Tối ngày hôm ấy, hai gia đình Cố - Hạ lại ăn tối chung tại nhà của Hạ Việt An.
Hạ Nghiên nâng ly trước:
- Chúc mừng hai đứa nhỏ đã đậu vào trường mình mong muốn, cạn ly!!
Cố Dĩ Ninh cũng mỉm cười:
- Thật là tốt quá rồi, mọi người cùng uống một ly đi.
Ở bên cạnh, Cố Tiêu Ngữ nhìn Hạ Việt An ánh mắt tràn đầy ẩn ý. Nàng cau mày khó hiểu nhìn lại cô.
Có vẻ như đã nhìn ra điều gì đó giữa hai người, Cố Dịch Nhan bĩu môi:
- Chị Tiểu Ngữ lúc nào cũng nhìn chị Tiểu An vậy, hai chị đang hẹn hò sao...
Bị nói trúng tim đen, Cố Tiêu Ngữ hắng giọng:
- Con nít con nôi biết gì, mau ăn đi.
Mọi người ngồi trên bàn ăn cũng bật cười, Hứa Giản Y cùng Cố Dĩ Ninh ngồi đó chỉ biết lắc đầu.
Chẳng trách lúc nào cũng thấy Cố Dịch Nhan và Cố Tiêu Ngữ trong tình trạng đấu khẩu với nhau.
Việt Tư Hoa ho nhẹ hai tiếng:
- Việt An, thứ bảy tuần này mẹ nhỏ, mẹ lớn và hai cô có một vụ đấu thầu lớn ở thành phố M, e rằng sẽ phải đi khoảng 1 tuần.
- A?
- Các con ở nhà nhé, tiền tiêu chúng ta sẽ chuyển vào thẻ tín dụng cho hai đứa.
Cố Tiêu Ngữ đang uống nước cam thì cũng bị sặc, ho liền mấy cái. Hạ Việt An ở bên cạnh đưa tay vuốt vuốt lên lưng cô:
- Cậu cẩn thận chút.
Thứ bảy, khi Cố Tiêu Ngữ thức dậy thì trời cũng đã sáng rồi, lúc này có lẽ hai mẹ của cô đã khởi hành tới thành phố M. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô bước tới trước cửa phòng gọi Cố Dịch Nhan dậy. Thế nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Cố Tiêu Ngữ đẩy cửa vào phòng em mình, nhưng lại phát hiện Cố Dịch Nhan không ở trong phòng. Mãi cho tới khi cô thấy mảnh giấy note dán trên tủ lạnh với dòng chữ nắn nót của Hứa Giản Y:
"Mẹ gửi Tiểu Nhan ở nhà bà ngoại nhé!"
Nhìn căn nhà trống vắng một hồi, Cố Tiêu Ngữ không khỏi thở dài.
Thứ bảy này cũng là sinh nhật của cô và Hạ Việt An, thế nhưng mọi người lại đi vắng hết, cũng hơi buồn một chút.
Tối hôm ấy, Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An hai người ngồi trên thảm trong phòng của Hạ Việt An, trước mặt là một chiếc bánh kem cỡ vừa.
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Tiểu An.
- Cậu cũng vậy, Ngữ. Chúng ta cùng nhau thổi nến nhé?
- Được.
Cả hai cùng thổi hai cây nến cắm trên bánh.
Sau khi thổi nến xong, Hạ Việt An nói:
- Cậu đứng dậy bật hộ tớ chế độ đèn ngủ ở bên kia, cạnh giường có công tắc đó đó.
Cố Tiêu Ngữ không hiểu vì sao lại phải tắt đèn nhưng cô vẫn đứng dậy tắt. Sau đó có một lực đẩy Cố Tiêu Ngữ ngồi xuống giường, một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi cô. Là Hạ Việt An cố tình nép vào người cô.
- Việt An? Cậu...
Hạ Việt An ngồi lên đùi cô. Nàng ghé sát vào tai cô, từng lời nói dụ hoặc tràn ra khỏi bờ môi kiều diễm:
- Ngữ, chúng ta...18 tuổi rồi...
Cố Tiêu Ngữ cứng đờ người trong giây lát, cô cũng hiểu ra ngụ ý trong lời nói kia của nàng, mặt thoáng chốc đỏ lên.
Chuyện này trước đây cô cũng từng nghĩ tới, cũng từng xem qua trên mạng. Nhưng mà đối diện với một Hạ Việt An như thế này, thực sự có chút...choáng ngợp.
Ngay khi đang không biết phản ứng như thế nào, Hạ Việt An tiếp tục chủ động nói những lời nói câu dẫn mà chính bản thân nàng cũng đỏ mặt:
- Tớ muốn được cậu tiêu ký, Ngữ...
- Tiểu An, cậu...cậu...
Cậu có biết cậu đang nói điều gì không?
Yết hầu Cố Tiêu Ngữ khẽ động, cô cảm thấy cổ họng hơi khô.
Hạ Việt An thấy bạn gái không có phản ứng gì, trong lòng có chút hụt hẫng. Dựa vào biểu hiện của những lần trước, đáng lẽ lần này Cố Tiêu Ngữ phải như con sói hung mãnh đè nàng dưới thân rồi chứ?
- Nè...có phải...cậu không muốn tớ, cậu không muốn...làm chuyện đó với tớ phải không? Tin tức tố của tớ không còn tác dụng với cậu nữa...
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, nếu Cố Tiêu Ngữ không cố gắng nghe, có lẽ cô đã không nghe được.
Tiếp theo đó, Cố Tiêu Ngữ ngửi thấy tin tức tố hương dâu quanh chóp mũi, cơ thể cô bắt đầu rục rịch.
Cô lắc đầu:
- Không phải, Việt An, tớ chỉ là...chỉ là...chúng ta...chưa được...
Ý của cô muốn nói rằng hiện tại không thể tiêu ký. Cô sợ rằng sau này có lúc Hạ Việt An sẽ cảm thấy hối hận, sợ rằng nàng chỉ là tuổi trẻ nên mới có những suy nghĩ bột phát như vậy, nếu chẳng may một thời điểm nào đó trong tương lai Hạ Việt An đột nhiên muốn rời bỏ cô chẳng hạn...
Hơn nữa, hiện tại, trong nhà cũng không có...bao cao su.
Thế nhưng Hạ Việt An lại hiểu ra một hướng khác, nàng nghĩ rằng Cố Tiêu Ngữ thực sự không được trong phương diện này.
- Cậu...thật sự là...bị "yếu" ở mặt đó hả?
- Hả?
Hạ Việt An gật gù, nàng ngồi lại vị trí bên cạnh cô, buông lời an ủi:
- Thực ra...thực ra tình yêu không cần thiết phải có tình dục. Tớ...tớ ổn mà...ừm...cậu cũng đừng quá tự ti. Cho dù cậu thật sự...không thể, tớ vẫn yêu cậu.
Cố Tiêu Ngữ nổi hắc tuyến đầy mặt. Bạn gái đang chê cô không được ở phương diện đó ư? Nếu như trước đây thì cô sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không hơn thua. Nhưng với danh phận hiện tại, cô không muốn nhịn nữa.
Cô quyết định rồi, vậy thì cả đời này Hạ Việt An chỉ có thể là của một mình Cố Tiêu Ngữ thôi.
Cố Tiêu Ngữ lật người, đè Hạ Việt An xuống giường, cúi xuống liếm vành tai nàng khiến người dưới thân khẽ run rẩy một cái:
- Ai nói với cậu tớ bị yếu sinh lý?
_______________________________
Tui đang phân vân không biết có nên viết chương H ba chấm hay là không 🤡