn bè thuyết phục vào đội tình nguyện của trường.
Vì vậy nên hiện tại, Kỷ Giang đang đi xung quanh khuôn viên trường, hy vọng sẽ nhận được lời yêu cầu giúp đỡ của các thí sinh.
- Chị ơi?
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Kỷ Giang quay đầu lại:
- Em cần gì?
- Em thi ở phòng số 19, em muốn hỏi phòng thi của em ở phòng nào vậy, trường rộng nên em không rõ lắm ạ.
- Được rồi, đi theo chị.
Tô Thư Nhiễm nhận ra chị gái ở cửa hàng tạp hoá hôm bữa, vô cùng vui vẻ mà đi theo sau lưng cô ấy.
Nhưng hình như chị ấy...không nhận ra cô.
- Tới nơi rồi. - Kỷ Giang đưa Tô Thư Nhiễm tới tận lớp.
- Em cảm ơn chị.
- Không có gì, thi tốt nhé.
Trong lúc chuẩn bị thi môn toán, Tô Thư Nhiễm mới phát hiện cô đãng trí quên mất máy tính ở trong túi. Mà túi thì hiện tại đã để ở dưới phòng cất giữ đồ mất rồi.
Đang không biết phải làm sao thì ở cửa đột nhiên xuất hiện một người rất quen thuộc.
Các omega trong lớp cũng xì xào bàn tán bởi alpha ở trước cửa vô cùng xinh đẹp.
- Ở phòng này hình như có ai đó quên máy tính ở trong túi phải không? - Kỷ Giang giơ chiếc máy tính màu hồng lên cao.
- Của em!
Tô Thư Nhiêm đứng dậy, chạy ra cửa cầm lấy chiếc máy tính:
- Sao chị biết được có người quên máy tính ở phòng này vậy?
- Trong lúc soát lại đồ của thí sinh vô tình nhìn thấy máy tính, ở mặt sau có ghi phòng số 19. - Kỷ Giang đáp.
- A...
- Được rồi, tạm biệt.
- Tạm biệt chị...
Vì để tránh quên phòng thi của bản thân, Tô Thư Nhiễm đã viết chữ "phòng 19" lên một tờ giấy nhớ rồi dán vào mặt sau của máy tính. Không ngờ chính tờ giấy nhỏ ấy đã giúp cô.
Ở mặt sau của máy tính hiện tại đã không còn tờ giấy nào nữa. Bởi vì Kỷ Giang đã tiện tay xé nó đi, nếu không rất có thể cô bé đó sẽ bị giám thị hiểu nhầm là mang phao vào phòng thi mất.
Tô Thư Nhiễm nhìn bóng lưng của Kỷ Giang, trong lòng càng bùng lên quyết tâm phải thi đỗ vào cao trung B.
...
Tới ngày đi biển, từ sáng sớm, Tần Dung đã tập hợp đầy đủ mọi người trước khu nhà của cô ấy. Hạ Việt An còn ngái ngủ, nàng đứng gần Cố Tiêu Ngữ, gục mặt xuống vai cô. Hứa Hải Linh cùng Tô Thư Nhiễm nhìn thấy vậy cũng ngầm hiểu ra gì đó.
Tần Dung ho khụ khụ hai tiếng:
- Hai bạn gì đó ơi, chuyến đi này vẫn có trẻ con đó nha.
Hứa Hải Linh bĩu môi:
- Tụi em mới không phải là trẻ con!
Vừa lúc ấy, Thịnh Nhã Liên chạy tới, xách theo một cái vali:
- Chào mọi người, mãi tôi mới tìm được nhà của Tần học muội, mọi người đợi lâu chưa?
- Không sao, em và An An cũng vừa mới tới. - Cố Tiêu Ngữ vừa nói, vừa đưa tay vòng qua eo Hạ Việt An kéo nàng lại gần mình.
Nàng vẫn còn buồn ngủ, cả cơ thể mềm nhũn như không xương dựa lên người cô.
Toàn bộ hành động này đều được Thịnh Nhã Liên thu vào trong tầm mắt, đáy lòng cô ấy khẽ động một chút.
Mối quan hệ giữa hai em ấy là gì vậy?
Cả nhóm thuê xe, khi tới biển cũng đã là hơn 10 giờ sáng. Thời tiết ở tỉnh J hiện tại trời không có nắng nhưng cũng không hề có mưa, rất thích hợp để tắm biển.
Một căn homestay cao cấp đã được Cố Dĩ Ninh đặt trước gần bờ biển cho Cố Tiêu Ngữ và cả nhóm.
Tần Dung vừa bước vào đã trầm trồ:
- Tiêu Ngữ, cậu chính là rich kid ngầm có phải không hả?
Homestay có 4 phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có một phòng vệ sinh. Hai phòng ngủ có hai giường và hai phòng ngủ có một giường. Ở bên ngoài còn có một nhà vệ sinh chung nữa. Có một phòng bếp lớn và một phòng khách lớn.
Tần Dung đi vào kiểm tra bốn phòng ngủ sau đó đi ra:
- Mỗi phòng ngủ có 2 giường, tôi với Tiêu Ngữ một phòng, còn lại 3 phòng, trong đó có một phòng 2 giường và 2 phòng 1 giường.
- Như vậy dễ chia rồi, Tô Thư Nhiễm và Tiểu Tình một phòng 2 giường, còn An An và Nhã Liên học tỷ mỗi người một phòng. - Cố Tiêu Ngữ cũng lên tiếng.
Cả nhóm đều đồng tình với phân chia này.
Trong phòng của Cố Tiêu Ngữ và Tần Dung...
- Gì cơ?? Cậu tỏ tình rồi nhưng Việt An không từ chối cũng không đồng ý?!! - Tần Dung vô cùng kinh ngạc.
Cố Tiêu Ngữ buồn rầu gật đầu.
- Không thể được, huhu, tiền của tôi...
- Tiền gì cơ?
- A...không có gì đâu...
Nhìn vẻ mặt đáng ngờ của Tần Dung, Cố Tiêu Ngữ mới suy nghĩ lại. Tại sao Tần Dung lại ủng hộ bản thân theo đuổi Hạ Việt An trong khi trước đó cô ấy còn chẳng thèm đả động gì tới?
- Nè, cậu đang giấu tôi chuyện gì đó đúng không? Nói mau!! - Cố Tiêu Ngữ vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Dung.
Cuối cùng, dưới sự tra khảo của Cố Tiêu Ngữ, Tần Dung rốt cuộc cũng phải nói ra sự thật:
- Thì tại tôi có cá độ với tụi alpha trong lớp, tụi nó cứ khăng khăng rằng cậu không thể tán đổ tiểu công chúa, còn tôi thì không nghĩ thế. Thế nên trong vòng từ lúc đó tới hết hè nếu cậu không tán đổ Việt An thì tôi sẽ phải đưa tiền cho tụi nó, còn nếu cậu tán đổ Việt An thì ngược lại.
- Không ngờ cậu lại đem tôi đi cá cược kiểu đó. - Cố Tiêu Ngữ có chút không vui.
- Thôi mà, cho tôi xin lỗi...
Cố Tiêu Ngữ chống cằm:
- Cậu cá bao nhiêu?
- Khoảng...20 đô.
- Cái gì???
Một số tiền thực sự không nhỏ đối với một học sinh như Tần Dung. Nếu như chỉ là 20 tệ, vậy thì dễ đối phó rồi. Nhưng đây lại là những 20 đô.
Cố Tiêu Ngữ thở dài:
- Còn mấy tháng nữa mới hết hè, tới kì hạn cá cược cứ nói Việt An là omega của tôi là được.
- Thật sao? Cậu tự tin sẽ tán đổ Việt An? - Tần Dung hai mắt liền sáng lên.
- Trước mắt để không bị mất tiền thì cứ vậy đi.
Hai người thương lượng xong, hoàn toàn không thể ngờ được rằng có một người ở phía sau cánh cửa đã nghe hết mọi chuyện.
Hạ Việt An đang muốn gọi hai người họ ra để chuẩn bị ăn trưa, lại ngoài ý muốn nghe được cuộc trò chuyện kia.
"Thì ra chỉ là cá cược thôi sao?"
Vừa lúc ấy, cánh cửa mở ra từ phía bên trong, Cố Tiêu Ngữ đứng sững người khi nhìn thấy Hạ Việt An:
- Cậu...cậu đứng đây...từ lúc nào vậy?
- Xin lỗi đã nghe lén hai cậu trò chuyện.
Nàng chỉ bỏ lại một câu nói ấy sau đó xoay người rời đi.
Tần Dung ở trong phòng hoảng hốt chạy ra, dường như cô ấy cũng đoán sơ qua được tình hình.
Hạ Việt An hiểu lầm Cố Tiêu Ngữ rồi.
Buổi chiều hôm ấy, Thịnh Nhã Liên diện trên người một bộ bikini hai mảnh, kiểu dáng vô cùng đẹp mắt. Cô ấy tự tin ngồi bên bờ biển, đảo mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Hứa Hải Linh kéo tay Tần Dung:
- Chị Tiểu Tần, xuống biển chơi với em đi.
- Không thích không thích. - Tần Dung làm bộ làm tịch nhưng cuối cùng vẫn theo Hứa Hải Linh xuống biển.
Trên bãi cát, Tô Thư Nhiễm đang ngồi xây lâu đài cát. Khi "kiệt tác" sắp sửa hoàn thành thì đột nhiên có một cô gái đi tới gần, thẳng tay "phá huỷ" nó.
Tô Thư Nhiễm mở to hai mắt nhìn lâu đài cát của mình bị phá, cô phẫn nộ nhìn lên kẻ phá hoại kia:
- Là chị?
Kỷ Giang có vẻ như vẫn không nhận ra Tô Thư Nhiễm, cô vô cùng áy náy gãi đầu:
- Em gái, chị chơi thua kèo với bạn nên phải thực hiện thử thách.
- Bắt đền chị... - Tô Thư Nhiễm hai mắt đỏ bừng như sắp khóc.
- Đừng khóc đừng khóc, chị làm lại cái khác cho em nhé?
Sau đó Kỷ Giang khoát tay với đám bạn, nói rằng cô không chơi nữa, sau đó chuyên tâm ngồi trên bãi cát xây lâu đài.
Ở bên cạnh, Tô Thư Nhiễm nhìn Kỷ Giang rất chăm chú. Khi Kỷ Giang ngẩng đầu lên nhìn cô, Tô Thư Nhiễm lại quay đi nhìn chỗ khác, che đi hai má đã đỏ bừng của mình.
Ở một góc khác của bờ biển, Thịnh Nhã Liên kéo tay Cố Tiêu Ngữ, ôm vào trong ngực:
- Tiêu Ngữ, em dạy chị bơi có được không?
- A...học...học tỷ...em không biết bơi... - Cố Tiêu Ngữ sờ mũi.
- Vậy chúng ta cùng xây lâu đài cát?
- Không, em...
Không biết tìm lý do gì để từ chối thì tầm mắt của Cố Tiêu Ngữ lại va phải Hạ Việt An, nàng đang nằm bên bờ biển với bộ bikini quyến rũ. Bên cạnh nàng còn có vài alpha tới bắt chuyện.
Cố Tiêu Ngữ nhíu mày, cảm giác khó chịu xuất hiện, cô gỡ tay Thịnh Nhã Liên ra:
- Học tỷ, chị xây lâu đài cát cùng Tô Thư Nhiễm đi, em có việc cần làm bây giờ.