**********
Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Sơ và Tiểu Bảo vừa tỉnh dậy, Cận Tâm Du đã tới
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dáng vóc người đàn ông thẳng tắp, tây trang cắt may vừa người ôm chặt lấy thân thể, càng tôn thêm sự cao quý bất phàm của anh. Ngũ quan tinh tế như điều khắc, bờ môi mỏng mím chặt, sắc mặt có chút nghiêm túc, lúc ảnh mắt xoay chuyển, hấp dẫn khiến người ta như không thể rời mắt.
Giang Tử Sơ nhìn nhất thời có chút ngày ngốc. Nửa ngày mới hồi thân, choáng váng hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh Cận, sao anh sớm vậy đã tới rồi?"
Tâm trạng Cận Tâm Du như có chút vui vẻ, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn không ít: "Mang bữa sáng cho cô và Tiểu Bảo."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh giơ túi lắc lắc trước mặt cô
Giang Tử Sơ vội nhận nói: "Vậy anh vào ngồi một chút trước, tôi cầm đi bày lên đĩa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cận Tâm Du gật đầu, bước vào nhà.
Tiểu Bảo vừa khéo bước ra khỏi phòng, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, mất mơ màng, tóc dựng đứng, nhìn đáng yêu lại mềm mại.Vừa thấy ba, cậu không thèm chào tiếng nào đã xoay người đi ôm Giang Tử Sơ, ngọng nghĩu nói "Ôm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ cười khom người ôm cậu lên, một tay bưng đĩa đi ra ngoài.
Cận Tâm Du lập tức bước tới giúp đỡ, thuận tiện trầm mặt liếc Tiểu Bảo một cái, nói: “Cô Giang không cần chiều nó như vậy."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ không để ý nói: "Không sao, bé ngoan như vậy, ôm cũng không nặng" Tiểu Bảo đắc ý "hừ” một tiếng với ba cậu,
ôm Giang Tử Sơ chặt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ phi cười, ôm Tiểu Bảo lên chân ngồi xuống, giọng mềm mại dỗ: “Con muốn ăn gì, đi lấy cho con.
Tiểu Bảo giơ ngón tay ra, nói: "Con muốn sữa kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ liền đồng ý.
Từ góc độ này mà xem, vừa khéo có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóe miệng khẽ nhếch, cười tươi như hoa, chiếc mũi tinh xảo, đáng yêu thắng tập đôi mắt long lanh sáng ngời.
Trên làn da đàn hồi không có quá nhiều son phần, mặt mộc xinh đẹp thanh nhã, vảy dàimàu nude đơn giản thoải mái, càng khiến khi chất có thêm xuất trần, đường cong dáng vóc ưu mỹ được phác họa ra, ngực vênh mông cong, bờ eo mảnh khảnh, không tay một vòng tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cần Tâm Du nhìn đến xuất thân, đáy mắt đen tối dâng lên sâu thảm, như muốn ăn có gái.
Giang Tử Sơ có cảm giác ngẩng đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn mất nhìn nhau, đẩy mặt Cận Tâm Dù đã phục hồi lại sự bình tĩnh vốn có, hỏi cô: “Sao vậy?”
“A, không có gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ lặng lẽ thu lại ánh mắt trong
lòng tràn ra nghi hoặc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là ảo giác sao?
Vừa nãy rõ ràng trong một thoáng chốc, cô cảm nhận được một ánh mắt nóng rực
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai mươi phút sau, Giang Tử Sơ và Tiểu Bảo đã ăn xong bữa sáng, liền cùng Cận Tâm Du ra cửa.
Cận Tâm Du đưa Giang Tử Sơ tới gần công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước khi xuống xe, Cận Tâm Du đột nhiên nói: “Đúng rồi, cô Giang, Tiểu Bảo tối naykhông đến quấy rầy có nữa, ông bà bé quay về, muon gap be."
Giang Tử Sơ sửng sốt một chút, vòi nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"A, được, không sao
Tiểu Bảo rất bắt mãn. "Con muốn đi Tử
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
So."
Cận Tâm Du không để ý cậu, nói với Giang Tử Sơ "Nếu có nhở bé, có thể gọi vào số Tiểu Bảo lưu lại
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được."
Trong lòng Giang Tử Sơ có chút không nỡ, lại vẫn cười trả lời, sau đó lại hôn Tiểu Bảo, tạm biệt cậu mới vào công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa khéo là giờ cao điểm đi làm, thang máy đầy người, Giang Tử Sơ dứt khoát leo câu thang.
Đến phòng đã thấy mọi người đang thảo luận gì đó, rất sôi nổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nhìn thấy cô, Cửu Nhi lập tức kéo cô sang, nói: “Tử Sơ, xảy ra chuyện lớn rồi
"Xảy ra chuyện lớn gì?” Giang Tử Sơ mặt hoang mang.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu Nhi đưa điện thoại sang để cô xem:
"Chính là cái này..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ chăm chú nhìn thấy mànhình điện thoại là diễn đàn của công ty.
Một bài bát quái bên trên viết tin tức công lý sáng tạo Trác Việt sắp bị tập đoàn lớn thu mua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ có chút kinh ngạc: "Đây là
chuyện lúc nào?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu Nhi nói: “Mới sáng nay. Nghe nói thu mua công ty chúng ta là tập đoàn Lam thi
Mặt Giang Tử Sơ run rẩy: "Tập đoàn Lam thị nào?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu Nhi lập tức nhìn cô như nhìn quái vật: "Còn có thể là cái nào, cả thành phố Việt Thương cũng chỉ có một tập đoàn Lam thị, cái này cậu cũng không biết?"
Giang Tử Sơ không nói chuyện, tay lại khẽ nằm chặt, đáy mắt hiện lên trào phúng. Cô làm sao không biết?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chính vì biết quá rõ mới xác nhận lại.
Chỉ là không nghĩ tới, cách năm năm rồi, lại sẽ nghe thấy cái tên này bằng phương thức như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy đề tài thảo luận của hai người, lập tức chồm tới bắt quái Tử Sơ, cô cũng quá thiếu hiểu biết đi? Cậu cả nhà họ Lam đó nổi danh đẹp trai làmtiền khi chất tạo nhân, không biết thu được lòng bao nhiều phụ nữ
“Không sai không sai, anh ta là công từ xếp hàng thứ chín trên bảng xếp hạng tinh anh thành phố Việt Thương, thường xuất hiện trên các tạp chí tài chính lớn, cậu chưa từng nhìn thấy sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhìn thấy thì có tác dụng gì, người ta đã có vợ chưa cưới rồi. Nói ra, vợ chưa cưới của cậu Lam cũng giống Tử Sơ, đều họ Giang, tên là Giang Nhã, nói không chừng là bà con của Tử Sơ đâu."
"Hahaha..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người nhao nhao trêu chọc, Giang Tử Sơ lại không cười nổi.
Thật không khéo, thật sự là bà con của
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
cô. Đây đại khái chính là oan gia ngõ hẹp
người ta hay nói đi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau chuyện năm năm trước đó, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhà họ Giang, căn bản nghĩ cả đời cũng sẽ không có bất kỳ dính líu nào nữa.
Ai ngờ tới lại sẽ dùng phương thức này
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
gặp lạiTrong lòng Giang Tử Sơ tự dựng có chút phiên chán
Cửu Nhi phát hiện sắc mặt có, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy, Tử Sơ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mình không sao.
Giang Tử Sơ miễn cưỡng cười cười, đặt
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
túi xuống, xoay người đến phòng trà nước, định rót ly cà phê cho tỉnh táo.
Ai nghĩ tới, vừa tới cửa phòng trà nước đã gặp bóng dáng vài người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người trong số đó là giám đốc bộ
phận Nhan Miên Miên và tổng giám đốc Cao
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thương
Hai người trái phải mở đường bao vây một nam một nữ ở giữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nam mặc tây trang màu xám đen, dáng vẻ tuần lãng, khí chất tạo nhã, đi đến đâu cũng rất được lòng người.
Cô gái bên cạnh anh ta ăn mặc thời
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
trang, váy liền ôm sát màu đỏ, phác họa vóc dáng linh lung, chân mang cao gót mười phân, trang điểm tinh xảo, mặt đầy diễm lệ, giữa hàng mày mơ hồ có chút ương ngạnh và cao ngạo.
Giang Tử Sơ nhìn thấy hai người, tim độtnhiên căng thẳng, hô hấp có chút không thuận Là Lam Thế Doản và Giang Nhậ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”