**********
Mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn bức ảnh lớn kia, rất lâu cũng không phản ứng lại được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc lâu sau mới hồi thần lại, ai nấy đều nhìn nhau với vẻ không thể tin được, ảnh mất giống như là đang nói: "Nhìn nhầm rồi sao? Trong điện thoại của Tổng giám đốc đại nhân vậy mà lại có ảnh của phụ nữ?
Nhưng mà, không phải
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tâm tư của đám đông linh hoạt, khó tránh khỏi ngọn lửa nhiều chuyện, lũ lượt vươn dài cổ ra, muốn nhìn rõ xem người phụ nữ trên màn hình kia là ai.
Có người đoán, có thể là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có người tưởng tượng phong phú, liên tưởng đây có thể là bà chủ tương lai...
Nhưng còn chưa đợi bọn họ kịp nhìn rõ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
thì màn hình chợt nhảy một cái, bức ảnh mỹ
nhận đó đã biến mất không còn tung tích.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cận Tâm Du rút điện thoại ra giống như là không có gì xảy ra cả, tư thải ung dung bình tĩnh, ảnh mất thờ ơ mà nhẹ nhàng nói: “Hộinghị hôm nay kết thúc ở đây về làm việc hết di."
Đảm động thư tầm mắt lại, nội tâm thầm cảm thấy tiếc nuối,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sao tất nhanh quá vậy? Còn chưa kịp nhìn ro nữa!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt không dặm biểu hiện ra, vội vàng thu dọn đồ, nhanh lẹ lui ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngoại trừ Cận Tâm Lâm.
Chỉ thấy anh ta mặt mày trêu ghẹo mà nhìn anh trai, nói: "Hồi nãy đó là chị dâu tương lai của em sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Cận Tâm Du lạnh lẽo nhìn em trai: "Sao em còn chưa đi?”
Vẻ mặt Cận Tâm Lâm lẽ thắng khí hùng: "Sao phải đi, em ở lại xem thử chị dâu tương lai của em chứ! Mà nói chứ, với cái nhìn ngắn ngủi vừa nãy, tuy chỉ nhìn thấy góc nghiêng thôi, nhưng tuyệt đối là một mỹ nhân! Anh, mắt nhìn người của anh thật tốt.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đối với sự nịnh hót của em trai, Cận Tầm Du hiển nhiên không hài lòng chút nào, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Là ai đã nói với ba mẹ là chưa đâu vào đầu vậy, bây giờ thì lại kêu chị dâu rồi, không chế sớm quá sao?”"Không có chế a, có gì để chê chứ? Hiếm khi thấy anh hùng thủ với một người phụ nữ như vậy, cho dù có là có xấu như người ngoài hành tinh đi nữa, em cũng phải dụ về cho anh"
Nói đến đây, cậu hai nhà họ Cần giống như lại dấy lên hứng thủ, xúi bậy mà nói. "Hay là tối nay em đi bắt cóc người ta lại? Nghi thức gì cũng bỏ hết, xử lý xong người ta rồi nói tiếp
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật đúng là vô cùng đơn giản và thô lỗi
Nghe vậy, Cận Tâm Du lập tức cho anh ta một ánh mắt tự mình hiểu đỉ: "Nếu như em dám, thì đi thử xem!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngữ khí, vừa lạnh vừa nguy hiểm.
Cận Tâm Lâm lập tức sợ hãi, cười gượng mà nói: "Không dám, không dám. Em đây còn không phải là sợ anh không xử lý được đó sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phải biết, anh trai của anh đã sống 29 năm rồi, nhưng mà chưa hề nghiêm túc yêu đương qua một lần nào, chứ đừng nói tới là theo đuổi phụ nữ, quả thực là còn không có kinh nghiệm bảng học sinh tiểu học nữa.
Thân làm em trai, anh thật sự là phải tận tâm dốc sức mới được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vậy mà anh trai của anh còn không lĩnhtình, vẻ mặt chẽ bai nói "Em rảnh rồi như vậy thì chỉ bằng đi xem mất đi, bớt quan tâm đến chuyện của anh
Nói xong, cũng không đợi em trai phản ứng lại, anh đã đi thẳng về văn phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đợi sau khi xác định không có ai quấy rày xong, Cận Tâm Du mới móc điện thoại ra lại, mở tin nhắn Messenger đỏ lên.
Tấm ảnh vẫn còn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái bên trong yên tĩnh ngồi ở đó, khuôn mặt đẹp đẽ, nhu hoà tinh xảo, Ngũ quan xinh đẹp, bút vẽ cũng khó mà miêu tả ra, mỗi một chỗ đều mang theo một mỹ cảm khó nói nên lời. Một đôi mắt long lanh trong veo, giống như làn nước mùa thu vậy, lăn tăn những gợn sóng ôn nhu nhẹ nhàng.
Đối con người của Cận Tâm Du thậm trầm đi vài phần, ngón tay nhẹ nhàng nhanh chóng gõ một loạt ký tự tạo thành một câu và gửi đi: "Đây là trong bệnh viện?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trầm Bách Niên trả lời rất nhanh. “Thật đúng là cô ấy!”
Cận Tâm Du: ngu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trầm Bách Niên: "Đúng là ở bệnh viện, hình như là đến thăm ai đó, một phụ nữ trung niên, có thể là mẹ cô ấy"Cận Tâm Du khê sững sở, nghĩ đến lúc trước khi điều tra Giang Tử Sơ, trên tư liệu đích thực đã viết, cô ấy có một người mẹ người thực vật
Anh bất giác nhíu mày, hỏi thăm "Người thế nào rồi?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trầm Bách Niên đáp: "Tình trạng đột ngột xảy ra, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, không sao nữa
Trái tim vừa treo lơ lửng của Cận Tâm Du lại từ từ hạ xuống đất, cũng không có nói gì nữa, chỉ đặt ánh mắt trên tấm ảnh đó, dưới đáy mắt có thêm một tia sáng kỳ lạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ đã dành cả buổi sáng trong bệnh viện và đến gần giờ ăn trưa mới rời đi. Sau khi ra ngoài, cô đã phần chấn trở lại
Trước mắt, tiền thuốc men của mẹ đang cấp bách, công việc không còn nữa, cách tốt nhất bây giờ chỉ có nhanh chóng đi tìm việc làm mới thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà trước đó, cô phải đến cửa hàng bách hoá một chuyển trước đã, để chọn cho Tiểu Bảo một món quà.
Món quà đó là một sợi dây chuyền, lấychòm sao của Tiểu Bảo làm chủ đề giá cả không đặt lắm, nhưng đối với Giang Tử Sơ đang nghèo nàn mà nói thì không có rẻ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba giờ chiều, Giang Tử Sơ đến bên ngoài tập đoàn Cận Thị
Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước giờ chỉ nhìn thấy trên tin tức thôi, biết đây là một trong những kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố Việt Thương
Bây giờ nhìn ở gần, càng cảm thấy chấn động hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tầng lầu cao chót vót vô cùng nguy nga về mặt thị giác, là một trong 500 tập đoàn hàng đầu thế giới, Cận Thị quả thực là cường đại đến mức khiến người ta không thể không chấn động
Giang Tử Sơ đột nhiên có chút sợ hãi, lo lăng mình còn chưa được vào thì đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang do dự thì trong công ty đột nhiên xuất hiện một bóng người đi ra ngoài.
Người đàn ông mặc vest đi giày da, ăn mặc rất bảnh bao, bước chân nhanh nhẹn, trên tay lắc lặc chiếc chìa khóa xe, dáng vẻ bỡn cợt với đời, ngọc thụ lâm phongChính là cân Tâm Lâm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên cạnh có vài nhân viên nữ đi ngang qua anh ta, cung kính chào “Cậu hai "Ồ, mấy ngày không gặp, lại đẹp lên roll
Cận Tầm Lâm cong khỏe miệng lên khen ngợi, đôi mắt hoa đào phóng điện, phóng tới như muốn bay lên, trêu ghẹo người ta đỏ mặt tim thì đập nhanh, trước mặt nổi lên toàn bang bóng màu hồng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cận Tâm Lâm giống như là rất hài lòng với kết quả này, vẫy vẫy tay với mấy người đó rồi tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt không an phận mà nhìn lung tung khắp nơi.
Trong sự vô tình, ánh mắt quét qua vị trí của Giang Tử Sơ lập tức, cậu hai Cận xuân phong đắc ý giống như là bị đông cứng lại vậy, không bước đi được nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đậu xanh rau má mình nhìn thấy gì
the?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta có chút khó tin mà dụi dụi mắt, sơ mình xuất hiện ảo giác.
Dụi xong, tiếp tục nhìn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người vẫn còn đó!
Cậu hai Cận lập tức kích động: "Qua nhiên là mỹ nhân trên tấm ảnhChị dâu tương lai của anh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng thật là đến tay mà chẳng cần tốn công sức mà, anh còn chưa đi bạt cóc có ấy nữa mà cô ấy đã chủ động đáng đến cửa rồi
Cậu hai Cận vô cùng phần khích, bước chân xoay lại, không bao lâu đã đến trước mặt của Giang Tử Sơ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hi!" Anh cười híp mắt mà chào Giang Tử
So.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Tử Sơ bị giật bàn mình, kinh ngạc mà kêu lên: “Anh muốn dọa chết tôi à?” Nói xong, mới nhìn rõ người đến, phát
hiện vậy mà lại là một gương mặt quen thuộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cận Tâm Lâm, chủ thứ hai của Tập đoàn Cận Thị, lấy hình tượng công tử trẻ tuổi lanh lẹ, tuấn mỹ yêu nghiệt mà thâm nhập vào lòng dân, thường xuyên đại diện Tập đoàn Cận Thị xuất hiện ở trang bìa của của một số tạp chí kinh tế, vô cùng phô trương. Lại cộng thêm một thân thủ đoạn thương nghiệp không tầm thường, là tình nhân trong mộng của không ít thiếu nữ ở thành phố Việt Thương.
Giang Tử Sơ trước đây đã nhìn thấy anh trên tạp chí, cũng không có lạ lầm gì, nhưng mà ít nhiều cũng có chút lúng túng, nói chuyện cũng lập bắp: "Cậu cậu hai.""Chào cô, người đẹp
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nụ cười của Cận Tâm Lâm càng trở nên xán lạn hơn, ánh mắt lặng lẽ đánh giá cô, giống như một tên vô lại, nhưng giọng nói đột nhiên thay đổi. "Cô đến tìm anh trai tôi sao?"