Tại sao em ấy vẫn không chịu hiểu cho tình cảm của cô cơ chứ?
Cô cũng thích em ấy cơ mà...
Vì sao em...mãi vẫn không nhìn ra vậy?
Vừa lúc ấy, có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Thịnh Nhã Liên:
- Nhã Liên? Là cậu à?
Thịnh Nhã Liên quay người lại nhìn, thanh âm đó là của Kỷ Giang, lớp trưởng lớp 11-1, là một alpha học bá tài sắc vẹn toàn, thu hút biết bao omega trong trường.
Kỷ Giang và Thịnh Nhã Liên tình cờ quen nhau ở lễ hội trường. Khi Thịnh Nhã Liên gặp một tình huống xấu hổ trên sân khấu, Kỷ Giang đã tới giải vây giúp cô ấy.
Thịnh Nhã Liên từng rung động với Kỷ Giang, nhưng cô ấy chưa một lần để mắt tới cô. Trong kì thi tuyển sinh vào cao trung năm ngoái, cô ấy còn nghe tin đồn rằng Kỷ Giang thích một thí sinh omega dự thi vào trường.
Sau đó, cô ấy mới biết, thí sinh omega đó chính là Hạ Việt An.
- Kỷ Giang...
Nhìn thấy đằng sau Kỷ Giang là Tô Thư Nhiễm, Thịnh Nhã Liên có phần bất ngờ:
- Hai người quen nhau sao?
- Đúng vậy, tụi mình vô cùng có duyên đó nha. - Kỷ Giang mỉm cười.
Lọt vào mắt của Thịnh Nhã Liên, Kỷ Giang và Tô Thư Nhiễm vô cùng bất thường, nhất định đã có gì đó giữa hai người.
Kỷ Giang ngồi xuống cùng Thịnh Nhã Liên trò chuyện, Tô Thư Nhiễm cũng ngồi xuống nghịch cát.
Ánh mắt của Kỷ Giang lại bắt gặp hình ảnh vui vẻ trên bờ biển của Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An, dù đã quyết tâm buông bỏ, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút ảo não.
Mà Thịnh Nhã Liên cũng cảm thấy như vậy.
Ở bên cạnh, lọt vào mắt Tô Thư Nhiễm hình ảnh Kỷ Giang trò chuyện rất thân mật. Cô dùng ngón tay vẽ vẽ lên cát, bất giác thở dài một cái.
Giá như cô ra đời sớm một chút, có phải sẽ sớm gặp được Kỷ Giang rồi không?
Tối hôm ấy, mọi người quyết định ngồi đốt lửa trại ở bên bờ biển vì hôm nay đã là đêm cuối của chuyến du lịch. Tô Thư Nhiễm dẫn Kỷ Giang tới:
- Mọi người ơi, đây là bạn em..
Tần Dung mỉm cười:
- Tụi chị cũng biết chị ấy mà, học tỷ, chị cũng ngồi xuống đi, càng đông càng vui mà.
Tô Thư Nhiễm kéo tay Kỷ Giang ngồi bên cạnh mình, trái tim vô thức đập nhanh hơn.
Vừa lúc ấy, Tần Dung lấy ra một bộ đồ chơi, là trò chơi rút gỗ. Có vẻ mọi người ai cũng rất hào hứng với bộ môn này.
Tần Dung vô cùng lưu loát phổ biến luật lệ của trò chơi:
- Đây không phải là trò rút gỗ bình thường đâu nha. Trong mỗi thanh gỗ là một yêu cầu bất kỳ. Rút trúng thanh gỗ nào thì phải thực hiện yêu cầu của thanh gỗ đó. Nếu như không thực hiện được thì nghiễm nhiên sẽ bị thua cuộc và phải chịu hình phạt. Nếu như rút gỗ mà để bị đổ thì cũng coi như là thua cuộc nha.
Từng thanh gỗ được xếp lên so le nhau một cách ngay ngắn.
Lượt rút gỗ sẽ tính theo chiều kim đồng hồ, đầu tiên là lượt của Cố Tiêu Ngữ.
Cố Tiêu Ngữ rất bình tĩnh mà rút ra được một thanh gỗ, vì là lượt rút đầu tiên nên cô rất dễ dàng thành công cầm được thanh gỗ đó trên tay:
"Trả lời câu hỏi: Nụ hôn đầu bị mất khi nào?"
Nhìn câu hỏi trên thanh gỗ, Cố Tiêu Ngữ bất giác đỏ mặt. Mà người ngồi bên cạnh cô - Hạ Việt An, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Mọi người ngoại trừ Kỷ Giang và Thịnh Nhã Liên thì đều tỏ ra vô cùng khoái chí trước biểu cảm mờ ám của hai người.
Cô lí nhí trong miệng:
- Là...là ngày 17, tại công viên giải trí.
Tần Dung ồ lên:
- Thật không ngờ nha Tiêu Ngữ, không ngờ cậu lại hành động lẹ vậy.
- Cậu...im đi... - Cố Tiêu Ngữ thẹn quá hoá giận.
Tiếp theo là đến lượt của Hạ Việt An, bởi vì nàng ngồi ngay bên cạnh Cố Tiêu Ngữ.
Thanh gỗ tiếp theo được rút ra với yêu cầu:
"Nói ra tên những người mà bạn yêu nhất trong vòng hai giây"
Mọi người lại vô cùng háo hức.
- Hạ Nghiên, Việt Tư Hoa.
Hết hai giây, Hạ Việt An cũng dừng lại đúng lúc.
Cố Tiêu Ngữ ngồi bên cạnh hết sức ngỡ ngàng.
Sao lại không có cô chứ?
Cố Tiêu Ngữ tủi thân...
Vòng chơi tiếp tục, Kỷ Giang rút ra một thanh gỗ với câu hỏi:
"Bạn sẽ yêu người nhỏ tuổi hơn chứ? Tại sao?"
Ban đầu Kỷ Giang không hề có ý định yêu người nhỏ tuổi hơn. Nhưng cô ấy lại lỡ phải lòng Hạ Việt An, người nhỏ hơn cô ấy một tuổi.
Mà hiện tại, Hạ Việt An đã là bạn gái của người khác, cô ấy cũng chẳng muốn yêu người nhỏ tuổi hơn nữa.
- Tôi sẽ không yêu người nhỏ tuổi hơn. Tôi không thích trẻ vị thành niên. - Kỷ Giang điềm tĩnh trả lời, cũng không để ý tới sắc mặt của bạn nhỏ bên cạnh đang vô cùng ảm đạm sau câu nói của cô ấy.
Tới lượt Tô Thư Nhiễm, cô rút một thanh gỗ với sự vô cảm hiện rõ lên trên khuôn mặt.
"Yêu cầu: Xin số điện thoại của một alpha (người lạ) bất kỳ."
Cô ấy nhìn xung quanh, bắt gặp được một đám alpha cũng đang ngồi tụ tập bên bờ biển:
- Em qua đó một chút nha~
Nói xong, Tô Thư Nhiễm đứng dậy, uyển chuyển đi qua bên đó.
Những alpha lúc này chú ý tới cô ấy, một alpha nữ híp mắt lại:
- Cô bé này là omega phải không? Qua đây có chuyện gì không?
- Em...em muốn xin số điện thoại...
Tô Thư Nhiễm chưa nói xong thì một tên alpha nam trong hội đó đã kéo tay cô ấy ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Để anh cho em gái xinh đẹp này số điện thoại nha, ngồi xuống đây uống với anh một chén đã nào.
Hắn phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt Tô Thư Nhiễm khiến cô bất giác nhăn mày lại.
Ở bên kia, Kỷ Giang nhìn thấy Tô Thư Nhiễm bị alpha kia kéo xuống, lại cảm thấy cô nhóc này có vẻ đang bị người ta khi dễ rồi.
Cô ấy thở dài, đứng dậy tiến lại chỗ đám alpha kia trước những ánh nhìn ngơ ngác của đám Tần Dung.